Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Thiên Hồn Giới

Chương 6 : Tư chất hơn người




Chương 6 : Tư chất hơn người

Mọi người túm tụm vào xem, Vân Nhiên hiện ra là một hồn linh đã thành hình, hơn thế lại là trung cấp hồn linh. Thiên phú này còn cao hơn cả cha cô ngày xưa a.

Như Tuyết đứng nhìn vui mừng mà mỉm cười một cái, lại khiến lòng người ngất ngây, một bên là thiên phú ngút trời, bên cạnh lại là mĩ nhân tuyệt sắc.

Thứ duy nhất không cần thiết ở đây cư nhiên lại là Đằng Hải, hắn đứng ngắm nhìn hồn linh của Vân Nhiên một cách si mê, đờ đẫn. Khiến mọi người ngày càng nghi ngờ vào thiên phú của hắn.

Sợ rằng Vân Nhiên đã nắm trọn thiên phú của cả Long Gia trong lòng bàn tay, Đằng Hải chính là không thể nào nhận được hay ăn ké dù chỉ là một chút thiên phú nào.

Sự chán ghét trong ánh mắt của họ là thứ mà Đằng Hải va phải, liền khiến hắn khép nép sau lưng Như Tuyết.

Từ chỗ tổng bộ, tin tức đã lan tới, Bành Thiên đang ngồi nghe thông tin thì bỗng có người chạy xô vào trong phòng báo.

-Gia...gia chủ ! Vân Nhiên tiểu thư đã thức tỉnh được hồn linh rồi !

Bành Thiên nghe vậy, vuốt nhẹ râu, nhìn sắc mặt của hắn, lão hỏi :

-Thức tỉnh hồn linh thì sao ? Có gì trục trặc ư ?

-Vân Nhiên tiểu thư đã thức tỉnh được trung cấp ngân sắc hồn linh !

Tất cả đều ngạc nhiên như muốn rớt cả hàm, Bành Thiên lão có phúc sinh ra thằng con trai thiên tài giờ đến cháu gái còn thiên tài hơn a.

Nếu như thức tỉnh bình thường, hồn linh thức tỉnh có thể là ngân sắc hoặc bạch sắc hay cao hơn là lục sắc, nhưng ở đây Vân Nhiên lại đạt tới trung cấp hồn linh.

Tu vi của hồn linh là sự phát triển trong sức mạnh và linh trí của chúng, bậc khởi đầu đã vượt mấy năm luyện tập của người thường, có thể đạt tới bậc Thiên cấp hoặc hơn trong tương lai.

Thêm với sự phát triển về hình thái của hồn linh, cô đã đạt tới ngân sắc, lại còn sắp kết thành lục sắc, có thể nuôi nấng nó đến trưởng thành nhanh chóng, con đường cường giả vô cùng dễ dàng.

Bành Thiên nghe xong cười lớn, lập tức hô to :

-Cháu gái ta thức tỉnh như vậy, chính là sẽ có cỗ to, tất cả đều sẽ được mời hahaha !

Tất cả đều vỗ tay náo nhiệt, chúc mừng lão gia, một số người cũng có chút ghen tị, cũng có vui mừng.

Trở về nhà, Tiểu Nhiên thoắt cái đã chạy đi chơi, khoe bản thân thức tỉnh được hồn linh mạnh mẽ.



Đằng Hải ở trong nhà cùng với Như Tuyết, không biết rõ muốn gì mà hắn cứ bám lấy cô.

-Mẹ mẹ...hồn linh...

Như Tuyết không hiểu rõ, chỉ nghe từ hồn linh mà Đằng Hải nói ra, cố hiểu một chút. Cô thử gọi hồn linh ra, xem biểu hiện của Đằng Hải thế nào.

Từ hai cánh tay, một luồng hàn khí trào ra, bao bọc lấy đôi bàn tay của Như Tuyết. Khác với hàn khí sẽ nặng nề mà rơi xuống, hàn khí trên tay cô lại bay lên, bám lấy cánh tay rồi dần chuyển lên vai.

Nó dần kết thành tạo nên một mảnh vải mỏng manh ở hai vai nối liền với nhau, sợi vải lạnh toát lúc này mới phả ra hàn khí thật sự, nặng trịu mà rớt xuống đất.

Cứ thế một lúc, nó lại kết thành một lớp y phục phất phơ lạnh toát, nhìn Như Tuyết lúc này không khác gì một tiên nữ giáng trần, lấy vẻ đẹp của cả nhân lẫn hồn khiến lòng người mê hoặc.

