Trạm Liên trong chốc lát không kịp phản ứng, bị chén sứ đập lên người, trà nóng văng lên da.
Nghe một tiếng vang dội, chén trà rơi trên đất liền vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Hắn dám ném nàng! Trạm Liên trợn mắt nhìn, suýt chút nữa đã bật thốt gọi người kéo hắn ra ngoài chém đầu.
Xuân Đào kêu một tiếng, chạy đến chỗ Trạm Liên, chà lau xiêm y cho nàng, cũng liên tục hỏi nàng có nóng không, có phỏng da không.
Mạnh mẫu nghe được tiếng vang, liền đạp cửa xông vào. Mạnh Thái Điệp theo sát phía sau, nhưng lại dừng ở trước cửa, không đi vào nữa.
“Đào nhi, Đào nhi, con làm sao thế? Sao lại tức giận? Con bây giờ không thể giận dữ như thế được!” Mạnh mẫu thấy nhi tử yêu quý nổi giận đùng đùng, không ngừng an ủi hắn, nhưng khi nhìn Trạm Liên thì lại lộ vẻ hung ác, “Ngươi cái người đàn bà thô lỗ này, tướng công ngươi vì nước vì dân, vất vả lâu ngày nên mắc bệnh nặng, ngươi không chăm sóc kỹ lưỡng thì thôi, lại chọc hắn phát hỏa, ngươi đúng là muốn lật trời mà! Người đâu, đem tiện phụ này giải đến phòng chứa củi đi, bỏ đói nàng một ngày, như thế mới nhớ lâu được.”
Trạm Liên cười lạnh một tiếng, nghĩ “Khá lắm! Vì nước vì dân, vất vả lâu ngày thành bệnh. Đúng là một nhà không biết xấu hổ.”
Hai nhà hoàn tính tiến lên trước, liền nghe tiếng hét vang dội, “Ta xem ai dám!”
Tất cả mọi người trong phòng đều bị uy nghi của tiếng quát này làm chấn động.
Trạm Liên lạnh lùng quét mắt nhìn một vòng, dừng mắt trên người Mạnh mẫu, “Lão phu nhân, Mạnh đại nhân, nói vậy các người đều biết lý do tại sao Thiên gia lại đem bản tiểu thư gả đến Mạnh phủ các người rồi.”
“Đó là bởi vì ngươi đắc tội Lục công chúa cùng Thiên gia.” Mạnh mẫu thốt ra.
Trạm Liên gật đầu, “Đúng vậy.”
“Vậy ngươi còn có mặt mũi nào mà dám ra oai ở Mạnh phủ ta? Mạnh gia ta bị ngươi hại còn chưa đủ thảm sao?” Mạnh mẫu tức giận đến nổi âm thanh cũng thay đổi.
Trạm Liên lạnh lùng nhếch môi, “Lão phu nhân, lẽ nào ngươi chưa từ nghĩ đến, ta ngay cả Lục công chúa và Thiên gia đều đắc tội rồi, vì sao ta còn sống tốt trên cõi đời này?”
“Cái này, ngươi, bởi vì ngươi có một tỷ tỷ làm hoàng hậu!”
Mạnh Quang Đào phì phò thở to, nhướng một bên chân mày còn sót lại.
“Không sai, lão phu nhân quả nhiên đại trí giả ngu.” Trạm Liên trào phúng lên tiếng, tiện thể trợn mắt nói tiếp, “Nếu như Thiên gia muốn giết ta, đã sớm giết từ năm năm trước rồi. Hắn sở dĩ giữ ta lại, là do nhớ đến tỷ tỷ cùng bộ mặt của Toàn gia ta, cũng là sợ cùng nhà ta náo loạn! Hiện tại bệ hạ không động đến ta, các ngươi cân nhắc một chút, chả lẽ phân lượng của chính mình có thể cao hơn trời sao?”
Mạnh mẫu sợ đến toàn thân căng cứng.
“Ngươi không nên ở đây nói bậy bạ, Toàn gia bởi vì chuyện ngu xuẩn của ngươi, đã sớm không coi ngươi như người trong nhà, hận không thể sớm đuổi cái sao chổi như ngươi ra ngoài.” Lúc này Mạnh Quang Đào không còn giữ vẻ khiêm tốn của người có học, giận dữ trừng mắt nhìn cô dâu hắn vừa mới cưới vào cửa. Mạnh gia hắn, bởi vì nàng mới trở thành trò cười trong kinh thành, thật đúng là vô cùng nhục nhã.
