Thành phố Nam Khang, khởi đầu xuân là những cơn mưa dầm kéo dài.
Ngày mưa, khói mờ bao phủ khắp các khu công nghiệp ở thành thị, nó cũng giống như tâm trạng của Tần Ninh ngay lúc này.
Một cơ thể nhỏ bé khoác trên mình duy nhất bộ đồng phục đã bạc màu, cô đi lách vào biệt thự bằng cửa sau, nhìn thoáng qua khe cửa thấy rõ sự náo nhiệt đang diễn ra ở đại sảnh, khuôn mặt cô càng lúc càng trở nên trắng nhợt, trong đó có lộ ra vài phần châm chọc.
Vừa mấy ngày trước ngồi cùng một bàn nói chuyện, nhị thúc cô không chỉ có ý muốn chiếm hữu Tần thị, mà đến cả nhị thẩm còn trộm tài sản mẹ cô, khiến cô lâm vào hoàn cảnh khốn khó, càng trở nên khổ sở hơn.
Nếu như không phải đã có dự liệu từ trước về đống tài sản, có lẽ bản thân cô cũng không tưởng tượng ra nổi mình sẽ chết như thế nào.
Nhưng thật sự là khó tin, trong nhà nhị thẩm luôn là người đối xử rất tốt với cô, quan tâm, chăm sóc từ chuyện sinh hoạt đến mọi thứ, vậy mà đến cuối cùng lại rắp tâm hại cô. Hiện tại, cô không muốn gây náo loạn, cố ý tránh né ánh mắt của tất cả mọi người lén về nhà tìm trang sức của mẹ.
Vừa về tới cổng nhà mình thì bị bảo vệ đứng ngoài chặn lại, điều này khiến cô có dự cảm không tốt, đành chui lỗ chó vào biệt thự, tìm cách lẻn về phòng ngủ của mình. Đập vào mắt là một căn phòng trống trơn, ngay đến một hộp trang sức cũng không có, và ý nghĩ lóe lên trong đầu cô lúc này là lẻn vào phòng nhị thẩm.
Hai tay đang nắm chốt cửa, đột nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc khiến động tác mở cửa của cô cứng đờ.
"Mẹ, khối ngọc bội này vốn là của Ninh San để lại cho con tiện nhân Tần Ninh kia, sẽ không có ai phát hiện ra đấy chứ?" Người chị họ Tần Dao lo lắng hỏi.
"Khối ngọc bội này phúc khí quá nặng, Ninh San trước giờ vốn không chịu nổi phúc khí của nó, nên luôn giấu rất kĩ trong phòng ngủ, con nhỏ Tần Ninh đó chắc chắn là không nhớ rõ đâu. Dao Dao, vốn dĩ Hàn lão phu nhân chỉ định con là hôn thê của Hàn tiên sinh, vì vậy nên vị trí nữ chủ nhân tương lai của Hàn gia sẽ không của ai khác ngoài con."
Là tiếng của nhị thẩm Giang Bội, bà ta tiếp tục: "Tần Ninh đúng là não tàn, nếu không có ta trước giờ quản chuyện sinh hoạt thì nó chắc cũng chả đủ khả năng gánh vác, xem như ta chừa chút mặt mũi cho Tần thị, để nó sống nốt mấy ngày cuối cùng trong yên bình."
"Mà con nhỏ đó vốn là người ốm yếu đoản mệnh chết sớm, nếu nó mà không biết điều, ta đành phải tiễn nó quy thiên sớm một chút, đến lúc đấy sẽ chẳng ai quan tâm đến miếng ngọc bội này."
Tần Ninh ngây người khiếp sợ, giận đến mức cả người run bần bật.
Nhị thẩm muốn hại cô?
Lúc nào cũng là người hòa ái dễ gần, đối với cô mà nói, nhị thẩm là người yêu thương cưng chiều mình hết mực, vậy mà cuối cùng lại là người muốn cô phải chết!
Tần Ninh không tin, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy câu nói tiếp theo xuất phát từ miệng nhị thẩm: "Hôm nay sẽ có yến tiệc mừng sinh nhật lần thứ năm mươi của ba con, hiện giờ ba con chính là người đứng đầu Tần thị, cả thành phố Nam Khang ai cũng đã biết chuyện này, đây sẽ là cơ hội tốt để mời Hàn tiên sinh tham dự. Con nhất định phải xuất hiện với phong thái đẹp nhất trước mặt Hàn tiên sinh, làm hắn mê muội đến mức thần hồn điên đảo, lúc đó vị trí nữ chủ của Hàn gia chắc chắn thuộc về con."
"Bộ dáng bệnh tật của Tần Ninh thật đáng ghét, chết sớm có phải tốt hơn không! Mẹ, vậy con sẽ nhanh chóng đến gặp Hàn tiên sinh." Tưởng tượng ra được bộ dáng của mình khi trở thành nữ chủ Hàn gia, Tần Dao hưng phấn đi xuống.
Ha, thì ra người chị họ vẫn luôn yêu thương cô cũng là một trong số những người muốn cô chết sớm a!
