Đảo mắt qua ba ngày, vì xuất môn nên Trạm Liên phải búi tóc của phụ nhân có chồng, nhìn thế nào cũng không được tự nhiên, nên không muốn đi ra ngoài, bị Xuân Đào khuyên mãi mới chịu bước ra khỏi tiểu viện.
Bình thường Toàn Nhã Liên khó được tụ họp cùng mấy quý nữa trong kinh thành. Trạm Liên không muốn phô trương quá mức, nên mặc một bộ áo váy màu xanh nhạt, được viền xanh trên tay áo, đầu chỉ đơn giản cắm một cây trăm ngọc bích.
Nhưng mà khí chất trời sinh không thể che giấu, thêm sự tao nhã của hoàng tộc đã ngấm vào trong xương, Trạm Liên như cũ vẫn hấp dẫn ánh mắt mọi người. Mạnh Quang Dã định đưa các nàng đi đến vương phủ, đang đứng cạnh xe ngựa đợi nàng. Hắn ngưng mắt nhìn thân ảnh từ đằng xa, bàn tay giấu sau lưng giật giật.
Mạnh Thái Điệp đã sớm lên xe ngựa, đang không kiên nhẫn vén rèm oán trách, nhìn thấy phong thái tuyệt đẹp, lòng ganh tỵ lại một lần trào lên trong ngực.
Nàng dựa vào cái gì mà càng ngày càng đẹp!
Từ trước đến giờ đều thích chưng diện, Trạm Liên nay bị ép buộc mặc loại trang phục này ra ngoài gặp người, trên mặt không hiện vẻ vui mừng gì. Đi đến trước xe ngựa, Mạnh Quang Dã vừa thu lại tầm mắt liền nhìn thấy Trạm Liên, nàng gật đầu chào hắn, một tay nhấc làn váy, đạp lên chiếc ghế nhỏ, bàn tay kia tự giác đưa ra ngoài chờ người đến đỡ. Xuân Đào vội vàng đi lên phía trước, nhưng không nghĩ đã có một bàn tay to lớn khác, sớm hơn nàng đỡ lấy bàn tay non mềm nhỏ bé của Trạm Liên.
Đầu ngón tay giống như chạm vào một tảng đá, Trạm Liên quay đầu lại, đối mặt với tầm mắt của Mạnh Quang Dã.
Mạnh Quang Dã không biết vì sao mình lại đưa tay ra, nét mặt không lộ biểu hiện gì, chỉ nói. “Tẩu tử cẩn thận.”
Trong quá khứ, tay nhỏ bé của Trạm Liên chỉ bị hai người ca ca chạm qua, khi nàng ý thức được, bây giờ mình bị một nam tử xa lạ cầm tay, trên mặt không khỏi nóng lên một chút, “Đa tạ.” Nàng giả vờ trấn tĩnh, thu tay về.
Mạnh Thái Điệp thấy nàng tiến vào trong xe ngựa, liền đem mặt nhìn chỗ khác. Ngược lại. Trạm Liên vô cùng vui vẻ thoải mái, hăng hái vén rèm cửa sỗ ngắm nhìn cảnh trí bên ngoài.
Khi nàng làm Vĩnh Nhạc công chúa, chỉ mới xuất cung được một lần, vẫn do nàng sống chết năn nỉ cầu xin Tam ca ca ban năm, mới được đi xem hoa đăng Nguyên tiêu một lần. Hắn luôn lo lắng nàng gặp phải nguy hiểm gì, hoàn toàn không muốn nàng đi ra khỏi thành. Nàng cũng lo lắng hoàng đế ca ca gặp nạn, vì vậy cũng không dám yêu cầu nhiều.
Bây giờ hồn phách bám vào người của Toàn Nhã Liên, nhưng tâm nguyện khi xưa của nàng là có thể nhìn thấy đường cái phồn hoa của đế đô vào giữa ban ngày. Thấy từng gian hàng treo lên chiêu bài trước cửa, khai trương đón khác, từng tiếng thét to vang dội liên tiếp, từng vị bách tính mặc áo vải thô đi qua đi lại, Trạm Liên cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Một đường không nói chuyện, Mạnh Dã Quang thuận lởi đưa gia quyến đến trước cửa vương phủ. Xuân Đào lúc này thông minh, thật sớm đã chờ bên dưới xe ngựa rồi, vừa thấy Trạm Liên bước qua, liền chạy tới đỡ nàng xuống.