“Dù người trong nhà không muốn nhận ta, nhưng ta vẫn là đích nữ Tứ tiểu thư của Toàn gia, nếu các ngươi đem ta bắt nhốt lại, chính là đói chọi với nhà ta, cũng chính là đánh vào mặt của hoàng hậu tỷ tỷ!”
Mạnh mẫu hít vào một hơi.
Trạm Liên tiếp tục chậm rãi nói, “Toàn gia ta đối với sự tức giận của Thiên gia cũng còn có thể chịu đựng, nhưng đối với Mạnh gia nho nhỏ của các ngươi, chẳng lẽ nhà ta lại còn muốn vì ta mà chịu thêm một lần vũ nhục nữa?”
Lúc này ngay cả Mạnh Quang Đào đều không lên tiếng.
“Thiên gia đem ta gả đến đây, là vì trong lòng không thoải mái, thay đổi biện pháp hành hạ ta, hắn chính là muốn ta làm quả phụ, chuyện này ta cũng nhận. Chỉ là đối với các ngươi… Ta trước giờ đều không tính toán, nhưng hiện tại đã suy nghĩ minh bạch, ta không dễ chịu, Mạnh gia các ngươi cũng đừng nghĩ được sống an ổn! Nếu như các người còn dám đối với ta vênh mặt hất hàm sai khiến, trách mắng dày vò ta đến sức đầu mẻ trán, ta sẽ đem chuyện này truyền ra ngoài, đến lúc đó chúng ta nhìn xem, nếu ta không dễ chịu, thì toàn bộ Mạnh gia các ngươi cũng sẽ không dễ chịu!”
“Ngươi, ngươi, cái độc phụ này!” Mạnh mẫu tay run run, chỉ nàng.
“Sao?” Trạm Liên lạnh lùng liếc mắt, nhưng lại làm cho Mạnh mẫu khiếp sợ, rụt tay về.
Ánh mắt Mạnh Quang Đào lóe lên một tia hung ác.
Trạm Liên vừa muốn cất bước đi, lại tựa như nhớ tới điều gì, quay đầu lại, “Còn có một câu, Thiên gia đều giết không được ta, nếu như ta chết trong Mạnh phủ các ngươi, Thiên gia cùng hoàng hậu tỷ tỷ sẽ nghĩ như thế nào?”
Mạnh Quang vừa nghe, liền cắn chặt hàm răng.
“Từ nay về sau, đường ai nấy đi, với phu quân bị bệnh dơ bẩn như thế, bản tiểu thư tuyệt đối không hầu hạ!”
Trạm Liên chán ghét nói xong, quay đầu rời đi, giống như dù chỉ một cái cũng không muốn liếc nhìn nam nhân trên giường lần nào nữa.
“Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh aaaaaa…” Mạnh mẫu trong nháy mắt tựa như đứa con nít ủ rũ, hai gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất la hét gào khóc, “Con ta cưới phải ác phụ như vậy, về sau sống như thế nào đây!”
Trạm Liên hoàn toàn không để ý Mạnh mẫu như người đàn bà chanh chua, khóc lóc ỉ oi, bước qua bục cửa, liền kéo bả vai Xuân Đào, vội vàng nóng nẩy hỏi nhỏ, “Toàn bộ, thân thể này, có cùng thằng nhãi ranh kia viên phòng chưa?”
Xuân Đào lập tức nói, “Không có, không có! Cô gia bệnh nặng, không thể viên phòng!”
Trạm Liên lúc này mới thở phào một hơi.
Trong phòng khóc lóc náo nhiệt, ngoài này cũng không kém là bao. Kim Châu vừa mới bị đánh mười roi đang lảo đảo đi tới, quỳ gối trước mặt Mạnh Thái Điệp khóc lớn, “Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ bất quá chỉ thay lão phu nhân đi truyền lời mà thôi, không hiểu tại sao bị phu nhân ra lệnh đánh mười roi, đánh đến khi nô tỳ tróc da tróc thị. Tiểu thư, ngài nhất định phải làm chủ cho ta!”
