Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ

Chương 139: NGOẠI TRUYỆN 6




Cạch.

Ủa?

"Sao không gọi lại?"

Dương Quang Trường hoang mang mở cửa ra xem thử.

Mặc Liên vẫn đứng đó, hơi mếu.

Bốn mặt nhìn nhau.

Yên tĩnh một lúc.

Cạch.

Chịu không nổi, anh đóng cửa lại, cố gắng che hơi thở nóng như lửa lại, như quắn quéo cả tim, muốn nuốt luôn Mặc Liên vào bụng vậy..

Bình tĩnh trở lại, anh lại mở cửa ra, Mặc Liên vẫn đứng đó, nhưng mà trên tay cầm thêm chăn gối, vẫn cái gương mặt bầu bĩnh đó, môi cứ mếu mếu, má hây hây đỏ lên nhìn anh.

Ui má ơi, anh đeo kính lên làm cô hoang mang giây đầu luôn, còn mấy cục tàu hủ ở bụng nữa là sao? Trông cứ sao sao ấy, vẫn hơi dữ nhưng mà đẹp đẹp kiểu gì đấy.

"Muốn ngủ cùng anh sao?"

Mặc Liên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

"Em chịu làm người yêu anh không?"

"..."

"Một."

"Hả?"

"Hai."

"Chú đếm gì vậy?"

"Ba." Dương Quang Trường thở hắc ra, buông cửa. "Hết giờ."

"Không chịu làm người yêu thì làm vợ." Rất nhanh liền ôm cô cùng đống chăn gối lên, cô không có phản ứng, cứ mặc anh ôm đi tới giường. "Nào vợ yêu, gọi anh xã đi."

"Chú!"

"Gọi anh xã!"

"Sao chú không mặc quần?"

"Cho mát!" Không một chút nào ngại ngùng, Dương Quang Trường đè cô nằm xuống, khoé môi cứ như muốn trêu cô. "Mặc Liên nóng không? Anh cởi giúp Mặc Liên nhé?"

"Không nóng, Mặc Liên mát mà." Tự nhiên cái đè lên, mặt cô có chút nóng, hơi ngạt thở.

"Vậy Mặc Liên chịu làm vợ anh nhé?" Anh ghé sát lại chạm trán lên nhau, cọ cọ chóp mũi, giọng điệu cũng rất rắn chắc: "Anh cho Mặc Liên ăn bánh kem này, ăn việt quất, ăn mỳ cay, còn đưa Mặc Liên đi chơi nữa, chịu không?"

"Vợ là cái gì mà chú nói mãi vậy?"

"Thì là giống ba với mẹ của em ấy."

"Hả?" Cô trợn tròn mắt, lập tức lắc đầu: "Không muốn, con không muốn làm vợ chú đâu."

"Sao vậy?" Xíu nữa là được rồi, anh rũ mày nghiêm túc ngắm nhìn cô. "Em không thích anh sao?"



"Không thích!"

"..."

Cảm giác có chút khó khăn, giống như lúc trước anh theo đuổi cô vậy, là do anh mặt dày chứ nếu anh sĩ diện thì có lẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được cảm giác được yêu là thế nào..

"Không thích thật sao?"

Nằm nghiên qua một bên, anh cúi mặt chôn sâu vào lồng ngực của cô, thơm ngọt dịu dịu, giọng điệu có chút u sầu: "Nhưng mà anh thích Mặc Liên lắm, anh yêu Mặc Liên nhiều, anh không muốn xa Mặc Liên đâu."

"..."

"Nha, Mặc Liên đừng ghét anh nữa. Anh thương em, không có em anh chẳng biết làm gì cả, anh sợ lắm, không muốn mất em một lần nào nữa đâu."

"Chú nói gì vậy?"

"Hưm, vợ, đừng bỏ anh nữa."

"..."

Vòng tay của anh nhẹ nhàng trở lại, vẫn chôn mặt vào cổ cô thở ra những làn hơi ấm đều đều.

Anh ngủ rồi.

