Đại Thống Đốc Sủng Vợ Tận Trời
Từ ngày Hoắc Cửu Thần đi ,Tiểu Vân phải làm bài thuyết trình trên trường ,rồi hao nhiêu là các hoạt động khác nên rất bận rộn. Có ngày còn chỉ được ngủ có 2,3 tiếng. Bận tới nỗi quên luôn chuyện gọi điện liên lạc với anh.
Tối hôm đó Tiểu Vân thu dọn hành lý trở về dinh thự Thống đốc. Bài thuyết trình cô cũng đã xong, với lại ở đây gần một tuần rồi, cơ thể cần được nghỉ ngơi sau bao ngày vất vả. Chỉ có ở dinh thự Thống đốc mới cảm nhận được sự thư giãn thôi.
Tiểu Vân kéo vali xuống tầng một để tạm biệt ba mẹ.
" Con về dinh thự Thống đốc sao?"
Mẹ Tiểu Vân đang ăn hoa quả thì dừng lại hỏi. Cô khẽ gật đầu.
" Vâng! Con về đây!"
Tiểu Giai chạy vôi từ trên tầng xuống, quàng lấy tay Tiểu Vân.
'' Chị! Cho em đi cùng đi!"
Tiểu Vân bình thản rút tay lại cười ẩn ý. Còn chưa kịp nói thì ông Hạ đã lên tiếng.
" Con sang đó làm gì! Dịnh thự Thống đốc không phải ai cũng được bước chân vào đâu! "
Tiểu Giai phụng phịu dậm chân.
" Ba! Sao ba lại nói thế? Con là em gái của chị chẳng lẽ không xứng bước vào!"
" Ba mẹ tài xế đang đợi con, con đi đây."
Tiểu Vân cúi đầu chào ba mẹ rồi xách vali bước ra. Tiểu Giai giận tím người nhưng không làm gì được.
Ngồi trong bồn tắm ngâm mình thư giãn, mắt cô cứ lim dim. Chắc là do quá buồn ngủ rồi.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ Tiểu Vân ngồi xuống giường lau tóc. Nhìn quanh phòng đầu cô chợt lóe lên cái gì đó. Cô trợn mắt nhanh tay mò mẫm điện thoại.
" Chết rồi! Mình chưa liên lạc với Hoắc Cửu Thần cả tuần rồi!"
Lướt tìm trên danh bạ không thấy cuộc gọi nhỡ nào hết. Tiểu Vân thở phào nhưng trong lòng có chút buồn. Đi lâu như vậy anh còn chẳng gọi cô lấy một cuộc. Cô gõ tên anh trên danh bạ rồi ấn gọi.
" Alo! Chịu gọi cho anh rồi sao?"
Tiểu Vân nghe thấy giọng nói trầm ấm dịu dàng quen thuộc của anh thì mọi phiền muộn,mệt mỏi như được xua tan.
Không hiểu sao lúc này cô lại nhớ anh đến thế. Không cầm lòng được mà mít ướt rơi nước mắt.
" Tiểu Vân! Sao không nói gì? Em sao đấy!"
Cô mỉm cười nói với người bên đầu dây bên kia.
" Em đây!"
Nghe thấy giọng cô hơi lạ anh bèn hỏi dồn..
" Em sao thế? Có chuyện gì sao? Em khóc à!"
Cô gục đầu vào con gấu bông mếu máo.
" Chỉ là nhớ anh quá thôi!"
" Em muốn thấy mặt anh!"
Hoắc Cửu Thần bật video call với cô. Tiểu Vân đặt điện thoại lên bàn, vùi mặt vào con gấu to tướng.
" Em nhõng nhẽo với con gấu sao?"
Cô mếu máo oa oa cái miệng lên.
" Tại anh hết huhuhu..không có anh em chỉ có thể nhõng nhẽo với con gấu này!hhuhu!"
Thấy cô khóc Hoắc Cửu Thần vừa sốt ruột vừa buồn cười. Anh ho nhẹ rồi dịu dàng nhắc nhở.
" Trời lạnh lắm! Nhớ giữ ấm cơ thể!"
Tiểu Vân che tay vào mặt lắc đầu.
" Em nhớ anh sắp chết rồi! huhuuu"
Cửu Thần nhếch mép.
" Muốn gặp anh không."
Hoắc Cửu Thần xoay camera lại, cảnh dinh thực Thống đốc hiện ra. Tiểu Vân giật mình lao như bay ra cửa sổ mở cửa ra. Đập vào mắt cô là chiếc trực thăng đang lơ lửng có ký hiệu ngọn lửa ở góc của Hoắc Cửu Thần. Kề điện thoại lên tai nghe anh nói gì đó.
" Có muốn tới nước Z với anh không?"
Tiểu Vân nở nụ cười rạng rỡ hết mức rồi gật đầu lia lịa. Trực thăng tiến tới cửa sổ đón Tiểu Vân lên. Cửu Thần giữ tay cho cô leo lên. Lên đến nơi cô nhảy vào lòng anh. Nhưng mà không phải ôm mà lấy tay đánh anh.
" A ! Cái tên chồng đáng ghét! Sao không bảo em sớm! Làm người ta tốn hết nước mắt!"
Hoắc Cửu Thần cười lớn giữ tay cô lại rồi thơm má cô.
" Anh muốn trêu em chút thôi!"