Tiếng khóc hai bên làm cho Trạm Liên đau đầu, đây rốt cuộc là địa phương xui xẻo gì, chủ tử nô tỳ đều đồng thời khóc.
Mạnh Thái Điệp giống như bị người khác tát cho một cái, con mắt hung tợn trừng về phía Trạm Liên, “Tại sao ngươi đánh nha hoàn của ta!” Dưới cái nhìn của nàng ta, những lời nói vừa rồi của Trạm Liên chỉ để ra vẻ mà thôi, chứ nàng gả vào Mạnh gia, thì chính là người của Mạnh gia, ai còn quản nữ nhi đã gả ra ngoài kia chứ?
Trạm Liên vừa mới hoàn hồn sống lại, liền gặp phải loại sự tình này, nàng rất không kiên nhẫn, không thèm nhìn Mạnh tiểu thư, trực tiếp bỏ qua mà bước đi.
Ai biết Mạnh Thái Điệp lại nắm tay nàng lại, “Không cho ngươi đi, đứng lại nói rõ ràng cho ta!”
“Buông tay.”
“Các ngươi đang làm gì?” Một âm thanh trầm cực to truyền đến từ cửa chính.
Trạm Liên quay đầu nhìn, liền thấy một bóng dáng cao lớn, che luôn cả ánh mặt trời chiều, hầu như to gần bằng cánh cửa chính. Này là người hay là…gấu?
Bóng dáng to lớn ấy đang hướng về phòng khách mà đi, khuôn mặt cùng hình dáng dần trở nên rõ ràng.
Nam nhân trước mắt cao tráng như núi, đang mặc bộ đồ của nha môn, bên eo đeo một đại đao. Khuôn mặt hắn cương nghị nhưng thô kệch, nhưng đôi mắt lại có thần, đen lấp lánh.
Nếu để hắn cùng Tam ca ca gặp mặt một lần, hắn nhất định có thể nổi bật hơn, có nhiều đất dụng võ hơn, bởi vì ánh mắt chính trực và bền bỉ của hắn, chính là ánh mắt mà Tam ca ca thưởng thức nhất. Trạm Liên âm thầm nghĩ, nhưng chủ yếu tâm trí nàng bây giờ đang chú ý đến dáng vóc to lớn đáng sợ kia của hắn.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa thấy nam tử nào khác ngoài người thân và đám thái giám trong cung, cũng chưa bao giờ thấy qua nam tử nào cao lớn giống hắn như vậy, ngay cả Tam ca ca cũng chưa cao bằng hắn đâu.
“Đại tẩu.” Người nam nhân khổng lồ tiến lên một bước, thấp giọng gọi nàng.
Giống như bị ngọn núi đè nặng, Trạm Liên không khỏi lùi về sau, đáng thương nhìn Xuân Đào liếc mắt.
“Nhị lão gia đã trở về, nô tỳ xin thỉnh an Nhị lão gia.” Xuân Đào vội vàng cơ trí hành lễ.
Hắn là Mạnh gia Nhị công tử? Hoàn toàn không giống với đám mẹ con đang náo loạn trong kia. Trạm Liên vì hiếu kỳ nên chuyên chú quan sát hắn.
Mạnh Quang Dã hơi híp mắt lại, trực giác cho hắn biết rằng đại ca cùng chị dâu bây giờ không giống lúc trước, chỉ là nhất thời hắn không nói ra được có chỗ nào không giống.
“Nhị ca, huynh về thật đúng lúc, huynh nhanh làm chủ cho Điệp nhi, phụ nhân này, nàng không phân rõ trắng đen liền đem nha đầu của Điệp Nhi ra đánh, nàng còn chọc cho nương giận đến phát khóc!”
“Đem nương nàng xếp sau nha hoàn của nàng ta, thật không biết Mạnh lão phu nhân trong phòng nghe được có khóc lớn tiếng hơn không nhỉ?” Trạm Liên nghĩ.
Mạnh Quang Dã nhíu mày, giương mắt nhìn vào trong phòng, thật không thể ngờ người không để ý thể diện, đang khóc um sùm trong kia chính là nương hắn, “Nương, vì sao khóc?
