Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Thiên Hồn Giới

Chương 22 : Quái vật !




Chương 22 : Quái vật !

Lập tức hắn đẩy Vân Nhiên ra, khiến cô vô cùng bất ngờ, một tiếng "Chíu !" vang lên, bụng Đằng Hải như xuất hiện một lỗ hổng to bằng cái bát.

Vân Nhiên giật mình, sợ hãi đến không nói thành lời, bỗng nghe tiếng cây động vội cõng Đằng Hải lên lưng.

Máu chảy thấm vào áo, Vân Nhiên lập tức mang Đằng Hải chạy thật nhanh, mặc kệ mọi thứ, liều mình bảo vệ hắn tới cùng.

Bọn Triệu Hổ đứng trên cây, cười thầm.

-Con nhóc ngu ngốc, bọn chúng còn không hề biết rằng tên bác sĩ đỡ đầu của thằng nhóc con đấy là ai, thì sao biết được cơ thể nó đã được cấy hạt định vị trên tay chứ ~

Vân Nhiên không biết gì, cứ cắm đầu chạy mà thôi, Đằng Hải biết bản thân không thể nào trụ được, từ trong túi lấy ra sợi dây chuyền.

-Chị.....nó....chạy đi...

Đằng Hải không còn sức để nói, Vân Nhiên lúc ấy cầm vội lấy sợi dây chuyền rồi chạy tiếp. Bỗng lại có một luồng phong quỹ lao tới khiến Vân Nhiên giật mình, may thay cô tránh được kịp.

Cứ thế hơn chục lần, không biết vì sao bọn chúng vẫn đuổi kịp, vẫn biết được vị trí của Vân Nhiên.

Đằng Hải cảm giác được trong tay như có cái gì ngọ nguậy, liền ẩn người ngã xuống đất.

-Đằng Hải !

Vân Nhiên vội vàng quay lại, Đằng Hải cố lấy hết sức, nói :

-Chị...chạy đi...tí nữa cậu sẽ cứu em...chị cứ chạy đi...

-Nhưng...

-Mau lên !!!!

Đằng Hải gắt lên một câu, Vân Nhiên không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn quay mặt chạy đi, nước mắt giàn dụa như suối, để lại Đằng Hải nằm trên mặt đất.

-Nhóc con nhà ngươi cũng can đảm đấy.

Đằng Hải sức cạn kiệt, không nói một lời, bọn hắn mau chóng cho người bế lên, cho vào túi đưa về.

Lúc ấy Triệu Hổ mặt gian nhìn qua, nói với Đằng Hải :

-Không biết khuôn mặt của bọn chúng sẽ như thế nào nếu như nhìn thấy đầu ngươi rơi xuống nhỉ ?

Đằng Hải nằm trong cái túi, bị bọn chúng mang đi, ý thức mập mờ không rõ ràng, nghe tới đó trong đầu cũng đã từ bỏ.

"Ta đây là sắp c·hết ư ? Cảm giác cũng không quá tệ nhỉ ? Từ khi nào ta có cái suy nghĩ này ? Chị đã chạy thoát chưa ? Ta..."

Ý thức của hắn dần phai mờ đi, cảm giác như đây không phải lần đầu tiên, một cảm giác rất quen thuộc, nhưng sâu bên trong lại có thứ gì khiến nước mắt hắn cứ tuôn ra, không biết lý do.

Hình bóng người phụ nữ kì lạ xuất hiện trong tiềm thứ hắn, rồi lại thêm một vị đại ca kì lạ, rồi là đến cả một tông môn đứng nhìn về phía hắn, tất cả đều mỉm cười rồi mờ dần.

"Thật là quen thuộc......Hàn Hương Tuyết......là ai ?"