Tần Ninh siết chặt then chốt cửa khiến mu bàn tay trắng nõn bất chợt nổi gân xanh.
Cô muốn thẳng thắn đối diện với nhị thẩm và chị họ để hỏi cho rõ cuối cùng thì cô có lỗi gì với họ, và vì cái gì mà họ lại đối xử với cô như vậy?
Đi xuống lầu, tới chỗ đầu quay của cầu thang, cô thấy bà nội, nét mặt thoáng hiện lên một tia mong chờ.
"Bà nội, nhị thẩm bà ta.."
Nghe thấy có người gọi mình, lão thái thái quay lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tần Ninh, biểu cảm trên khuôn mặt cũng theo đó thay đổi ngay lập tức.
"Ngươi như thế nào lại ở đây, không phải bây giờ ngươi đang ở trường học sao? Mặt ngươi trắng bệch, chắc chắn là lại đến hại người. Hôm nay là ngày sinh nhật tuổi năm mươi của nhị thúc ngươi, tốt nhất ngươi mau chóng rời khỏi đây đi, đừng rước thêm đen đủi đến cho nhị thúc ngươi nữa."
Sắc mặt Tần lão thái dần trở nên đanh thép, âm trầm giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Hôm nay chính là ngày đại hỉ, mọi người đều nói đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa xong xuôi hết rồi, vậy mà tại sao lại để đứa khắc tinh này xuất hiện ở đây?
Tần Ninh kinh ngạc trợn tròn mắt, tâm như bị dội một gáo nước lạnh, tay chân cứng ngắc.
Từ nhỏ thân thể cô vốn đã không tốt, bà nội vì vậy mà một mực không chịu yêu thương cô, và đến khi ba mẹ qua đời, người bà này lại càng khẳng định là do cô đem đến xui xẻo.
Là do cô quá nóng vội nên mới có ý nghĩ rằng lão thái thái sẽ giúp mình.
Cô siết chặt tay thành nắm đấm, khi đi ngang qua lão thái, từ phía sau lưng cô truyền đến cơn đau, đầu gối dần trở nên mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất.
Cô cắn răng chịu đựng, quay đầu lại, hai mắt kinh ngạc.
Là do bà nội cầm gậy đánh cô!
"Nha đầu chết tiệt kia, từ nhỏ đến lớn toàn đem lại vận xui, đã khắc chết cha mẹ ngươi, giờ còn muốn khắc chết nhị thúc ngươi à?"
Tuy rằng lão thái thái đã đến tuổi chống gậy, nhưng sức lực lại không hề nhỏ, bà lôi cô lên lầu, Tần Ninh bị bà ta siết đau, liền khóc lóc xin tha.
Nghe tiếng khóc lóc thảm thiết của Tần Ninh, một đám người liền xuất hiện vây quanh nhìn lão thái thái lôi một cô gái nhỏ lên lầu, rất náo nhiệt.
Nhị thẩm bỗng nghe thấy động tĩnh, chạy ra ngoài, nhìn thấy cảnh Tần Ninh quỳ gối trên mặt đất, sắc mặt bỗng trở nên quái dị.
Lão bà này thật không biết nhìn sắc mặt người khác, muốn dạy dỗ người, có thể tùy tiện gọi bảo vệ lên bắt Tần Ninh. Chỉ cần không đánh chết nó, bà ta cũng sẽ không nhiều lời một câu.
Trong trường hợp này lại tự thân giáo huấn người ốm, đây không phải là điều xấu hổ trong dịp quan trọng này ư?
Nhìn Tần Ninh khóc đến nỗi đỏ hết mặt mũi, Giang Bội không có một chút thương tiếc nào dành cho cô, ngược lại còn nhẹ giọng hống hách nói: "Ninh Ninh, trước hết hãy nghe lời chút đi, đừng có chọc bà nội tức giận. Chờ hết tiệc, có ủy khuất gì thì hãy nói với ta."
Tần Ninh nghe xong lời bà ta nói thì hai mắt trợn tròn, dần trở nên ửng đỏ, vừa thấy bi ai lại nực cười.
Hình ảnh này sao rất quen thuộc.
Lão thái thái không vừa mắt cô, liền mở miệng mắng nhiếc, tức giận thì lấy quải trượng đánh cô.
Khi cả người cô chằng chịt vết thương, nhị thẩm mới chịu bước lên ngăn cản, đưa cô đi bệnh viện. Thời điểm đó Giang Bội còn an ủi cô, nói rằng bà nội vừa mất con, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nên nhất thời vì đau lòng quá mà không khống chế được.
Cô là thân phận cháu gái, không nên so đo với người già, không những lời qua tiếng lại an ủi, Giang Bội còn lập lời thề son sắt, từ giờ sẽ không để ai bắt nạt, khinh rẻ cô.
Cô đã từng tin những gì bà ta nói là thật, còn cho rằng Giang Bội là người duy nhất cô có thể nương tựa, bà ta an bài thế nào, cô đều không có ý kiến gì hết.