Mạnh Quang Dã cũng đỡ muội muội xuống, nhìn về phía Trạm Liên, “Giờ Thân ta quay lại đón các ngươi.”
Trạm Liên gật đầu, cùng Mạnh Thái Điệp cầm thiếp mời bước vào vương phủ.
Phương Hoa tiểu thư tổ chức tiệc rượu trong hoa viên, bên cạnh ao sen. Lúc này hoa sen còn chưa nở, dương liễu bên cạnh đã hé lộ vẻ phong tình rồi.
Các quý nữ ở lâu trong khuê phòng, trong lúc rãnh rỗi, bình thường hay tổ chức các loại tiệc rượu tụ hội như thế này. Trạm Liên là một chủ nhân thích chơi đùa, trước đây cũng thường tường mời vương công tiểu thư trong đế đô vào cung, cùng vui chơi, khi thì ngâm thơ đánh đàn, khi thì ném tên vào bình, thời gian liền nhàn nhã trôi qua.
Đến hậu hoa viên , Trạm Liên mới biết Phương Hoa tiểu thư hôm nay thiết yến là có chủ ý chân chính. Nàng cử hành đại hội ném tên vào bình rượu.
Ném tên vào bình rượu là trò vui chơi giải trí thịnh hành nhất của các tiểu thư ở Đại Lương, vẫn là mấy năm trước do Trạm Liên khởi xướng. Dân gian nghe đồn Vĩnh Nhạc công chúa vô cùng mê trò ném tên vào bình, Minh Đức Đế thậm chí còn hạ chỉ cho tất cả các cao thủ trong trò chơi ấy vào cung, để chơi cùng công chúa. Nhờ công chúa ban tặng, trò ném tên vào bình này vô cùng phổ biến, không chỉ tiểu thư Đế Đô mê mẩn, mà tất cả quý nữ Đại Lương, và nữ tử nhân gian đều thích trò vui chơi giải trí này.
Trạm Liên ngồi một góc cô tịch, một mặt tự chính mình pha trà, một mặt hứng thú nhìn người hầu dựng mấy bình bạc ở chính giữa.
Từ ngày bị bệnh, nàng chưa từng chơi lại trò này, không biết bây giờ có cứng tay không. Trạm Liên nghĩ, mắt nhìn về phía Mạnh Thái Điệp đang nói chuyện với Phương Hoa bên kia, đối với tâm tư của các nàng hiểu rõ hơn phân nửa.
Mấy thiếu phụ tiểu thư nhà quan to đáp ứng lời mời mà đến, thấy Trạm Liên ngồi một mình trong góc, bộ dạng xinh đẹp như hoa, dáng vẻ càng không phải bình thường, không ngừng suy đoán nàng là phu nhân nhà nào. Bất quá chén trà nhỏ, tất cả mọi người tốp năm tốp ba tụ tập lại, xì xào bàn tán, mọi lời tranh luận đều hướng vào Trạm Liên xa lạ bên kia. Chỉ nghe nói nàng là phu nhân của Mạnh phủ, cũng chính là Toàn gia Tứ tiểu thư, lúc này mọi người đều im lặng, không nói gì. Ai cũng không dám đi khen nữ tử mà bị Thiên gia ghét là xinh đẹp. Chỉ là tầm mắt mọi người thường thường liếc về hướng Trạm Liên, có mấy người còn mang theo tia tiếc hận, đồng tình.
Ngồi một lúc mà không có ai đến bắt chuyện, Trạm Liên cũng không thèm để ý. Nàng cũng dự liệu được mình sẽ bị các nàng xa cách, theo tốt tránh xấu là chuyện thường tình của con người. Chỉ là quá mức không thú vị thôi.
Gã sai vặt ngồi canh cửa dưới bậc thang, buồn chán không chịu được nên ngồi chống càm, nhai nhai cỏ đuôi chó, ánh mắt không ngừng nhìn về phía hậu hoa viên, rồi đẩy đẩy gã sai vặt bên cạnh, “Hắc hắc, phía sau kia đang tổ chức tiệc rượu, các thiên kim tiểu thư đang so tài ném tên vào bình đó.”
“Cùng ngươi có quan hệ gì?” Gã sai vặt kia không có hứng thú, suy nghĩ rốt cuộc cũng vô dụng, nô tài như bọn họ chẳng lẽ còn có thể đi coi mấy tiểu thư ném tên vào bình trong đó?
