Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 11




Hàn Quân Vũ bước tới trước mặt Tần Ninh, anh giành lấy cây chổi trong tay cô rồi ném sang một bên, nâng bàn tay cô lên, nhìn vào vết sẹo trong lòng bàn tay, hai hàng lông mày khẽ cau lại.

Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó ngẩng đầu liếc qua người Tào Đình bằng ánh mắt sắc lạnh.

"Đứa trẻ này, nếu không muốn tiếp tục là học sinh ở đây, vậy thì ngay lập tức hãy cho biến khỏi ngôi trường này ngay đi!"

Thanh âm kiêu ngạo cuồng vọng lạnh lẽo vang lên đã khiến tất cả những người có mặt bị dọa một phen sợ tím tái mặt mày.

"Được." Tống Huyền thản nhiên đáp.

Xử lý mấy con hồ ly trên thương trường đối với hắn thì cũng chỉ như gảy ngứa, nói chi đến đám học sinh cỏn con này không biết trời cao đất dày là gì.

Lúc này, cả căn phòng học trong thoáng chốc biến thành một quả bom nổ chậm, nó có thể bùng lên thành một đám cháy to bất cứ lúc nào, ai nấy đều tập trung toàn bộ tầm nhìn lên người đàn ông cao lớn tuấn lãng kia.

Giọng nói anh trầm thấp, ngữ khí đạm mạc, còn mang theo nét cao cao tại thượng giống khí thế của một vị vua, gây cho những người xung quanh theo bản năng tự cảm thấy phải sợ hãi.

Tào Đình không nhìn ra được người đàn ông này là ai mà lại dám ở đây hô to muốn đuổi mình ra khỏi trường khiến cô ta tức giận đến nỗi mặt mày tím tái như gan heo, chỉ muốn lên tiếng mắng chửi người ngay lập tức.

Cô ta vừa muốn mở mồm đã bị Tống Huyền đứng một bên trừng mắt một cái, làm cô ta sợ tới mức cả người cứng đờ, cổ họng tự nhiên nghẹn ứ, khó chịu giống như bị mắc xương cá bên trong.

Còn Trần Minh thì vẫn đang đau đớn ôm bụng đứng một bên, vẻ mặt sợ hãi nhìn anh, chỉ cần nhớ tới vừa nãy suýt bị anh phế đi cánh tay là đã khiến cậu ta nhanh chóng muốn trốn đi đâu đó cho thật nhanh.

Sau đó Tần Ninh bị anh lôi ra khỏi lớp học, lúc rời đi cô còn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc vọng lại từ trong phòng, lòng bàn tay cô không nghe lời đổ mồ hôi nhễ nhại.

Một ý tưởng lung tung xuất hiện trong đầu cô, nếu sau này cô cũng giống bọn họ, không chịu nghe lời anh, thì có phải Hàn thúc cũng sẽ trừng phạt cô bằng một cách tàn nhẫn như thế chăng?

Chỉ cần nghĩ đến chuyện bản thân mình không thể tiếp tục học còn bị đánh đến sưng cả mặt thế này khiến cô sợ hãi nuốt nước miếng liên tục.

Vì vậy, cô tuyệt đối không thể đắc tội với người đàn ông này!

Sau khi lên xe, Hàn Quân Vũ nhận thấy cô gái nhỏ đang sợ sệt ngồi sát cửa sổ, bên trong đôi mắt màu hổ phách kia còn như ẩn hiện chút cảnh giác, có vẻ cô đang muốn giữ khoảng cách với anh.

Anh tỏ vẻ thờ ơ và lạnh lùng hỏi, "Sợ tôi?"

"Không có."

Cô phản ứng nhanh quá mức, đến khi nhận ra chính bản thân mình không giấu giếm được cảm xúc thì xấu hổ cúi đầu không dám nhìn anh.

Tần Ninh có linh cảm rằng anh sẽ giơ tay lên nên cô nhanh chóng nhắm mắt lại vì sợ hãi, khẩn trương tới độ nhịp tim cũng theo đó mà ngừng đập.

Nhưng đổi lại chỉ là một cái chạm nhẹ lên đầu mình khiến cô một phen thở phào, cơ thể cũng phần nào thả lỏng được chút, sau đó lại nghe thấy thanh âm từ tốn dễ nghe.

"Tôi bảo vệ em, vì tôi coi em là người một nhà, vậy nên không cần phải sợ hãi tôi như vậy đâu."

Hàn Quân Vũ nhìn cái đầu nhỏ với mớ tóc rối bù của cô, anh khẽ duỗi tay âu yếm xoa xoa chúng.

Đến khi anh nhận thức được hành động của mình, động tác tay khẽ chuyển động, lại thấy cảm xúc này cũng không tệ lắm, cứ như vậy tiếp tục xoa xoa.

Là người một nhà và không cần sợ.

Ý đó của anh là kể từ bây giờ về sau thì cô sẽ chịu sự giám sát của anh và được anh bảo vệ.

