Đại Thống Đốc Sủng Vợ Tận Trời
Xe của Hạ gia hộ tống bốn mẹ con tới dinh thự Thống đốc. Vừa bước xuống xe Tiểu Vân đã thấy một cô gái cầm theo tui đồ đứng nhấn chuông trước cổng.
Cô gái kia thì nghe thấy tiếng xe dừng bèn quay lại. Cẩn Thy Cầm sợ tới mức lùi mấy bước ra sau, tay vịn vào cổng để đứng vững.
" Hạ..Hạ Tiểu Vân! Cô..cô còn sống?''
Tiểu Vân cũng bất ngờ không kém nhưng thần thái vẫn không lung lay. Bình thản lướt qua cô ta. Cẩn Thy Cầm thấy bị ngó lơ bèn giận dữ, mặt cô ta đen lại như đít nồi.
Cửu Ái nhìn gương mặt của cô ta như vậy thì sợ hãi nắm chặt tay Cửu Dạ. Cậu bé buông tay rồi ôm vai trấn an em gái kéo đi theo mẹ.
Cổng tự động mở ra sau khi người bảo vệ nhìn thấy Cẩn Thy Cầm. Cô đang định đi vào trong thì Cẩn Thy Cầm nhanh chân đứng trước đó dang tay chắn ngang.
" Ai cho cô đi vào! Cô hay lắm, mất tích 8 năm mà đã có tận ba đứa con. Còn dám mang lũ con hoang này của cô tới tìm Cửu Thần. "
Tiểu Vân khó chịu dùng tay hất văng cô ta ra. Cẩn Thy Cầm ngã dúi về bên cạnh, cả cơ thể ngã ngồi. Tiểu Vân đã phải làm bao nhiêu việc bôn ba để nuôi con. Tất nhiên khỏe mạnh như vậy.
" Tránh ra! Tôi về nhà tôi thì sao? Câm miệng chó cô lại. Dám nói con tôi như vậy một lần nữa thì cẩn thận tôi sẽ rút lưỡi của cô."
Cẩn Thy Cầm không cam tâm vùng dậy định đánh cô thì có tiếng nói uy nghiêm từ phía sau lưng Tiểu Vân vang lên.
" Náo loạn gì trước cổng nhà của tôi!"
Hoắc Cửu Thần cùng Ngôn Luân tiến vào. Ngôn Luân không khỏi ngỡ ngàng khi thấy Tiểu Vân. Hoắc Cửu Thần thì không có gì là sốc. Anh chỉ hơi bất ngờ vì thấy cô, trước đó chỉ thấy qua bức ảnh trong phòng ngủ thôi. Ai ngờ sau tám năm cô vẫn trẻ đẹp như vậy, chỉ là đôi mắt không còn trong trẻo như trước. Giờ đây chứa bao nhiêu tia kiên cường.
Thấy anh cô như cảm xúc vỡ òa, không tự chủ mà lao vào vòng tay anh khóc lớn như một đứa trẻ. Đúng rồi, đúng là cảm giác này rồi. Ấm quá! Ba đứa trẻ đứng nhìn cảnh tượng này thì cũng hiểu được người đàn ông vạm vỡ uy nghi trước mặt là ba mình rồi. Hoắc Cửu Thần đột nhiên cảm thấy lòng mình như có ngọn lửa len lỏi vào. Anh không ôm lấy cô nhưng cũng không đẩy ra. Tám năm qua anh cũng đã ôm Cẩn Thy Cầm nhiều lần nhưng chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc dâng trào như thế này. Sao lòng lại đau thế này! Nhưng rồi anh cũng gỡ tay cô ra khỏi cổ mình, trầm giọng.
" Hạ Tiểu Vân! Cô đi lâu như vậy chắc chắn còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân với tôi chứ!"
Rầm
Câu nói đó nghe như tiếng sấm xoẹt qua tai cô. Cô ngỡ ngàng túm vạt áo anh ngước mặt lên.
" Anh nói gì cơ? Anh nói chuyện với em xa lạ như thế là ý gì đây?"
Vừa đúng lúc có một chiếc xe lao tới trước cổng. Yên Hòa lao vút xuống, thấy Hạ Tiểu Vân cô mừng rỡ chạy tới.
" Cậu đây rồi!"
Tất cả cuối cùng vào trong phòng khách của dinh thự để nói chuyện. Ba đứa trẻ không hẹn mà cùng ngước đôi mắt trong trẻo về phía Hoắc Cửu Thần. Anh có hơi mất tự nhiên:" Nhìn tôi làm gì?"
Ba đứa vẫn không nói gì cho đến khi Lăng Yên Hòa lên tiếng.
" Woa, đây là con của cậu sao? Mình nghe bà ngoại nói rồi. Cậu là mang thai ba tháng trước khi bị bắt cóc sao! Xem kìa đáng yêu quá!"
Ba đứa vẫn không có động tĩnh gì làm Yên Hòa sượng mặt. Cô bé Cửu Ái chỉ tay vào mặt Hoắc Cửu Thần rồi lên tiếng.
" Ba xấu quá! Làm mẹ tức giận rồi kìa!""