Gã sai vặt trông cửa rung đùi cười đắc ý, không khỏi tiếc nuối nói, “Nếu như lúc này ta được quét tước trong thư phòng của quận vương là tốt rồi.”
Cái này… hắn đang ông nói gà bà nói vịt, gã kia không hiểu hỏi, “Cái này cùng thư phòng quận vương có liên quan gì?”
“Hắc hắc, ngươi không biết thôi, thư phòng vương gia đối diện với hoa viên, là nơi tốt nhất để thưởng thức các tiểu thư ném tên vào bình mà…”
“Rầm…rầm…” Tiếng đập cửa cắt đứt đối thoại của hai gả sai vặt, tên trông cửa liền vội vàng nhổ cỏ đuôi chó ra, nhanh nhẹn chạy đi mở cửa.
Tưởng là tiểu thư nhà nào đến muộn, không ngờ ngoài cửa là người hầu tâm phúc bên cạnh vương gia, Thường Hỉ. Ba cẩm y nam tử đứng dưới bậc thang trước cửa vương phủ, người thấp nhất trong đó không phải là quận vương chủ tử của bọn họ?
Thường Hỉ thấp giọng nói, “Có khách quý tới cửa, mau đem đại môn mở ra. Mở rồi liền thành thật chào.”
Gã sai vặt trông cửa vừa nghe liền tỉnh táo hơn phân nữa, một bên đáp lời, một bên cùng tên sai vặt kia bối rối mở đại môn đỏ thẳm.
Vừa mở ra liền thấy, Bình Nam Vương Trạm Diệp còn trẻ tuổi, đang khom người giơ tay, mời hai vị quý công tử đi vào cương phủ, kiếm nén hơi thở đi theo sau. Gả sai vặt trông cửa vội vàng quỳ xuống, ánh mắt hoảng hốt chỉ nhìn thấy một góc áo vàng sáng chói lướt qua.
Hắn sợ đến nổi đầu dính sát mặt đất.
Gã sai vặt đoán không sai, một tấm bái thiếp cũng không có, đột nhiên tới chính là Hoàng đế Đại Lương Trạm Huyên và An Tấn Vương Trạm Sí.
“Hoàng huynh, ngài thế nhưng lại đến sau tên nô tài này, hắn chắc đã mật báo với Bình Nam Vương rồi, sợ là bảo đao trong thư phòng đã bị giấu đi rồi.” An Tấn Vương phát ra âm thanh ngã ngớn nói. Hắn xếp hạng thứ tư, cùng Minh Đức Đế đều được Quý phi sinh ra, có đều dung mạo hắn cùng hoàng đế không giống nhau. Hắn mắt to mày rậm, da màu đồng, làm người khác chú ý nhất là chòm râu quai nón kia.
“An Tấn Vương đừng nói xấu tiểu vương, cốn cũng không có bảo bối tốt gì, vì vậy mới không dám để bệ hạ trông thấy.” Bình Nam Vương đứng bên phải hoàng đế vội lên tiếng. Ngược lại quận vương lại có tướng mạo gần giống với hoàng thượng, là một mỹ nam lông mi tú mục, chỉ tiếc hắn chỉ cao có sáu thước, chỉ đứng đến vai của hoàng thượng và An Tấn Vương.
Minh Đức Đế nhếch môi, “Có phải bảo bối hay không, trẫm giúp người nhìn là biết liền.” Hoàng đế mặc một bộ trường sam màu xanh bình thường, mặt rồng góc cạnh rõ ràng, con ngươi đen lay láy, rõ ràng mạnh mẽ bá đạo, nhưng lại toát ra khí chất tao nhã, chỉ là ánh mắt quá cao ngạo, như người đứng trên cao nhìn xuống, làm người khác lo sợ kính phục.
Hôm nay hoàng đế đột ngột giá lâm Bình Nam vương phủ, không phải vì chuyện thiên hạ đại sự gì, mà chỉ vì một cây bảo đao. Bình Nam Vương nghe cách nói của chủ thượng, e rằng bảo đao của mình khó giữ được.
Nhắc tới cũng do hắn tự tìm, nếu biết thế thì hắn chả làm. Chính mình có được một cây đao tốt, hắn không kịp chờ đến yến hội mà đã khoe khoang. Ai ngờ bị An Tấn Vương nhìn thấy, hắn làm sao chịu cam lòng từ bỏ thứ yêu thích, mở miệng uyển chuyển cự tuyệt, ai biết An Tấn Vương bụng dạ hẹp hòi, trước mặt chủ thượng khen trong thư phòng Bình Nam Vương có một thanh bảo đao có giá trị liên thành, còn cực lực khuyến khích hoàng đế đến nhìn một lần. Hôm nay trong thư phòng lại nghe An Tấn Vương nhấc lại, hoàng đế khó có khi nổi lên hứng thú, cũng không đợi Trạm Diệp đem bảo đao vào cung, chính mình dẫn hai ba thị vệ đi tới vương phủ.
