*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: shitbaydaytroi
trên người nàng bây giờ đang mặc y phục mới màu hồng, tôn lên sắc mặt càng thêm kiều diễm động lòng người. Trước ngực có một đóa hoa mai phá lệ làm người ta chú ý, mắt hắn không tự chủ được mà dừng tại đó, nhìn vào liền không dời đi được nữa.
Hoắc Trầm nuốt một ngụm nước miếng, hít thật sâu một hơi không biết nói gì.
Tiểu Đào nhìn theo ánh mắt của hắn mà cúi xuống, khuôn mặt lập tức liền đỏ rực, nàng vốn dĩ đã đang lo lắng đóa mai này sẽ làm người khác chú ý, hiện giờ xem ra đúng là khiến người ta chú ý thật rồi.
Tiểu cô nương ngượng ngùng nói: " y phục này là do nương của muội làm, có chút không quá thích hợp mai muội sẽ đem nó sửa lại."
" đừng, đừng sửa, không cần phải sửa để như vậy rất đẹp, thật sự đặc biệt xinh đẹp."
Hoắc Trầm nhận thấy mình có điểm thất thố, vội vàng quay đầu đi.
" huynh ăn sáng chưa?" Tiểu Đào liền nhân cơ hội này chuyển đề tài sang chuyện khác.
" ta chưa có ăn đâu, hôm nay lạnh như vậy, muội sao lại tới đây? Ta cho rằng muội không tới, cho nên..."
Tiểu Đào có chút không hiểu: " nếu huynh cảm thấy muội sẽ không tới thì cũng tự mình làm gì đó ăn chứ? Tại sao lại nhịn không ăn?"
Hoắc Trầm gãi đầu cười, da mặt dày nói: " không có muội ở đây ta ăn không ngon."
Tiểu Đào nao nao, giây sau liền hiểu ra đây là hắn đang nói lời âu yếm sao? Khóe miệng khẽ nhếch lên, cô nén cười đi hậu trạch, Hoắc Trầm buông thiết chùy trong tay xuống, chậm rãi đi dạo tới cửa, nhìn thời tiết bên ngoài. Bầu trời như cũ đen kịt, lại không có trận mưa to nào. Giờ phút này, hắn đặc biệt ngóng trông trời mưa, tốt nhất là mưa tầm tã không ngớt đem đường ngập hết, để Tiểu Đào không về được mới tốt.
Đem cửa đóng lại, đạy cửa lò nung lại, đi ra hậu viện tìm Tiểu Đào. Liền thấy Tiểu Đào đang trộn bột nhìn dáng vẻ là muốn làm bánh rán đi.
" Tiểu Đào, muội làm bánh rán sao?"
" đúng vậy, vừa nhìn liền biết, càng ngày hiểu biết của huynh về trù nghệ càng nhiều nha."
Hoắc Trầm cười: " ta mỗi ngày đều nhìn muội làm, đương nhiên sẽ nhìn ra được. Tiểu Đào, hôm nay trời mưa, trên đường không có người đi đường khẳng định không có người tới ăn mì, muội sao còn chịu mưa đi lên đây?"
Tiểu Đào bĩu môi rồi liếc nhìn hắn, cái này mà còn phải hỏi sao? Nếu không phải lo lắng cho hắn, nàng còn cần phải dầm mưa đi đường xa như thế sao?
Tiểu Đào múc một thìa bột, từng thìa một đổ vào trong nồi: " tiệm mì mới khai trương muội cứ như vậy đóng cửa thì không tốt, cho nên tới đây nhìn một lát, mặc kệ có người tới ăn mì hay không, cũng phải mở cửa bán hàng nha."
" à...ra là vậy." Hoắc Trầm mất mát cúi đầu xuống, thần thái sáng láng khi nãy biến mất không còn gì. Tiểu Đào lại liếc mắt nhìn trộm hắn, trong lòng cười thầm, Hoắc đại ca đúng là người thật thà a.
" vốn dĩ nương của muội cũng không cho muội tới, trời lạnh như vậy ai mà không muốn chui vào ổ chăn ngủ một giấc đâu? Chính là, trời lạnh như thế này cần phải ăn một bữa cơm nóng a, nếu muội không tới huynh làm thế nào bây giờ?"
Tiểu cô nương kiều thanh nói, đôi mắt cũng không nhìn hắn vớt bánh rán đã chín vàng đem ra khỏi nồi, lại cầm hai quả trứng tính làm cho hắn một cái bánh trứng.
Hoắc Trầm tinh thần đang héo rũ, lại nghe thấy trong lời của nàng có ẩn ý, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Đào, lại đem lời nói của nàng cân nhắc trước sau một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười: " ta biết mà, lảm sao muội một chút cũng không nhớ ta được. Thì ra muội lo cho ta mới đến đây a, Tiểu Đào muội là tốt nhất trên đời."
