Đại Thống Đốc Sủng Vợ Tận Trời
Xe dừng lại dưới bệnh viện cao cấp X. Anh sải bước nhanh tới sảnh bệnh viện. Thang máy vừa hiện lên tầng 6 rồi mở ra. Đập vào mắt anh là hai hàng vệ sĩ đứng hai bên cửa phòng bệnh. Thân hình nhỏ nhắn đang run rẩy mà toát lên vẻ kiên cường đang ngồi trên hàng ghế cúi đầu.
Anh vội chạy tới ôm lấy Tiểu Vân vào lòng trấn an. Nâng khuôn mặt ướt mồ hôi của cô lên, mớ tóc túm ra sau vài sợi rơi ra dính lên mặt cô. Trời bên ngoài còn đanh có tuyết cơ mà. Hạ Tiểu Vân lại mặc ít như vậy, toát mồ hôi nữa chứ.
" Không sao không sao! Em đừng sợ."
Hạ Tiểu Vân lắc đầu.
" Con bé ở trong đó đã khá lâu rồi anh à."
Bác sĩ đẩy cửa phòng phẫu thuật ra rồi kéo khẩu trang cung kính cúi đầu.
" Chào Thống đốc và phu nhân ạ. Tình hình của bệnh nhân không quá nghiêm trọng. Viêm dạ dày, chúng tôi vừa thực hành cuộc tiểu phẫu nhỏ thôi. Có thể sáng mai bệnh nhân sẽ tỉnh."
.......
Hạ Tiểu Vân sáng ngủ dậy mở mắt ra đã thấy mình đang trong vòng tay của anh. Họ đã ngủ trên sô pha cả đêm sao? Cô bỗng nhận ra cái gì đó rồi vội gọi anh dậy.
" Anh phải đi công tác mà. Mau đi đi trễ đó."
Hoắc Cửu Thần lưu luyến nắm tay cô rồi áp lên má mình.
" Em vội đuổi anh như vậy sao!"
" Con dậy mà không thấy anh thì sao?"
Hạ Tiểu Vân làm ra vẻ tự tin xua xua tay anh.
" Anh cứ đi đi. Con gái sẽ cần em trước anh."
Cô vừa vỗ ngực tự đắc xong thì nghe thấy tiếng gọi yêu ớt của Cửu Ái.
" Ba.."
Mặt cô cứng đờ vì quê xong lại thấy Hoắc Cửu Thần nhanh nhẹn tới nắm tay con gái.
" Ba đây con. Con còn đau không?"
Con bé ngoan ngoãn lắc đầu.
" Anh đi đi để em ở lại với con." Hạ Tiểu Vân đẩy anh ra rồi nói.
" Không con muốn ba.. không..huhu".
Cửu Ái mếu máo rồi bắt đầu khóc đả động tới vết khâu làm cho máu chảy ra.
Hoắc Cửu Thần bắt đầu cuống cuồng lên gọi bác sĩ tới. Thấy con bé khóc tim gan anh như lẫn lộn với nhau. Không biết làm sao chỉ có thể ôm con bé trong lòng.
Một lúc sau Cửu Ái khóc mệt mà ngủ thiếp đi trong lòng ba nó. Sau khi đặt con bé nằm lại giường, anh tới cạnh cô rồi ôn tồn..
" Hay là anh không đi nữa."
Hạ Tiểu Vân đẩy lưng anh ra tới tận cửa xong hôn nhẹ lên má anh.
" Đi đi, công việc của anh mà. Em sẽ có cách dỗ con."
.......
Trong những ngày ở nước T, tối nào anh rảnh rỗi cũng gọi điện cho mẹ con cô. Hoắc Cửu Dạ luôn tránh né màn hình điện thoại khi call video với anh.
Thằng bé từ nhỏ đã tính cách trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa. Cũng không thể hiện tình cảm nhiều với mẹ như hai em. Dù không nói nhưng câu bé vẫn âm thầm yêu thương và muốn trở nên mạnh mẽ gai góc để bảo vệ mẹ và các em.
Hoắc Cửu Dạ luôn nghĩ rằng ba không thương mình như mẹ nói từ lúc từ trên đảo tới giờ. Thích ứng với mọi thứ ở đây luôn nhanh hơn các em.
....
Đã hơn ba tháng kể từ khi anh đi công tác. Chuyện ở nước T đó phức tạp và rối rắm hơn anh nghĩ nên phải giải quyết mãi chưa xong. Dần dần những cuộc điện thoại giữa hai người ngày càng ít đi. Hạ Tiểu Vân cũng bận rộn với mớ tranh vẽ. Tần suất ăn cơm muộn cũng tăng lên. Mấy đứa trẻ những hôm không đi học luôn chia nhau ra sang nhà nội ngoại chơi.
Hạ Tiểu Giai luôn tránh xa hay tỏ thái độ ghét bỏ đối với mấy đứa trẻ nhưng sau lưng lại luôn nhìn ngắm chúng. Cô ấy muốn tới gần chơi với chúng lắm chứ nhưng cảm giác tội lỗi vây kín cô ta mãi không dứt.