Bình Nam Vương đau thấu tim gan, nhưng nghĩ lại, từ khi bệ hạ từ hành cung trở về, chưa xuất cung lần nào, ngày đêm nghiêm túc lo chuyện triều đình, ít khi được nghỉ ngơi. Nếu hắn nổi lên hứng thú, chính mình dâng lên bảo vật cũng đáng.
Ba người bước qua cửa lớn, đi đến nội viện. Trước khi đến, Minh Đức Đế đã phân phó không cần hoa trương, cho nên Trạm Diệp không dám gọi mẫu thân và thê tử đến tie1p giá. Chỉ cho Thường Hỉ đến thư phòng quan sát trước, để nữ quyến đi chỗ khác.
Đường nhỏ thanh tỉnh, Trạm Sí mơ hồ nghe được tiếng cười nói vui vẻ, tinh thần không khỏi tỉnh táo, “Trong vương phủ đang có yến tiệc?”
Đêm qua Trạm Diệp đã nghe Phương Hoa nói qua, vội vàng thành thật đáp, “Là Cửu muội tổ chức tiệc rượu trong hậu hoa viên.”
An Tấn Vương xưa nay luôn yêu thích nữ sắc, trong hoàng tộc người có nhiều thê thiếp nhất chính là hắn. Vừa nghe thấy, tinh thần hắn liền chấn động, “Hoàng huynh, đợi huynh xem bảo đao xong, chúng ta có thể đến hậu hoa viên cùng quý nữ vui chơi không? Tuyển tú luôn có nhiều quy củ, lần này ngoài ý muốn mới được một phen phong tình, nhìn hoa tươi rộ sắc.”
Nghe lời này, hắn hẳn nhiên đã có một phen phong tình rồi. Đối với hoàng để tham lam mỹ sắc, Minh Đức Đế từ chối cho ý kiến, bật cười lắc đầu, cũng không tiếp lời hắn, dẫn đầu đoàn người tiếng vào trong thư phòng.
Thư phòng bên trong được thiết kế thành hai tầng, vì hy vọng dù chủ nhân có lao lực, cũng không được cô phụ cảnh đẹp của hoa viên phía trước.
Đi tới lầu hai, tiếng nhạc Thanh Tích du dương từ hậu viện truyền tới. Minh Đức Đế nghe được âm điệu quen thược, không để ý đến bảo đao trên bàn còn đơi giám định, lững thững đi đến bên cửa sổ, gác tay nhìn về phía hậu hoa viên, trông thấy các quý nữ đang cười nói vui vẻ.
Minh Đức Đế lắng nghe khúc nhạc “Thiện Nhạc” với làn điệu cổ xưa, là đoạn nhạc tấu lên khi chơi trò ném thẻ vào bình, Lần thứ nhất là nhạc dạo, đợi lần thứ hai đến khúc cuối cùng, tân khách liền nhắm bình mà ném tên, đợi đến khúc nhạc thứ năm chấm dứt, bốn mũi tên trong tay tân khác đều đã được ném ra. Trước kia Trạm Liên trầm mê trò ném tên vào bình, hoàng đế lúc nào cũng bị buộc nghe khúc nhạc này, nghe đến nổi tai lên kén, hận không thể hạ chỉ cho toan bộ Đai Lương không được phép tấu bài hát này nữa.
Bây giờ nghe lại, vẫn là làm người khác chán ghét.
An Tấn Vương cùng Bình Nam Vương đứng phía sau hoàng đế nhìn nhau, Trạm Sí tiến lên phía trước, như bất cần đời mà lớn mật nói với hoàng đế ca ca, “Hoàng huynh, không phải huynh coi trọng mỹ nhân nhà ai rồi chứ? Huynh chỉ cần lên tiếng, hoàng đệ nhất định đưa nàng đến nơi hẻo lánh, huynh chỉ cần giả bộ đi ngang qua, với dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của huynh, làm sao mà không thể tấu lên một giai thoại chứ?”