Trong lòng cô lại có chút an tâm lạ thường, cô nở một nụ cười tươi, "Hàn thúc, cháu không sợ."

"Thế vừa rồi là người nào sợ tới mức không dám thở?"

"Hì hì.." Tần Ninh cười ngây ngô, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ngốc nghếch khiến người ta không nhịn được muốn nựng nó.

Hàn Quân Vũ nhìn cô vì lấy lòng mà cười tươi khiến anh nhịn không được cong cong khoé miệng, xoa xoa cái đầu nhỏ.

Vừa mở cửa xe, Tống Huyền gặp ngay cảnh Hàn Quân Vũ đang cong khoé môi như đang cười khiến hắn kinh ngạc há to mồm.

Hàn thiếu có khuôn mặt được cho là bại liệt cả ngàn năm, sức lạnh của nó khiến người khác không dám tới gần, nhưng giờ anh ta lại nhìn cô gái nhỏ trước mặt với vẻ mặt. Sủng - Đắm đuối!

Hắn liếc nhìn Tần Ninh một cái, khuôn mặt ngây ngô của cô bé chẳng lẽ lại chính là ánh mặt trời chói chang làm tan chảy khối băng ngàn năm.

Hắn thực sự bội phục nha!

Tần Ninh nhìn Tống Huyền đang đứng đó bỗng hét to: "Hàn thúc, không xong rồi, hôm nay cháu có một ca trực nhật."

"Tống Huyền giúp em làm." Hàn Quân Vũ bình tĩnh trả lời.

Khoé miệng của Tống Huyền đột ngột co giật, nói gì thì hắn cũng là trợ lý đặc biệt của tổng tài tập đoàn Thịnh An, cũng đã từng là sinh viên đỗ thủ khoa khoa tự nhiên, giờ lại phải giúp một học sinh cao trung quét phòng học.

Nhưng mệnh lệnh của tổng tài đưa ra, thôi thì hắn vẫn phải thành tâm mà làm!

"Đúng vậy, Ninh tiểu thư, tôi đã giúp cô quét dọn phòng học rồi. Còn những người khác, cô cũng cứ yên tâm đi, tôi cũng xử lý ổn thỏa cả rồi."

"Cảm ơn anh, Tống Huyền." Không nghĩ rằng Tống Huyền lại coi trọng mình như vậy, Tần Ninh vô cùng cảm kích.

"Ninh tiểu thư, không cần khách khí, đây là việc tôi nên làm."

Khi nghe cô bé nhẹ nhàng gọi tiếng anh khiến Tống Huyền cảm giác như tim mình sắp tan chảy ra đến nơi.

Hàn Quân Vũ cau mày, híp mắt nhìn Tống Huyền, "Ninh Ninh, sau này hãy gọi anh ta là thúc thúc!"

Gọi Tống Huyền bằng anh, trong khi lại gọi Hàn Quân Vũ anh là thúc thúc, này không phải là đang nói anh già sao?

"..."

Khóe mắt Tống Huyền run lên, cái danh hiệu anh với thúc thúc cách nhau cả một thế hệ, thật khiến hắn đau lòng quá mà.

Lúc quay về biệt thự dì Trương đã chuẩn bị xong bữa tối.

Hai người dùng xong bữa tối, Hàn Quân Vũ còn nán lại nhìn Tần Ninh uống xong chén canh gà mới thôi, cô uống xong có ý định đứng lên giúp dì Trương dọn dẹp.

"Ninh tiểu thư, những việc này để tôi làm được rồi, đừng để tay bẩn." Dì Trương thấy cô muốn dọn bàn ăn liền chạy đến ngăn cản.

"Không sao đâu ạ, bữa tối này con đã ăn rất ngon mà, cũng nên làm chút chứ!"

Tần Ninh cười đẩy tay dì Trương đi, tiếp tục thu dọn bàn ăn mang vào bếp.

Những lời cô nói đều là sự thật, nhớ lại lúc trước, mỗi lần muốn ăn thì phải chịu duỗi tay ra may chăng mới có cơm ăn, tất cả mọi chuyện đều phải tự làm, như vậy trong lòng cô sẽ không có chút gánh nặng nào.

Nhưng từ khi ở biệt thự của Hàn Quân Vũ, cô ăn không uống cũng không, lại còn chẳng làm được tích sự gì, nên lúc nào cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Hơn nữa cô rửa chén còn không sạch, mấy lần trước đều là dì Trương cầm tay chỉ dạy, nên giờ cô muốn tự mình luyện tập nhiều hơn.

Dì Trương bất lực dùng ánh mắt hỏi Hàn Quân Vũ.

Hàn Quân Vũ lại nhìn cô gái nhỏ, khoé môi cong cong lên.

"Cô ấy muốn chơi, cứ để cô ấy chơi."

Từ nhỏ cơ thể Tần Ninh đã luôn ốm yếu, không được khỏe mạnh như bao người bình thường khác nên ba mẹ không đồng ý để cô vào bếp. Đến khi cả ba mẹ đều qua đời, sức khỏe cô thì khi tốt khi xấu, thường xuyên phải vào bệnh viện, còn đám người Tần gia lại muốn biến cô thành phế vật nên càng không muốn để cô bước chân vào bếp.