Vừa nói hắn liền nhịn không được mà cúi xuống nhìn Tiểu Đào, vừa cúi đầu lại nhìn thấy đóa mai kiều diễm ngay ngực nàng. Hoắc Trầm hít sâu một hơi, nếu có thể sớm một chút thành thân là tốt rồi.
" Đại Trầm ca, huynh mau ăn đi, ăn lúc nóng mới ngon. Lát nữa muội sẽ làm bột, trưa nay muội hấp một lồng bánh bao cho huynh ăn. Bột chưa lên men ăn không tốt, ăn bột lên men nhiều bụng mới thoải mái." Tiểu Đào nghiêm túc nói.
bánh bao a... ánh mắt Hoắc Trầm phát sáng, chờ mong gật đầu:
" được, bánh bao, ăn bánh bao lớn."
Ăn xong cơm sáng, bên ngoài mưa bắt đầu nặng hạt, trên đường một người cũng không có, bọn họ cũng không mở hàng buôn bán, trời lạnh, Tiểu Đào tính toán làm cho Hoắc Trầm một bộ y phục lót bông, hôm nay không cần mở tiệm, lấy thước đo, kéo chỉ, vội vàng đến rối bù.
Hoắc Trầm cũng không làm việc, liền ở trong nhà bồi nàng, đáng tiếc uổng một thân sức lực của hắn lại không thể giúp cái gì. Nhìn Tiểu Đào chốc lát lại cắt vải, lúc sau lại xe chỉ luồn kim, liền ngồi một bên nhìn Tiểu Đào làm việc, ở trong phòng nhích tới nhích lui.
Tiểu Đào làm gì đi đâu hắn cũng đứng cạnh, nàng đều có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn. Sau đó nàng ngồi bên mép giường lẳng lặng mà khâu y phục, ánh mắt kia liền dừng lại trên người nàng, nóng rực bao phủ lấy nàng, làm Tiểu Đào ngượng chín mặt.
" Đại trầm ca, sao huynh không đi làm việc? Là qua vụ thu rồi mọi người không đến mua nông cụ nữa sao?" Tiểu Đào ngại không dám trực tiếp đuổi hắn đi ra ngoài, chỉ có thể cong quẹo gián tiếp đuổi hắn ra.
" ừm, người đi mua nông cụ đích xác ít hơn, bất quá, người mua kéo, nồi cùng dao phay thì rất nhiều. Mỗi ngày cũng bán cũng không ít. Tiểu Đào, chờ chúng ta thành thân, muội đừng mở tiệm mì bán nữa được không? Ta có thể chăm sóc được muội."
Hoắc Trầm cầm cuộn chỉ trong tay vần vò, cười mị mị nhìn âu yếm tiểu cô nương trước mắt. Tiểu Đào ngốc ngốc ngẩng đầu lên: " như vậy sao được? Huynh phí sức thu thập mở tiệm mì này cho muội tốt như vậy, sao lại không mở tiệm nữa a, hơn nữa bán tốt như vậy..."
" Tiểu Đào,ta không muốn muội vất vả."
" huynh mỗi ngày làm việc cũng rất mệt nha, tuy rằng, tiệm mì về sau chưa chắc có thể buôn bán tốt như vậy, bất quá, kiếm được ít nào hay ít ấy, cũng đỡ mệt hơn a."
Hoắc Trầm cũng không nói thêm cái gì nữa, Tiểu Đào là cô nương chăm chỉ cần mẫn lại hiểu chuyện, để nàng nhàn rỗi nàng chắc chắn không đồng ý. Chính là hắn không muốn nàng vất vả như thế. Nữ nhân thành thân rồi, hẳn là sẽ nhanh chóng có tiểu bảo, đã hoài thai rồi, chắc chắn không thể làm việc tốn sức được, phải ở nhà dưỡng thai mới tốt, nghĩ như vậy, Hoắc Trầm khẽ nhếch khóe miệng. Chính là, vừa mới nhếch lên một nửa lại cứng ngắc người lại, hắn đã hứa hẹn với Điền gia sau khi thành thân không viên phòng vội chờ Tiểu Đào đủ lớn. Nếu không viên phòng Tiểu Đào hoài thai thế nào?
Nhìn Hoắc Trầm thay đổi sắc mặt không ngừng, Tiểu Đào cười thành tiếng: " huynh nghĩ cái gì vậy? Chốc lát thì banh mặt, chốc lát lại cười, chốc lại nhăn mày."
Được Tiểu Đào chú ý đến Hoắc Trầm cao hứng gãi gãi đầu lấy hết can đảm nói: " Tiểu Đào, muội thấy...hai ta sau khi thành thân...khi nào...khi nào thì có thể viên...viên phòng a?"
Tiểu Đào trăm triệu không thể nghĩ tới, hắn đột nhiên lại nhắc tới cái này, hơn nữa hai người lại đang ngồi trên giường đất, bên ngoài thì mưa, trên giường đệm chăn đầy đủ, hoàn cảnh như vậy làm nàng đặc biệt ngượng ngùng.