Ý thức cuối cùng kết thúc, cơ thể hắn đã hoàn toàn lạnh ngắt, màu da dần phai nhạt đi, máu ngừng chảy.

~~~~~~~~~~~~~~

Lúc này ở phía của Vân Nhiên, cô đã chạy ra khỏi rừng, trước mắt là những người của Long Gia đã di tản ra bên ngoài, La Vân là người dẫn đầu.



Nhìn thấy La Vân, Vân Nhiên mới đờ ra, con mắt tuyệt vọng, chạy lại nắm lấy tay áo hắn, giọng hãi hùng hỏi :

-Cậu...cậu không đi cứu Đằng Hải ư ?

Mới gặp Vân Nhiên mà cô lại nói như vậy, hắn mới bất ngờ hỏi :

-Đằng Hải ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Sao người cháu lại đẫm máu thế này !?

Vân Nhiên nghe La Vân nói vậy, liền ngã khuỵu xuống, hi vọng bỗng chốc vụt tắt, khuôn mặt cô lúc này đờ đẫn như một cái xác mất hồn.

-Hử, đây là dây chuyền của thằng nhóc này, nghe nó nói là quà nó thay mặt tên Khống Thiên tặng ngươi đó.

Bạch hổ nói, Vân Nhiên tay run run mở ra, dây chuyền bên trong lại có tên của mọi người trong nhà, và đặc biệt chữ bạch hổ do chính tay Đằng Hải khắc thêm.

Còn tên của cô, hắn đã khắc lại tỉ mỉ nhất có thể, để nó nổi bật nhất trong tất cả các tên.

"Đằng Hải..."

Vân Nhiên nước mắt chảy ra ngày càng nhiều hơn, vội chạy lại phía Long Gia. Bành Thiên đứng từ xa thấy Vân Nhiên, nhìn đi nhìn lại không thấy Đằng Hải, cũng nghi là có gì không ổn, nhưng phải ổn định người dân, không thể bỏ đi.

La Vân cùng bạch hổ thì chạy theo Vân Nhiên, vội nhờ các trưởng lão hỗ trợ người dân, hắn đi trước.

Trở về tới gần tường thành, lúc này đã quá muộn, cơ thể Đằng Hải đã lạnh ngắt, trở thành một cái xác c·hết, nằm trên đoạn đầu đài.

Vân Nhiên từ xa trông thấy, tưởng Đằng Hải còn sống mà lao lên định cứu. Bỗng cơ thể cô mất sức, ngã gục xuống đất, nằm dưới đất nhìn bọn chúng đang nói nhau cái gì đó.

Bọn chúng cầm lấy một chiếc máy quay, cứ thế trực tiếp quay lại toàn bộ quá trình xử trảm, dần kéo cao lưỡi đao lên.

Vân Nhiên nằm dưới đất, sợ hãi đến không thốt lên lời, trong lòng như muốn nói :

"Không ! Đừng làm thế ! Đừng !"

Chúng thả tay cầm ra, lưỡi đao rơi từ trên cao, rớt xuống "Phập" một cái, coi như là Đằng Hải có thần tiên cũng không thể cứu sống.

-Không !!!!!!!!

Lúc này, Vân Nhiên nước mắt đến cạn kiệt mới nói được, hét lên một hơi dài, khiến cho những tên kia hoàn toàn chú ý tới cô.

-Ái chà, chẳng phải đây là người thừa kế Long Gia sao ? Sao lại nằm khóc ở đây vậy ?

Từ xa, tên Triệu Hổ định tiến lại gần, trong ánh mắt tuyệt vọng tột độ của Vân Nhiên.

-Bàn Ngẫu, ngươi theo ta, kẻ nguy hiểm đang tới rồi đấy.

Từ phía xa, La Vân bước tới, đỡ Vân Nhiên lên, hắn nhìn xác của Đằng Hải, sát khí tỏa ra đến nghẹt thở, khiến cho Triệu Hổ cũng phải sợ hãi tránh xa.

-Các ngươi đã thành công trong việc chọc giận ta rồi đấy....

Từ phía sau hắn, có 2 kẻ xuất hiện, bố trí ra tứ tượng trận pháp.

-Quy Tiên, Bắc Quan sẵn sàng !

Tứ linh xuất hiện dưới sức mạnh mỗi con là lam sắc siêu cấp đỉnh phong, sức mạnh đến ngút trời.

La Vân đứng nhìn bọn chúng, liền ra hiệu cho bạch hổ phía sau :



-Ngươi bảo vệ con bé, để ta xử đẹp chúng nó.

-Nhớ là đánh con bạch hổ pha ke kia mạnh tay vào !

Bạch hổ yên tâm như vậy, trong lòng nó biết chắc chắn một điều : HẮN CHẮC CHẮN SẼ THẮNG.

La Vân lại gần tên điều khiển bạch hổ, chính là tên Triệu Hổ đi, hắn bỗng tỏa ra một luồng sát khí dày đặc hơn cả lúc trước, khiến tên Triệu Hổ thở dốc trong sợ hãi.

"Đây là thứ sức mạnh gì !?"