Bây giờ không ai quản đến cô nữa, cô muốn vào bếp, miễn là cô không bị thương thì anh cũng không ngăn cản.

"A.."

Đột nhiên, có một tiếng leng keng trong bếp, kèm theo là tiếng hét sợ hãi của cô gái nhỏ.

Hàn Quân Vũ đứng bật dậy, anh nhanh chóng lao thẳng vào bếp, nhìn trúng vẻ mặt hoảng loạn của cô gái nhỏ đang đứng đó, đôi tay run rẩy khiến anh không khỏi nhíu chặt hàng lông mày.

"Có bị thương ở đâu không?"

Tần Ninh nhìn chiếc bát vỡ, áy náy giấu đôi tay tội lỗi sau lưng và cúi đầu nhận sai.

"Không có ạ, chỉ là cháu bất cẩn nên làm vỡ bát."

Đây là lần rửa bát đầu tiên của Tần Ninh, cô không ngờ nước rửa lại trơn đến thế, chỉ lơ đãng có chút thôi chiếc bát đã rơi xuống vỡ tan rồi.

Hàn Quân Vũ cảm thấy không yên tâm, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang bị cô giấu sau lưng lôi ra xem để đảm bảo cô không bị thương, anh giữ chặt bàn tay ấy rồi dùng nước ấm rửa sạch.

"Thực xin lỗi, Hàn thúc."

Tần Ninh đột nhiên cảm thấy bản thân quá mức vô dụng, sức khỏe đã không được bình thường, giờ đến rửa một chiếc bát cũng để vỡ.

Cô với thùng cơm thì có gì khác nhau đâu?

Hàn Quân Vũ rửa sạch bàn tay nhỏ bé, những đầu ngón tay đó trắng như ngọc, chúng nằm gọn trong lòng bàn tay anh, thật mềm mại.

Anh dìu cô đến phòng khách, dùng khăn ướt lau khô những giọt nước còn đọng lại.

Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe, nước mắt đã lưng trong thì nhanh tay bốc tờ khăn giấy khác giúp cô lau khô nước mắt.

"Chỉ là một cái bát, em khóc cái gì?"

"Cháu cảm thấy mình quá vô dụng."

Hàn Quân Vũ lại xoa đầu cô bé, "Cô bé ngốc nghếch, không rửa được bát thì sẽ thành vô dụng sao?"

Tần Ninh khóc nức nở, "Dạ, cháu không làm gì được ngoài việc chỉ biết ăn."

"Có một chuyên ngành trong nghệ thuật, không phải em vẽ tranh rất giỏi sao, đó chính là tài năng của em."

Hàn Quân Vũ đưa cô đến một căn phòng, anh chỉ tay trước bàn vẽ trong phòng, nghiêm túc lên tiếng chỉ bảo cô.

"Không hiểu biết mà tự đánh giá thấp năng lực của chính mình, em có ngu ngốc không?"

Tần Ninh sững sờ bước vào căn phòng.

Căn phòng có giấy dán tường màu hồng, chiếc kệ lớn bên trái chứa đầy những bức tượng điêu khắc, đây là tất cả những đạo cụ cần thiết để phác họa, còn có hai bức tranh nghệ thuật trên cái giá vẽ.

Bên cạnh giá vẽ là một kệ sách, hai tầng trên cùng của kệ sách chứa đầy những cuốn sách liên quan đến hội họa, còn các tầng phía dưới chứa đầy những công cụ vẽ và sơn.

Ngoài ra trong phòng còn có một chiếc ghế xích đu, một chiếc đàn cổ được đặt ngay bên cạnh chiếc xích đu.

Cánh cửa ban công vẫn còn đang mở, một cơn gió đêm thổi cuốn theo mùi hương hoa ùa vào.

Tần Ninh bị sốc, cô không nghĩ Hàn thúc quan tâm đến mình như thế, còn chuẩn bị cả những thứ này.

Đây là căn phòng cô từng ao ước trong mơ, trước đây ba cô cũng từng bố trí một gian phòng vẽ nhưng nó nằm trong biệt thư của Tần gia, mà giờ thì cô không thể quay về đó được.

"Nhìn xem có chỗ nào không hài lòng để mai gọi người tới sửa lại."

"Không, cháu rất vừa ý." Cô kích động nắm lấy cổ tay của anh lắc lắc.

Hàn Quân Vũ nhìn cử chỉ hạnh phúc nho nhỏ của cô, khoé miệng anh cong lên thành một nụ cười.

Thiết nghĩ anh nuôi dưỡng một con mèo nhỏ thì phải bố trí cả tổ mèo, còn nếu nghĩ nuôi dưỡng một cô gái, thì cũng không được bạc đãi cô ấy.

"Hàn thúc thúc, thúc tuyệt quá đi!"

Cô thả tay anh ra, vui mừng dạo một vòng quanh phòng.