Có lẽ vì cả ngày phải hầu hạ, dỗ dành công chúa nhỏ của anh nên mệt mỏi quá mà thiếp đi nhờ vào một ít hương an thần giúp anh nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.

Có chút kì lạ, Mặc Liên đưa tay tháo kính anh ra, ui chời đất ơi, cô vội đeo lại, trông tri thức hơn rồi này..

Mặc Liên nằm im bất động, còn không dám thở mạnh, đèn chưa tắt.

"Chú ơi."

Không có tiếng trả lời, mặc kệ, hôm qua cũng ngủ cùng rồi, hôm nay cô sợ ma định đi qua ngủ ké trên ghế mà anh đè như vậy rồi làm sao đi được.

"Chú! Chú cho Mặc Liên đi ra."

"Ưm." Bị lắc mấy cái lại tỉnh, mới nhắm mắt được có một chút, anh như chưa có chuyện gì, ngồi dậy kéo cô lên theo, ánh mắt hơi mơ màng, chạm nhẹ lên vành môi hồng, Dương Quang Trường tiến tới, mút nhẹ đầu môi, anh gục lên cổ cô, hơi thở có chút nặng. "Anh xin lỗi."

Sao tự nhiên trông anh giống như mèo nhỏ làm nũng ấy, ngực cô hơi khó thở, vô thức vòng tay qua ôm anh, nhè nhẹ vuốt ve, hốc mắt cũng đo đỏ lên ngậm nước.

"Mặc Liên."

"..."

"Anh đáng lẽ ra phải để ý em kĩ hơn, anh chẳng đáng để em hy sinh cả tính mạng của mình."

Chẳng hiểu anh đang nói gì nữa, cô ngồi im thinh thít, cảm thấy anh hiện tại trông thật đáng thương, dáng vẻ hung dữ mọi khi biến đâu mất hết rồi, giống như là bị bỏ rơi.

"Chú đừng có buồn, Mặc Liên cũng bị bỏ rơi này." An ủi anh bằng cách xoa xoa đầu, nhưng mà mềm quá, cô đưa tay vào gáy gãi gãi cho anh, tủi thân không kém: "Mẹ bỏ con theo ba rồi, Mặc Liên muốn ở với ba mẹ lắm nhưng mà Mặc Liên bị bệnh, khi nào con khoẻ rồi thì con cũng được về nhà với ba mẹ mà."

Dễ chịu quá, Dương Quang Trường hơi rụt cổ ngửa ra, nhắm nghiền mắt tận hưởng, thở ra tiếng "hưm ưm" nhỏ nhỏ, cái gì mà bị bỏ rơi, rốt cuộc an ủi anh hay là than thân với anh vậy?

"Hì hì." Cô nhe răng cười, tít cả mắt. Trông anh đáng yêu quá. "Chú giống chó quá."

"..." Bỗng câm lặng, anh mở mắt ra nhìn, anh cưng vợ quá nên cứ một mực nhảy lên đầu anh đây mà. "Ừm, anh là chó, gâu gâu."

"Chú ngốc quá à." Bỏ tay xuống, cô cười ngốc nghếch. "Mặc Liên khen chú dễ thương chứ có nói chú là chó đâu."

Thế mà mấy hôm trước giật ngược người ta đòi về nhà?

Lập tức kéo chăn nằm lên đùi Mặc Liên, anh dụi mặt vào bụng cô, bắt cái tay áp lên gáy cổ ra hiệu cho cô gãi, thuận thế làm nũng: "Ưm, anh muốn ngủ, Mặc Liên gãi cho anh đi."



"Hihi, chú trẻ con quá đi." Lại không ngăn được tiếng cười, cô gãi gãi cho anh, nhưng mà dễ thương muốn xĩu.

Mắt không mở nổi, dễ chịu quá, anh kéo áo cô lên, núng nính mỡ trông đáng yêu cực, anh áp môi thổi phì phò lên làm cô giật cái mình nhảy dựng lên vì nhột.

"Haha." Chọc người ta xong lại cười, anh ôm bụng cô đè nằm xuống, hít hơi thổi phì lên, Mặc Liên ra sức đẩy đầu anh ra, nhột muốn xĩu nhưng mà không đẩy nổi, cười trong khổ sở. "Haa, haha, chú thả ra, nhột mà."