" muội...muội thấy..." Tiểu Đào nghẹn đến đỏ mặt tía tai, cũng không thể thốt lên thành lời suy nghĩ của mình được.
Hoắc Trầm ngước mắt nhìn nàng, phát hiện tiểu cô nương đã xấu hổ đỏ cả lỗ tai, tay còn hơi run run, không làm nổi y phục nữa, vứt sang một bên cúi đầu xoắn xuýt ngón tay mình. Dáng vể này của nàng đặc biệt mê người, bất tri bất giác hô hấp của hắn càng ngày càng nặng: " Tiểu Đào, ta...ta muốn hôn muội một cái có được không?"
Hoắc Trầm ánh mắt khát vọng nhìn nàng, nhưng biểu tình lại trung hậu thật thà, làm Tiểu Đào không biết đối với hắn như thế nào mới tốt.
Tiểu Đào đứng bật dậy bước nhanh tới phòng bếp: " giữa trưa rồi, muội còn phải chưng bánh bao." Nàng không nhắc tới bánh bao còn tố vừa nhắc tới hắn liền không nhịn được thêm nữa, bước dài đuổi theo. Kéo Tiểu Đào vào trong ngực hung hăng hôn lên mặt Tiểu Đào một cái.
Tiểu Đào xấu hổ mặt mũi đỏ bừng dùng sức tránh vòng ôm của hắn, đi đến bồn nước, cố lơ đi tiếng tim đập thình thịch, cúi đầu lấy bột nhào.
Hoắc Trầm cảm thấy mĩ mãn,nhưng hắn không dám một tấc lại tiến một thước, đi cạnh Tiểu Đào nói: " mười ngày nữa, phải đi vào thành đưa kiếm cho Hoàng gia nhị thiếu gia, muốn mấy ngày này rèn thêm chút đồ, vừa vặn lúc đó đem vào thành bán, khẳng đinh giá tốt hơn ở đây. Tiểu Đào, lúc đó muội đi cùng ta được không?"
" chuyện đó nói sau."Cô nương ngượng ngùng nhỏ giọng nói, không thèm ngẩng đầu nhìn hắn.
Hoắc Trầm cũng không miễn cưỡng nàng phải đáp ứng việc này, chỉ là nói trước với nàng một câu cho nàng có chuẩn bị trước, dù sao cũng là mười ngày sau mà, mỗi ngày hắn nói với nàng chắc chắn nàng sẽ sớm đồng ý đi với hắn thôi.
Tiểu Đào làm bánh bao nhân thịt và rau cải, trắng trẻo mập mạp, Hoắc Trầm một hơi ăn 5 cái. Vừa ăn vừa nhìn hoa mai trên người Tiểu Đào.
Mưa không bao lâu liền ngừng, trên đường cũng không quá lầy lội, nhưng Hoắc Trầm lại kiên trì muốn đưa Tiểu Đào về, như vậy hắn liền có thể ngồi thêm với Tiểu Đào một lát rồi.
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh Tiểu Đào lại đến sớm mở tiệm mì bán, ở ngay trước cửa xào thịt, mùi thơm của thịt tỏa ra làm mọi người đều phải nuốt nước miếng, nhưng trên đường có ít người đi lại, người tới ăn mì lại càng ít. Vì thế, Tiểu Đào liền ngóng trông họp chwoj chính thật nhanh tới,ngày họp chợ việc buôn bán hẳn sẽ càng tốt hơn.
Nhưng, tới ngày 23 tháng 9 họp chính, lại bán không được 100 văn lại nhớ tới ngày đầu khai trương rầm rộ nếu muốn y như vậy hẳn là rất khó, bất quá lần này lại đúng ý của Hoắc Trầm. Thời điểm Tiểu Đào không vội có thể tới chỗ hắn giúp hắn nha, vừa quay đầu liền nhìn thấy nàng đang ngồi đó thu tiền, càng nhìn càng muốn đưa nàng về làm bà chủ của tiệm rèn Hoắc gia này.
Rất nhanh, liền đến ngày đường muội Hoắc Vân thành thân, hắn làm đại đường ca đương nhiên sẽ phải đi đưa tân nương về nhà phu gia. Nhìn đến đường muội một thân hỷ phục đỏ rực, trong đầu Hoắc Trầm đầu là hình ảnh Tiểu Đào mặc hỷ phục xinh đẹp như thế nào, chắc chắn là tân nương xinh đẹp nhất trên đời.
Đảo mắt đã đến ngày 3 tháng 10, Hoắc Trầm mỗi ngày đều năn nỉ ăn vạ, Tiểu Đào rốt cuộc đành phải đáp ứng cùng hắn đi vào thành. Ngày đi, sắc trời quang đãng nhưng gió thổi đến lại rất lạnh. Trên người là y phục mà Tiểu Đào mới làm cho hắn trong lòng ấm áp gió có thổi to hơn hắn cũng không thấy lanh chút nào. Quay đầu nhìn đằng sau, nghĩ đến nàng sắp trở thành nương tử của hắn trong lòng lại càng vui mừng.