Đại Thiếu Gia, Anh Là Chồng Em

Chương 5




Về đến phòng, nó thấy lạ ơi là lạ, cái gì mà bên A nếu không nghe lời sẽ bị phạt, bên A không được tiết lộ quan hệ...v...v...nhiều kinh khủng, nó đọc không hết.

Nó mặc kệ cái hợp đồng kia, chạy xuống nhà chơi với chị Ốc.

"Anh Khế, anh Khế hồi xưa có học trường em không?"

"Anh không. Trường em học là trường quốc tế, anh theo học trường công lập". Anh Khế đang rửa bát nói.

Anh lại nói tiếp: "Mấy hôm nữa chắc anh không ở nhà được rồi, anh về lại ký túc xá trường ở."

"Anh Khế là năm hai đại học à, đi học có vui không anh?". Nó lại hỏi.

"Cũng bình thường em ạ, lên đại học có nhiều cái hay lắm."

"Sao thế đi học không vui à". Chị Ốc thấy nó buồn liền hỏi.

Nó cũng thật thà trả lời: "Không vui bằng dưới quê."

Mọi người thấy nó nhắc đến quê liền ùa vào hỏi, nào là ngày xưa nó học trường nào, trường đấy thế nào, bạn bè có thân thiện không,...hết chuyện trên trời dưới đất.

Nó cũng thật thà kể hết, hồi ở quê nó học ở trường trong huyện, trường bé chắc bằng một phần của cái biệt thự này, có ít bạn học lắm, đa số mấy bạn nghỉ hết rồi, có bạn nó còn đi lấy vợ, lấy chồng cả rồi.

Nó kể nhiều chuyện lắm, ngoại trừ cái vụ nó làm đại ca của lũ chăn trâu thôi cộng thêm vụ nó đánh nhau như cơm bữa, có lần còn suýt mất mạng.

Mẹ dặn nó mấy chuyện nó làm dưới quê không được kể cho người ta biết, nó là con gái không được đánh người phải thùy mị, dịu dàng.

Đang mải nói chuyện với mọi người thì cậu ở trên nhà gọi nó lên.



"Quang Khải, cậu gọi gì em?".

"Gọi tao là đại thiếu gia."

"Dạ, đại thiếu gia."

Cậu bảo nó xuống dưới nhà kho bê thùng sách lên cho cậu, nhà kho xa mãi tít bên kia, chưa kể cái thùng sách, toàn sách là sách nặng kinh khủng. Nó đi mãi mới đến được nhà kho, xong lại phải bê lên, cậu còn bảo nó phải bê bằng tay không được lấy xe chở.

Nó nghe mọi người nói rồi, chở đồ từ nhà chính đến nhà kho đều có xe chở chuyên biệt, thế mà cậu bắt nó bê bằng tay.

Nó lại chịu đấy, không có đâu, trời xế tối, đường còn dài nó ngu gì chịu khổ. Nó bảo anh Khế lấy con xe điện nhỉ chở nó ra nhà kho xong lại chở về.

Thùng sách nặng nhưng không làm khó được nó, bê lên lầu thì nó vẫn làm được. Bê đến trước phòng cậu thì cậu chỉ chọn lấy một cuốn sách rồi lại bảo nó bê xuống nhà kho.

Nó cũng không ý kiến gì, dù sao anh Khế cũng đang đợi nó.

Nó đang định bê xuống thì cậu bảo nó đợi cậu đi cùng.

Cậu biết thừa nó với thằng Khế tằng tịu đi với nhau, cậu phải đi để nó phải tự bê một mình mới được.

Cậu với nó đi xuống dưới nhà, anh Khế vẫn đợi ở đấy, cậu bắt anh đi làm việc khác đưa xe cho cậu.

Cậu đi xe đi trước, nó thì bê thùng sách theo sau, nặng khiếp người, cậu không cho nó lên xe, bắt nó đi bộ.