Cứ không chịu buông, tay còn cù lét cô nữa, cô như bất lực vùng vẫy, tiếng cười trong trẻo đến mệt mỏi mà anh cứ trêu cô..

"Chú thả Mặc Liên ra đi mà, nh-nhột, nhột mà, haha, chú đừng thổi bụng con nữa."

Tiếng thổi hơi với tiếng cầu xin cứ hoà vào nhau, anh tìm được trò mới rồi..

Bỗng yên tĩnh trở lại, Mặc Liên thở gấp gáp, mệt muốn xĩu, một cái nữa vùng ra lăn lăn xuống giường như muốn chạy trốn, cái cha già này chơi mất dạy quá, cô không muốn ngủ với anh nữa đâu.

Dương Quang Trường vẫn ngồi đó cười, mai mốt cô không chịu nghe lời thì cứ đè ra làm nhục thế này, thế nào cũng phải nghe lời thôi..

Đột ngột đứng dậy rượt theo, một cái chạm nhẹ đã xách cô lên cao, anh cười ra tiếng trầm trầm, vui vẻ ôm cô đi ra ngoài. "Đi thôi, anh đưa Mặc Liên đi chơi nha."

"..."

Một lần nữa lấy chiếc bánh kem ra, anh đốt nến lên, tắt đèn, tiếng vỗ tay càng ngày càng gần, từ từ vang lên một chất giọng trầm trầm sát bên tai: "Happy birth day my wife.."

"..."

Thì ra là cho cô sao, Mặc Liên chắp tay sẵn ở đó, chờ anh hát xong là liền thổi nến.

"Em ước chưa?"

Ui quên mất tiêu, cô lắc đầu.

"Thôi không sao." Đèn sáng trở lại, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, vuốt nhẹ chiếc má béo, điệu cười lộ rõ vẻ cưng chiều. "Em muốn gì mà chẳng có, không cần ước."

"Ưm, Mặc Liên muốn về nhà với mẹ."

"Thôi ăn bánh kem, ăn bánh kem." Cái gì cũng được nhưng mà cái đó thì bỏ đi ha, cho cô về cũng được thôi, nhưng mà không gian riêng sẽ bị mất hết, huống hồ là anh hiện tại chỉ là người lạ, vợ đuổi rồi sao. "Lát nữa anh dắt Mặc Liên đi ra ngoài nướng thịt nhé, chịu không?"

"Chú nói là Mặc Liên muốn gì cũng được mà, Mặc Liên muốn về nhà."

"Ở với anh không vui sao?" Như đáng thương, mềm yếu, anh xụi lơ mặt mày. "Anh ở với Mặc Liên vui lắm, anh không muốn xa Mặc Liên đâu."

"..."

"Mặc Liên đừng bỏ anh đi nha." Níu níu vạt áo của cô, tủi thân không ngớt: "Anh ở một mình buồn lắm, nha, khi nào Mặc Liên khoẻ rồi anh đưa về thăm ba mẹ một chút, sau đó về nhà với anh nha."

"Đi mà, Mặc Liên ở với anh đi, anh mua nhiều nhiều váy, mua nhiều đồ ăn vặt cho Mặc Liên nha."

"..."

"Mặc Liên?"

"Ưm?" Còn không biết anh đang nói gì, tay cô nắm cả đống việt quất trên bánh, miệng chóp chép ăn mà lấm lem cũng chẳng hay.

"Em có nghe anh nói gì không?"

Dồn hết vào miệng, má hồng hồng, cười tít mất mắt, cô gật đầu. "Dạ ngon!"

"..."

Nói là nướng thịt nhưng mà cô ăn sạch chiếc bánh là lăn ra ngủ, Dương Quang Trường chui rúc trong lòng cô, cuối cùng cũng được đi ngủ, chăm em bé đúng là mệt mỏi quá, nhưng mà thế này cũng tốt, anh không sợ cô bỏ đi nữa rồi..

Sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh..