Quả nhiên trò đùa của Tần Ngôn không có hiệu quả vì hôm sau các bác sĩ giỏi nhất của thành phố Giang Sơn đều ở trước cổng nhà họ Thiên.
Tiễn bác sĩ xuống lầu, Thiên Hàn đứng lặng thinh ở cửa nhìn cô hơi thất thần, khóe môi giương lên tạo ra đường cong thật đẹp. Thẩm Tiên Hạ cảm giác chỗ mình nằm lún xuống, cô nghiêng đầu bị anh giữ chặt gáy bịt kín môi. Hai đầu lưỡi dây dưa luồn lách vào nhau không rời. Bàn tay thô ráp của anh luồng vào váy cô tới mông vểnh lên của cô véo một cái, môi mỏng của anh nhẹ cắn lên vành tai cô khiêu khích cho nó ửng hồng lên:" Heo con, chỗ này to lên rồi này."
Thẩm Tiên Hạ lên cân hơn 10 cân, mông chiếm muốn 2/3 nó rồi. nụ hôn vừa dứt cô đã nhào đến đặt anh dưới thân hôn xuống, động tác vừa thuần thục vừa nhanh nhẹn khiến Thiên Hàn phản ứng không kịp bị đè xuống, cặp mông tròn ngồi lên bụng anh, đầu ngón tay anh run rẫy nội tâm giẫy giụa vài giây một lần nữa xoay người đem cô xuống dưới.
Thiên Hàn vui sướng cực hạn, chìm trong thế giới lạc thú quên mất cô đang mang thai, anh chống người lên dừng yêu cô lại có chút tiếc nuối hưởng thụ chút gió xuân ấm áp. Thẩm Tiên Hạ chớp mắt, nhìn anh đang ra khỏi người cô vươn tay ghì đầu anh xuống môi cô hôn tới tấp:"Chồng yêu, em muốn!"
Thiên Hàn vươn tay vén sợi tóc dính lên má cô rồi hôn một cái:"Ngoan, em đang mang thai em không thể động vào anh."
Gương mặt tuấn mĩ phóng to trước mặt cô, nếu không biết tuổi anh thì cô cũng không nghĩ anh lớn hơn cô hơn mười tuổi. Đầu óc cô mơ hồ... Mang thai? Cô có mang thai. Cô có mang.. Nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ,vui sướng từ đáy lòng từng chút tan ra mềm mại.