La Vân trên tay chiếc nhẫn không gian, liền rút ra một thanh bảo kiếm thủy hỏa hợp nhất.

Hắn tùy tiện chém một đao, thủy hỏa cùng lúc xông ra. Triệu Hổ bất ngờ, liền lấy bạch hổ linh thú ra chặn.

Cuối cùng linh thú vẫn chỉ là linh thể, một kiếm của La Vân chém đôi con bạch hổ ra, xông tới chỗ Triệu Hổ.

Đồng loạt những tên kia gọi linh thú tới hỗ trợ, cũng đều bị một chém đoạn linh thể, biến mất trong phút chốc.

-Ngươi đã g·iết đứa cháu của ta, hủy hoại đi tương lai thằng bé, do ta là một tên sư phụ kém cỏi không bảo vệ nổi một đứa đồ đệ ! Lúc trước cũng là do ta coi thường ngươi, giờ đây ta hối hận rồi !

Một kiếm của La Vân, chém Triệu Hổ làm đôi, máu văng tung tóe như mưa.

Mấy tên kia cũng hãi hùng, liền triệu hoán hồn linh ra. Ai ngờ vừa triệu ra, đầu bọn chúng đã lìa khỏi cổ, rớt xuống đất, máu trào ra như nước.

La Vân dùng xong cây kiếm này, cũng vội cất lại vào trong, tu vi liền giảm đi một tiểu cảnh giới.

-Mất đi một năm tu luyện cũng đáng...nhưng thứ quan trọng nhất cả đời đã mất....

Bỗng từ phía xa, một đòn siêu cường đại đánh tới, đó là toàn bộ sức mạnh của những tên Thiên Sát khác, nhưng trong đó lại có cả Vinh Nghê và Hành Bá.

Bọn chúng đây là đã phản bội Long Gia hoàn toàn, bị vật chất, hận thù che mờ con mắt.

May mắn thay, các trưởng lão lúc ấy cũng đã tới kịp, đỡ lấy đòn ấy cho La Vân. Cùng lúc đó, Bành Thiên cũng tới, lão thấy xác của Đằng Hải đầu lìa khỏi cổ, lấy làm tức giận.

-La Vân, là ai đã làm ?

-Con đã xử hết rồi, còn lại để cha đấy.

Bành Thiên tức giận, sức mạnh còn hơn cả La Vân, triệu hồi lên vạn mộc long đầu, liên tục đánh xuống lũ kia.

Những cái đầu rồng đâm xuống như mưa, khiến bọn chúng không đỡ được, đ·ánh c·hết từng tên một, cơ thể b·ị đ·ánh nát như tương, đến trưởng lão như Vinh Nghê còn b·ị đ·ánh phế.

Ở phía xa, thân xác của Đằng Hải vẫn nằm im lịm trên đoạn đầu đài, tưởng rằng hắn đã hoàn toàn c·hết.

Ngạc nhiên thay, xác hắn xuất hiện chằng chịt những sợi cơ nối liền cơ thể lại, hoàn toàn hồi phục, những thương thế nhận vào.

Đầu hắn nằm dưới đất được những sợi cơ này nối lại, liền với cơ thể như chưa hề c·hết bao giờ, nhưng vẫn còn chỗ chưa hồi phục hoàn toàn, trông lúc này chính là một cái xác sống.

Khống Thiên thấy thế ngạc nhiên trước Đằng Hải như thành xác sống, tức giận mắng :

-Cháu ta bị bọn chúng biến thành cái gì rồi !!!

Đằng Hải từ vùng bụng thủng lỗ, xuất hiện vô số các dây tơ máu nối lấy nhau, chằng chịt còn hơn cả mạng nhện, trong phút chốc tạo thành một đống nhầy nhụa.

Bỗng dưng lưng hắn lại mọc thêm cánh, xương bỗng phát triển thành gai, mọc xuyên qua từng thớ thịt, tay mọc thêm vuốt, cơ thể mọc thêm đuôi.



Điều kì lạ hơn là hắn mọc thêm 4 con mắt trên trán cùng với răng nhọn đầy miệng, độc tố cũng từ nanh chảy ra.

Trông hắn lúc này lại không khác gì Biểu Đắc lúc trước, nhưng lần này lại không những có phần thái quá, kinh khủng, mất đi hoàn toàn lý trí con người, trở thành một con dị hồn thú thật sự.

Ở phía của Thiên Sát, nơi mà một kẻ với những ý tưởng ghê tởm của hắn đang ngồi qua máy quay quan sát trực tiếp quang cảnh nơi đó. Trong phấn khích bởi hình thái của Đằng Hải liền hô to trong sung sướng :

-Tuyệt vời, đây chính là bản thể hoàn chỉnh của nó ! Giờ hãy chiêm ngưỡng thứ sức mạnh ấy đi !

Đằng Hải lúc này nhìn những cái xác b·ị đ·ánh nát, càng nhìn lão Vinh Nghê còn sống chăm chú hơn, ánh mắt đầy sát khí như đâm xuyên qua tim của lão ta.