Vừa hồi sáng nó chạy 12 vòng liên tục, trưa ăn cơm thì bị cậu lôi đi, bây giờ nó vừa đói vừa mệt, cứ đi được một đoạn nó lại ngồi xuống nghỉ.

"Cậu ơi, em mệt quá, cậu đèo em đi với."

"Kệ mày." Cậu mặc kệ nó vẫn vút con xe đi để mặc nó chậm chạp theo sau.



Nó buồn phát khóc, đến lúc đến nhà kho trời cũng tối hẳn, cậu cũng không thèm đèo nó về nhà chính mà quay xe vút đi luôn.

Nó đi bộ mãi mới đến được nhà chính, muốn đi ăn cơm thì mọi người ăn xong hết rồi. Hỏi ra mới biết cậu bảo với mọi người vừa nãy nó ăn no quá nên muốn đi tập thể dục tiêu cơm.

Cả tinh thần lẫn thể xác bị dày vò, cũng không phải chưa nhịn đói bao giờ, nó đi một mạch lên phòng ngủ cũng không thèm tắm.

Nó nằm xuống liền ngủ luôn, lúc nó ngủ dậy cũng gần 9h, nó thấy người mình đầy mồ hôi liền vào phòng tắm.

Tắm một lúc, nó nhận ra hồi nãy nó quên mang quần áo vào, thôi kệ cứ đi ra ngoài đằng nào cũng có ai đâu, nó vừa bước ra ngoài thì thấy cậu đứng ngay cửa, nó giật mình, nhìn xuống người gào ầm lên, vội quay lại phòng tắm.

Cậu nhìn thấy gì chưa? Cậu thấy gì chưa? Aaaaa ngại quá đi mất.

Nó trong đấy đỏ bừng mặt, cậu ngoài này cũng không kém, hồi nãy cậu gọi nó, không thấy nó trả lời. Qua phòng nó thấy cửa không đóng, cậu mới đẩy cửa vào, ai dè vừa vào cái liền thấy cảnh này.

Cả người nó không một mảnh vải che thân, tóc nó dài đến ngang lưng, ướt sũng, nước nhỏ xuống cơ thể trắng nõn của nó. Bảo là gái quê nhưng sao nhìn da nó non mịn thế, mềm như cái bánh sữa. Hạ thân nó mềm mịn, láng bóng, tóc rũ xuống trước ngực nó, như hai cái bánh bao to tròn.

Cậu nghĩ đến khung cảnh vừa nãy, bên dưới không hẹn mà bị kích thích. Nhanh như chớp cậu vội quay về phòng với tiểu huynh đệ căng cứng. Cậu tự thôi miên chính mình đây chỉ là phản ứng tự nhiên của thân thể, không có phản ứng mới gọi là có vấn đề.

Đêm hôm ấy cậu mơ thấy mộng xuân mà đối tượng lại là con bé nhà quê kia. Cậu bừng dậy như vừa thoát ra khỏi ác mộng nhưng nghĩ đến hạ thân lại nhanh chóng bị kích thích. Cậu đúng là điên thật rồi.

Hôm nay đi học, cậu ngồi trên xe cạnh nó, bình thường nó nói nhiều bao nhiêu thì hôm nay lại câm như hến.

Từ lúc lên xe nó chỉ chào cậu xong cũng chẳng nói gì hơn, nó ngại muốn độn thổ. Cậu cũng chả nói chuyện nên nó cũng không ngủ đến mức nhắc lại chuyện hôm qua.

Cả đêm hôm qua nó cứ nghĩ mãi may mà nó tự ép mình ngủ, hôm nay mới dậy được chứ 3 hôm liền thức khuya thì sức khoẻ nó không ổn mất.

Đến lớp nó ngồi một mình, không ai lại gần, chắc do vụ thể dục hôm qua cả lớp có mỗi mình Trà My với lớp trưởng nói chuyện với nó.