Thẩm Tiên Hạ đặt lên trán anh một chiếc khăn ấm, cô cởi áo anh ra lau chùi tỉ mỉ, đôi mắt anh nhắm nghiền đôi khi sẽ mở ra xem cô một lúc rồi đóng lại nghiêng đầu cho cô một bóng lưng. Những năm nay mỗi lúc họ giận nhau đều do anh chủ động xin lỗi trước, lịch quay phim của cô dày đặc, anh cũng không khác mấy nhưng mỗi ngày họ đều cùng nhau ăn sáng, tối đến sẽ đi xem phim, dạo phố,.. Tối đến lại cùng nhau ngủ, hai người giống như hai vợ chồng trẻ thật sự ngọt ngào. Những tưởng vậy là họ sẽ cùng nhau kết hôn danh chính ngôn thuận cùng nhau xây dựng gia đình nhỏ, cô lại phát hiện mình khó sinh nở. Khó sinh?
Cô đã thử hai năm, họ hai năm rồi không có tin tức gì về cô có thai, đây hoàn toàn là điều không thể. Cô tiếp tục dây dưa với anh, kết cục của hai người cô không dám chắc.
Thẩm Tiên Hạ khom người học cách hôn của anh lướt qua môi anh, mí mắt anh mở ra nụ hôn vẫn trì trệ như cũ, Thiên Hàn không có đáp lại để mặc cô nháo trên người mình. Đáy lòng thoáng có chút mềm, tay anh khẽ giật lại bỏ tay cô ra, ánh mắt tối lại, bàn tay đã luồn vào trong váy cô. Nhiệt độ bàn tay của anh khá nóng vì cơn sốt còn chưa hạ nhiệt liền chạm đến da thịt non mềm của cô liền nhanh chóng kích thích anh thêm càn rỡ vuốt ve.
"Nhưng, anh vẫn muốn cưới em."
"Thật ra thì thời điểm ban đầu em đã yêu anh, không đủ sao?"
"Anh muốn danh chính ngôn thuận lấy em làm vợ.". Động tác anh dừng lại, nghiêm túc nhìn ánh mắt đen láy của cô.
"Em biết. Nhưng...".