Hiện tại ngẫm lại, cô đúng thật là ngu xuẩn.
Trong lòng uất hận khó kìm nén, cô dùng hết sức lực thoát khỏi trận đòn của lão thái thái, tiến lên đẩy Giang Bội.
Giang Bội không lường trước được việc Tần Ninh sẽ ra tay với mình, bà ta không giữ được thăng bằng liền ngã nhào xuống đất.
Thấy Giang Bội chật vật ngã trên mặt đất, mọi người đứng xung quanh bật cười khiến bà ta mặt đỏ bừng vì tức giận.
Lão thái thái vô cùng tức giận, lập tức kêu bảo vệ bắt cô lại, bắt không được thì tất cả bọn họ sẽ bị đuổi việc.
Đám bảo vệ không muốn chỉ vì một đứa con gái yếu ớt mà bị đuổi việc, họ vội bật đèn pin đuổi theo Tần Ninh.
Tần Ninh ý thức được chuyện mình vốn yếu ớt, trực tiếp chống đối lại nhị thẩm chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, nếu như có bị ai đánh chết thì sẽ không ai nhặt xác cô.
Giữ lại tính mạng không sợ sẽ không trả thù được, bước chân cô lảo đảo, chạy thẳng về phía trước.
Nghe tiếng đám bảo vệ chạy đuổi theo đằng sau, cô cắn chặt răng, đập vào mắt là một chiếc xe ô tô xa hoa phía trước. Cô không nghĩ ngợi nhiều, ngay khi cánh cửa mở ra cô liền nhảy vào.
Người đàn ông đứng ngoài xe có vóc dáng thẳng tắp, thân mặc bộ âu phục càng làm nổi lên khí thế cường đại của hắn.
Chỗ ngồi của hắn tự dưng bị người khác chiếm mất, hắn có đôi mắt màu nâu, tĩnh mịch và âm trầm cùng với bờ môi mỏng mím chặt.
Vừa ngồi vào ghế lái xe, thấy một cô gái nhỏ như con mèo linh hoạt ngồi ở ghế sau, tên tài xế nhất thời ngu ngơ không có phản ứng.
Cảm nhận được vị lạnh lẽo cùng với sắc bén toát ra từ người Hàn thiếu khiến người khác sợ hãi muôn phần.
Tài xế âm thầm líu lưỡi, Hàn thiếu bị Hàn thái thái bắt ép tới đây, tâm tình đang rất bực bội, vậy mà cô gái nhỏ này từ đâu đột nhiên xuất hiện trêu chọc hắn, có phải là không sợ chuyện chết không toàn thây?
"Hàn thiếu, tôi sẽ đem người quẳng ra ngoài!"
Người đàn ông được gọi là Hàn thiếu có một khuôn mặt tuấn tú, anh tuấn khiến người khác hít thở không thông.
Nhưng giờ phút này, khuôn mặt tuấn tú bao phủ bởi lớp hàn khí lãnh lẽo, môi mỏng sắc bén, đôi mắt lạnh băng nhìn cô gái nhỏ phía sau.
Cô chớp chớp đôi mắt sáng to tròn, cái cổ trắng xóa chỉ cần hắn bóp liền sẽ không thở nổi.
"Trở thành một xác chết!"
"Cứu mạng, có người muốn giết tôi."
Tần Ninh sau khi nghe họ nói muốn vứt nàng xuống xe, trong lòng phát run, ngẩng mặt liền bắt gặp ánh mắt khiến nàng sợ hãi, bị dọa đến ngây người không dám cử động.
Đột nhiên, âm thanh của đám bảo vệ đang trở nên gần kề khiến tâm trí cô trở nên mạnh mẽ, không, cô không hề muốn chết.
"Soái ca, làm ơn giúp tôi đi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp."
Đôi tay nhỏ chắp lại, cô gái đáng thương quỳ trên ghế dựa cầu xin hắn.
Tài xế không nghe thấy Hàn thiếu trả lời, lại cảm thấy hàn khí trên người Hàn thiếu tăng thêm, sợ hãi, duỗi tay định vứt cô gái nhỏ này xuống.
Hàn Quân Vũ tâm tình bực bội, khuôn mặt tuấn tú đang dần bị đám mây đen giăng đầy, muốn ném cô gái nhỏ này xuống xe.
Hàn Quân Vũ hắn vốn không phải người tốt!
Cúi đầu đối diện với khuôn mặt đang sợ hãi của cô, con ngươi màu hổ phách ngập úng nước mắt, đơn thuần sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ chỉ to bằng bàn tay vừa trắng lại vừa non, ngũ quan xinh xắn giống như búp bê, cánh tay hắn bỗng dừng lại.
Trong lòng xuất hiện một tia mềm mại khác thường.
Đặc biệt cô lại thấp thấp, nhỏ nhỏ, tiếng khóc mềm mại, hắn không hiểu tại sao đáy lòng hơi nhói, sắc mặt lạnh lẽo, ngồi lên xe.
"Lái xe!"