Lúc ấy lão cũng thấm mệt, cơ thể tới giới hạn còn không thể di chuyển, sợ hãi đối mặt với con quái vật này.

Vút một cái Đằng Hải đã xuất hiện đằng sau lão, đâm tay xuyên qua bụng khiến lão không kịp phản ứng mà ho một cái.

Lập tức lão bị Đằng Hải từ bụng giật mạnh lên, biến những phần của lão ta trở thành đống thịt nằm trọn trên tay, chứa đầy máu tanh và nội tạng.

Đằng Hải ngửi thấy mùi máu tanh nồng, ánh mắt càng giống dã thú, tay nắm chặt mớ nội tạng đến rỉ máu.

Máu chảy ròng trên tay Đằng Hải, hắn phấn khích uống lấy từng giọt, sự khát máu ngày càng tăng lên, hắn cắn lấy một nhát trên cơ thể lão, hút sạch máu có bên trong.

-Khà Khà khà khà !!!

Một tiếng cười vang lên trong sự kinh hãi của tất cả, lúc đầu tu vi hoàn toàn chỉ là hạ cấp đỉnh phong, giờ đã nhảy vọt lên cao cấp viên mãn.

Còn riêng hồn linh, không ai có thể xác định được nó thuộc sắc bậc thì, hay nói đúng hơn thì nó mang quá nhiều sắc bậc, cứ như hàng ngàn con hồn thú trú ngụ trong một cái xác nhỏ.

Cơ thể của một đứa trẻ đương nhiên không chịu được thứ sức mạnh này, nhưng những con hồn thú lại đủ khôn ngoan để không làm tổn thương lấy cơ thể hắn, từ từ mà ăn mòn.

Trước cảnh tượng kinh hoàng đó, đúng là không g·iết Đằng Hải, hậu hoạ ắt khó lường, La Vân cắn răng dù có muốn Đằng Hải sống thế nào cũng không thể để hắn sống trong một cái xác thịt đã bị hủy hoại được.

Có khi chính Đằng Hải cũng không muốn một cuộc sống như vậy. La Vân liền cho người tiến tới g·iết.

Riêng Vân Nhiên, thấy Đằng Hải sống lại là một hạnh phúc, nhưng lúc này hắn lại như trở thành một con người khác, một nỗi kinh hoàng còn vượt xa cả ác mộng.

Nhưng dù gì cũng là em trai cô, sống lại được chính là chuyện tốt, cô túm lấy ống quần của La Vân với mong muốn hắn tha cho Đằng Hải.

La Vân hiểu được cô muốn gì, nhưng hậu quả không diệt trừ, ắt sẽ đại loạn, hắn nói với cô :

-Thằng bé lúc này dù sống lại, nhưng nó cũng không mong phải trở thành quái vật, không muốn trở nên ghê tởm như vậy, g·iết nó cũng chính là cách giải thoát tốt nhất lúc này.

Vân Nhiên dù đau xót nhưng cũng phải đồng ý, đành bất lực nhìn đứa em trai mình c·hết đi lần hai.

Đằng Hải bị bao vây bởi một loạt trưởng lão, liền dùng thứ gọi là hồn kĩ của hắn, hút toàn bộ máu xung quanh.

Tất cả trưởng lão ngạc nhiên không ngờ còn có loại thao tác này, lập tức lao lên định diệt trừ.

Đằng Hải lúc này hấp thụ toàn bộ số máu, đã kịp đột phá lên một đằng cấp mới, một cái linh cấp sơ kì, thức tỉnh linh trí.

Tưởng chừng hắn sẽ càng cuồng bạo nhưng không, toàn bộ ý thức được lấy lại, Đằng Hải hắn bỗng mất đi sát khi hiện có, những phụ kiện quái dị mọc trên người cũng thu lại.

Lúc ấy ánh mắt hắn trầm ngâm, giống con người hết mức có thể, mồm mấp máy nói :

-Mình còn sống sao....?

Các trưởng lão bất ngờ dừng lại, cảnh đó khiến tên Thiên Sát đang ngồi trước màn hình bất ngờ không thốt lên lời. Hắn không tin được vào mắt mình, thí nghiệm đến vậy mà còn thất bại.

-Không thể nào lại như vậy, rõ ràng c·hết rồi, thế mà vẫn giữ lại ý thức, lần sau có lẽ phải đập nát đầu chăng ?

Đang nói dở, bỗng Đằng Hải lao tới, một kích vào bụng của một trưởng lão. Dù cho ý thức lấy lại, nhưng đó là ý thức và sự khát máu của toàn bộ hồn thú chứ không phải của Đằng Hải, hắn đã hoàn toàn bị thôn tính rồi !