Đằng Hải nhìn trầm trồ, chạy tới ôm lấy Như Tuyết, nắm chặt lấy lớp hàn y trên người.

-Đằng Hải, con đừng bám vào !

Như Tuyết ngạc nhiên định đẩy Đằng Hải ra bởi nhiệt độ của hồn linh tác động lên rất lớn tới xung quanh. Lớp y phục này có thể khiến Đằng Hải đông cứng thành một miếng thịt đông.

Lạ kì thay, Đằng Hải ghì chặt lấy, lại không có chút gì gọi là nhiễm lạnh, đúng hơn là bình thường vô sự.

-Hả.

Như Tuyết lấy làm lạ, bế Đằng Hải lên rồi đo nhiệt độ. Mang cặp nhiệt độ ra, lạ kì thay nhiệt độ lại như bao đứa trẻ bình thường, dù cho đang tiếp xúc với hồn linh của cô.

Lúc này cô như nhìn thấy một thiên phú nghịch thiên, một cơ thể bài âm, thuần dương cực độ.

Nhưng cô vẫn không tin được đứa trẻ mình sinh ra lại như mang bệnh trong người, bởi Đằng Hải nhìn vào hồn linh của cô, cứ si mê như người mất hồn vậy.

Như Tuyết thấy không ổn, liền thu hồn linh lại. Đằng Hải không còn được chạm vào nữa, liền tỏ thái độ buồn bã, chạy ra chỗ Vân Nhiên gần đó.

Ngồi trong phòng, Như Tuyết sờ lại hồn linh của bản thân, nó buốt quá, lạnh đến ê ẩm người, vậy mà Đằng Hải còn có thể coi nó như một vật bình thường, cứ thế sờ nắm nó.

-Rốt cuộc con trai ta mang trong mình thứ sức mạnh gì ?

Càng nghĩ cô càng thấy rối, nhưng lại nhớ tới Tiểu Kì, không thể nào để cho con bé biết được ! Nếu Tiểu Kì biết, chắc chắn hình tượng bản thân mà bản thân con bé kì công xây dựng đều sẽ sụp đổ.



Nhưng biết làm thế nào khi mà Đằng Hải cũng đã 3 tuổi, còn 3 năm nữa sẽ phải đi thức tỉnh rồi.

Nếu là hồn linh yếu đuối thì cô cũng không lo, nhưng danh dự của gia đình sẽ lung lay, bị người ngoài bàn tán, Đằng Hải nhận thức đủ tốt thì lại sẽ bị trầm cảm mất.

"Có lẽ cứ thuận theo ý trời là tốt nhất"

Như Tuyết suy nghĩ lẩn vẩn, chợt mới nhớ còn phải nấu cơm, cô cuống quýt lại chạy vào trong bếp.

Ở một góc của đại lục, có một cánh cổng mới được mở ta, nhìn như một vết rách, một khe nứt từ hư vô. Bên trong đó, những con quái thú dị dạng đi ra, loài to lớn, loài nhỏ xíu, thực lực cũng ăn đứt tất cả.

Nhưng đó lại chỉ là một góc nhỏ của vô số nơi trên toàn bộ địa cầu, ở những cánh rừng cũng dần có sự thay đổi, dần xuất hiện những dị tượng bất thường, những sinh vật quái ác.

Từ sâu trong lòng đất, cao trên bầu trời, ẩn trong biển sâu, khắp nơi đều rung chấn, hình như các hồn thú cổ đại đã thức tỉnh, có lẽ đã có một cái kì lạ sức mạnh đánh thức bọn chúng.

Liền cứ cách hơn trăm vạn mẫu sơn hà lại thức tỉnh một con, mỗi con ngang ngửa trăm mẫu sơn hà.

Kích cỡ khổng lồ là thế, ai mà ngờ được bọn chúng trong cái vũ trụ này, kích cỡ đem ra cũng chẳng bằng hạt bụi. Cũng không có sức mạnh vùng vẫy mà thoát khỏi cái hành tinh c·hết tiệt này.

Bọn chúng cứ ngày qua ngày tích sức mạnh, cuối cùng cũng khồn bằng một tên nhân tộc đã có thể rời khỏi đây, vậy mà mới ra thì buộc phải trở về, cuối cùng chỉ còn là cát bụi.

Bọn chúng từ đó đã từ bỏ ý định rời khỏi nơi này, sống yên ổn cho qua ngày, chờ một ngày có một vị đại năng phá thiên hư mà đưa chúng rời khỏi nơi nhỏ bé này.