Minh Đức Đế cười mắng hắn một câu mới nói, “Trẫm đang nghĩ, nếu Liên Hoa Nhi đang ở đây thi ném thẻ vào bình, nhất định nàng sẽ đỗ hạng nhất.”
Vừa rồi Trạm Sí tự tiện đoán tâm tư của đại ca, chỉ là không ngờ hắn lại chủ động đề cập tới Vĩnh Nhạc công chúa.
Từ khi Vĩnh Nhạc công chúa qua đời, Minh Đức Đế liền đi hành cung ở nửa năm mới trở về. Lúc về thì thần sắc cử chỉ đã bình thường trở lại, trên lo triều chính, dưới quản hậu cung, không một chút lơ là. Chỉ là Trạm Sí và Trạm Diệp đều là cận thần, trước khi thỉnh thoảng có cùng Trạm Huyên và Trạm Liên chơi đùa, làm sao không rõ địa vị của Lục muội muội trong lòng hoàng đế là không ai có thể sánh được? Bọn họ từ đó không dám nhăc đến Trạm Liên trước mặt bệ hạ, hoàng thượng tất nhiên cũng không đề cập đến, không nghĩ hôm nay lại…
Hai vị vương gia liếc nhìn nhau, không dám nói tiếp.
Ánh mắt của Minh Đức Đế vẫn nhìn về phía xuân ý dồi dào trong hoa viên, khẽ cười một tiếng, “Không cần sợ hãi, có lời gì mà ngươi chưa nói đâu.” Hoàng thượng ngừng một chút, lại thở dài, “Trước kia trẫm khó chịu, không đề cập đến chuyện của Liên Hoa Nhi. Mấy hôm trước đã nhiều ngày không mơ thấy nàng, tối qua khó khan lắm mới có thể mơ thấy, nhưng mặt nàng luôn luôn mờ ảo, trẫm làm sao cũng không nhìn rõ được, liên tiếp dọa trẫm sợ tỉnh dậy. Trẫm liền nghĩ, như thế giấu diếm thế gian, lỡ sau này ngay cả dáng dấp của Liên Hoa Nhi trẫm đều không nhớ, nàng không biết sẽ thương tâm đến mức nào.” Nàng thích nhất trước mặt hắn giả vờ, khóc lóc một hồi, không duyên cớ làm hắn lo lắng.
Không đề cập đến công chúa thì sẽ nghẹn trong lòng, ngược lại nói ra thì luôn luôn tưởng nhớ. Trong lòng Trạm Diệp nghĩ, cũng đã qua hai năm, bệ hạ cuối cùng cũng có thể thoát khỏi sự đau đớn khi mất đi người muội muội yêu dấu, Hắn khom người nói, “Tuyệt kỹ của Vĩnh Nhạc công chúa khi ném vào bình thần cũng từng nhìn thấy, xác thực là cao thủ số một số hai, Đại Lương có rất ít người có thể địch lại công chúa.”
Khóe môi Minh Đứa Đế cong lên, quay đầu liếc mắt nhìn Trạm Diêp, lại quay lại nhìn một vòng về phía, dưới chỗ thiếu nữ đang háo hứng thi nhau ném tên vào bình dưới cây liễu đằng xa, “Đúng vậy, trẫm luôn thua, không biết bị nàng lừa mất bao nhiêu vàng lá.”
Ba người cười một hồi, Trạm Sí nói tiếp, “Thần nhớ kỹ, cách Vĩnh Lạc cầm tên rất khác với người thường.”
“Đúng rồi, là do con tiểu yêu thích chỉnh tề trong người nàng gây ra, người khác cầm tên là cầm một bó, “Minh Đức Đế mở cửa ra, tựa như bắt chước cử động của Trạm Liên, “thế nhưng nàng phải cầm từng cái từng cái mà phóng…”
“Hoàng huynh!” Lời hoàng thượng đang nói phân nửa bị cắt đứtc, Trạm Sí không khỏi kêu lên một tiếng, bệ hạ cũng theo con mắt quái lạ của hắn nhìn qua.
Bây giờ đã thay da đổi thịt, Trạm Liên không biết đại ca nàng yêu mến đang gần trong gang tấc, chỉ chuyên chú đem cây tên được trạm trổ tinh xảo vuốt vuốt, đầu đối đầu, đuôi nối đuôi, ngắm kỹ càng mục tiệc, sau đó lấy ra một cây tên, dùng ngón cái và lòng bàn tay kẹp lấy, khép lại thành một hàng.