Đại Thống Đốc Sủng Vợ Tận Trời
Thuốc mê hết, Tiểu Vân lờ đờ mở mắt thì thấy sự tối tăm bao trùm, chỉ có một chút ánh sáng le lói từ mặt trời lúc bình minh chiếu qua cửa sổ. Tay chân cô hoành toàn bị trói lại bằng dây thừng. Tiểu Vân sợ hãi co rút người lại, hoảng loạn vùng vẫy. Cô hét lên:
" Cứu với! Cứu tôi với!"
Cánh cửa bật mạnh ra, người đàn ông to lớn tay chân xăm trổ giận giữ tiến vào. Cô sợ hãi nép sát cả cơ thể vào nhau. Anh ta quăng cho cô hai ổ bánh mì rồi nói lớn:
" Nếu mày muốn sống thì câm mồm lại! Ngoan ngoãn thì bọn tao tử tế với mày!"
Tiểu Vân nén nỗi sợ đang dâng lên trong tâm trí nói lớn, khẩu khí không kém người đàn ông đó là mấy:
" Anh mau thả tôi ra! Chồng tôi là Thống Đốc Quân Hoắc Cửu Thần, anh ấy sẽ giết chết các người đấy!"
Anh ta ngẩng mặt lên trời người ha hả:
" Câm mồm lại con điên này! Mày nói chuyện thật nực cười! Tao mà tin mày sao! Tốt nhất ngoan ngoãn thì bọn này còn tử tế!"
Nói xong người đàn ông đóng sầm cửa lại rồi bước ra ngoài. Cô không hiểu chuyện gì sảy ra. Tại sao họ lại bắt cóc mình cơ chứ? Tạm thời khi chờ Hoắc Cửu Thần tới cứu, cô cứ ngoan ngoãn nghe theo họ cái đã. Càng chống đối mọi chuyện sẽ càng tệ đi thôi.
.........
Tại đất liền, tất cả các quân sĩ từ khắp các nước có quan hệ tốt hay các nước có Hoắc Cửu Thần là người đứng đầu quân đội ,đều được huy động đi tìm cô. Khắp nơi dán tờ rơi tìm cô. Ròng rã 3 ngày rồi mà vẫn chưa tìm được tung tích của cô. Hoắc Cửu Thần mặt mày xuống sắc, mất ngủ nên tính cách hay cáu gắt hơn trước. Bố mẹ cô thì lo lắng tới phát bệnh, bà Hạ còn đang phải nằm viện.
.......
Tiểu Vân được phân phó làm đầu bếp trên con tàu. Cô ngoan ngoãn nghe lời nên mọi người trên tàu cũng đối xử không tệ với cô. Dần dần trải qua một tuần lưu thông trên biển thì tàu cập bến tại một hòn đảo nhỏ. Trong lúc khuân đồ xuống thì cô nhận cơ hội chạy khỏi đám người đó thật nhanh. Quá đông người chen lấn nhận đồ nên mấy người đó đã làm lạc mất cô. Họ dù sao cũng không để ý vì Tiểu Vân ở trên đảo này dù sao cũng không dễ tìm thấy. Hòn đảo nhỏ này ít ai biết đến lại còn rất xa so với đất liền. Cô đang chạy thì va phải một anh thanh niên.
Ngã nhào về phía trước, đầu đập vào một cục đá nên bất tỉnh ngay tại chỗ.
Lúc cô tỉnh dậy thì đã thấy có rất nhiều người vây quanh. Anh chàng thanh niên điển trai kia cũng ngồi cạnh đó. Cô sợ hãi ngồi dậy lùi sát vào mép giường. Bà lão ngồi đó hiền từ cưới nhẹ với cô:
" Cháu không phải sợ! Cháu chỉ bị chấn thương nhẹ ở đầu, em bé của cháu không sao!"
Tiểu Vân hốt hoảng chạm nhẹ tay lên phần bụng dưới của mình, đúng là hơi lồi ra thật.
" Em bé? Cháu có em bé ạ!"
Một bà lão đang đứng cười nhẹ:
" Đúng thế! Em bé được hơn 3 tháng rồi!"
Cô không tin vào tai mình xúc động xoa xoa lên bụng. Kết tinh của cô và Hoắc Cửu Thần đang lớn dần trong này sao? Cậu trai bên cạnh khẽ hỏi:
" Cô từ đâu tới đây! Hình như không phải là dân ở đây!"
Cô gật nhẹ đầu.
" Vâng! Tôi bị những người trên tàu vừa nãy bắt tới đây! Bây giờ không biết đi đâu về đâu!"
Mọi người trong căn nhà tranh gật đầu tỏ vẻ cảm thông, họ đều thương cảm cho cô. Bà lão nắm tay cô:
" Cô gái, nếu không chê căn nhà đơn sơ này thì cô có thể ở đây chờ tới khi chồng cô tới tìm!"
Moi người đồng loạt hô tán thành.Cô nghẹn ngào gật đầu lia lịa cảm ơn.
" Cảm ơn nhiều lắm, cảm ơn mọi người! Đợi chồng tôi tới đây nhất định sẽ báo đáp mọi người thật hậu hĩnh ạ!"