Càng nghĩ càng đau đầu, Vân Nhiên ở trong phòng đang tu luyện, cô hấp thu lấy linh khí xung quanh, mãi mà không thể kết được thành một.

Tiến độ cứ thế trì trệ mãi, chỉ còn cách nhờ mẹ cô giúp đỡ. Vân Nhiên chạy từ trong phòng tới chỗ Như Tuyết đang cho Đằng Hải ăn, chìa tay ra hỏi :

-Mẹ, mẹ giúp con tụ họp linh khí lại đi...

Như Tuyết lắc đầu, cô cầm lấy tay của Vân Nhiên úp chặt lại với nhau, truyền một ít linh khí vào rồi bảo :

-Con cảm nhận xem, linh khí ở trong tay giống như những con đom đóm, cần những bình chứa có thể chứa đựng nó, và đó là hồn linh. Con chính là cầu nối đưa linh khí vào hồn linh, cũng có nghĩa chính bản thân con phải liên kết với hồn linh, truyền linh khí vào đan điền.

Vân Nhiên nghe rối não, chạy lại vào trong phòng mà cảm nhận, mang linh khí của Như Tuyết thực nghiệm trước.

Vân Nhiên ngồi xuống, triệu hồi hồn linh ra, cô nhắm mắt lại cảm nhận xung quanh mờ ảo.



Trong tâm thức cô, nhìn thấy xung quanh chính là một màu tối, cứ như đang ở trong căn phòng kín.

"Nơi này là nơi mình gặp được hồn linh, cũng là nơi để mình cảm nhận nó, nào ngươi hãy trả lời ta đi !"

Vân Nhiên nói trong đầu, cứ quay đi quay lại khồn thấy bóng hình. Bỗng từ phía ta, có một tiếng gầm vang lên :

"GÀO !"

Trước mặt cô là hai trái bóng hồn linh, lông bay bay như những ngọn lửa, tuy không sáng nhưng vô cùng bắt mắt.

Vân Nhiên sờ lấy, cảm giác nóng lạnh cùng một lúc xâm thực vào cơ thể cô, giống như đang cầm một cục đá và dí tay vào ngọn lửa vậy.

Dù đau thế nhưng Vân Nhiên vẫn cố chịu đựng, cố gắng nói với chúng :

"Ta cần sức mạnh...để bảo vệ mọi người...bảo vệ em trai ta...ngươi hãy cho ta mượn sức mạnh..."

Hồn linh của cô như hiểu được gì đó, truyền lấy sức mạnh cho cô, một nguồn sức mạnh dồi dào, tỏa ra bên trong người Vân Nhiên.

Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy như linh khí tự tụ tập lại, bản thân cô chỉ cần giữ chân nó để hồn linh hấp thụ

Cứ thế Vân Nhiên ngày càng mạnh hơn, linh khí cũng truyền nhập liên tục vào cở thể không ngừng.

Cô dừng việc hấp thụ, cũng là lúc trời đã sầm tối, cô chạy thẳng về phòng. Đã thấy mẹ cô trên giường đã ngồi chờ sẵn, ngay lập tức chạy vào.

Cô giơ tay trước mặt Như Tuyết, tạo ra nguồn linh khí tỏa ra trên tay, điều này khiến Như Tuyết ngạc nhiên vô cùng.

-Con đã làm chủ được hồn linh rồi ư ?

-Vâng ạ !

Những đứa trẻ khác lúc này, hồn linh thậm chí còn chưa nghe lời chúng chứ đừng nói tới việc làm chủ, đây Vân Nhiên đã lập tức hoàn thành.

Không biết rằng Vân Nhiên là loại thiên tài gì, nhưng điều đầu tiên đó chính là phải thông báo với Khống Thiên, tiệc lần này bắt buộc phải mở to !

Như Tuyết bế Vân Nhiên lên mà hân hoan, hứa rằng sẽ giúp cô mạnh lên để có thể bảo vệ cả Long Gia này.

Vân Nhiên tư tưởng chưa hình thành đủ, lấy Long Gia làm mục tiêu bảo vệ chính là mục đích cao cả mà cô được dạy, chính là bảo vệ lấy quê nhà, gia đình mình.

Cả ngày hôm đó, Vân Nhiên cứ như khiến cho mọi n·gười c·hết lặng bởi tài năng và thiên phú, không biết như nào nhưng chắc chắn tương lai sẽ vào được học viện Thiên Hoàng, trở thành hồn giả mạnh nhất của cả đại lục !