Mạnh Thái Điệp chỉ Trạm Liên, “Đều do nàng ta! Nàng ta chống đối mẫu thân, còn ngỗ nghịch đại ca, nương tức giận nên khóc!”
“A.” Mạnh Quang Dã nhàn nhạt lên tiếng, không có tức giận như tiểu muội hắn mong muốn.
Mạnh Quang Dã vốn không tán thành mẫu thân nặng nề trách móc một cô nương yếu đuối, đoạn thời gian trước hắn đều nhìn thấy, mẫu thân sai bảo đại tẩu còn hơn bọn nô tài, tựa như gả được cho đại ca, chính là có phúc đức lắm. Tuy hắn cũng nghe được tin đồn, đó là do nàng không ý thức được, mà đẩy Lục công chúa được hoàng đế ca ca hết lòng yêu thương, nên mới gặp vận rủi lớn như thế này. Đại ca mới là người hư hỏng, nói ra chỉ khiến người khác khinh thường. Đường đường là Trạng nguyên được phong quan, Sử thừa của Quốc tịch sử trong kinh thành, thế nhưng lại là một tên háo sắc, ngày ngày đều đi thanh lâu.
Trạm Liên không nghĩ đến trong cái gia đình tàn lụi này, lại mọc lên được một mầm măng tốt, Xem ra hắn biết lý lẽ, gương mặt hắn khẽ khẽ động, cho thấy hắn tán thành nàng làm ra sự tình này.
“Nhị ca?” Tiếng này của hắn không phải là tiếng mà Mạnh tiểu thư muốn nghe.
“Muội lại có chuyện gì?” Mạnh Quang Dạ mặt không thay đổi, quay đầu nhìn muội muội mình. Muội muội cả hắn ngày xưa thiên chân khả ái, chỉ là đi theo bên cạnh mẫu thân hắn lâu ngày, lại học được dáng dấp của mấy người phu nhân vô tri ngu xuẩn, không biết sách nàng đọc đã đi nơi nào rồi.
Mạnh Thái Điệp bị ánh mắt huynh trưởng hù dọa, nhưng vẫn không cam lòng nói, “Nàng đánh nha hoàn cuả ta.”
“Nàng là người nào?”
Mạnh Thái Điệp hiểu ý tứ nhị ca muốn gì, cắn môi không chịu mở miệng.
“Nói!”
“… Nương không cho.”
“Nương lớn hay quan gia lớn hơn?”
“Quan gia lớn hơn…”
“Vậy còn không gọi?”
Mặt của Mạnh Thái Điệp đỏ lên, nước mắt rung rung muốn rơi, chính là vẫn không chịu gọi.
“Quên đi.” Trạm Liên cũng không muốn nàng ấy gọi mình đại tẩu, nàng không muốn làm đại tẩu của nàng ta nha. Nàng là Vĩnh Nhạc công chúa cao quý của Đại Lương, nam nhân bỉ ổi kia sao xứng là phu quân của nàng?
Mạnh Quang Dã cúi đầu nhìn nữ nhân yếu đuối chỉ mới đứng đến ngực mình, âm điệu lạnh lùng trong trẻo quả nhiên khác với ngày thường. Không biết đại tẩu bị cái gì kích thích nhỉ? Khi hắn cúi xuống liền nhìn thấy một chút xanh tím phía sau cổ áo cao của nàng, mày rậm nhíu lại.
“Ta cảm thấy hơi mệt. Xin đi trước một bước, Nhị công rử.” Đối với người biết phân rõ phải trái, Trạm Liên rất khách khí, nàng hướng Mạnh Quang Dã gập đầu, chuẩn bị rời đi.
“Ta tiễn đại tẩu một đoạn.” Mạnh Quang Dã nói.
Trạm Liên từ chối cho ý kiến, cất bước đi trước.
“Nhị ca, huynh, huynh không vào xem nương và đại ca, ngược lại muốn đưa nàng ta về?” Mạnh Thái Điệp khóc lóc nỉ non, nhìn hắn với vẻ khó tin.
“Chờ nương khỏe hơn một chút, ta lại đến thăm sau. Bây giờ muội lập tức về phòng, đọc sách thánh hiền nhiều thêm một chút, ta thật không muốn nhìn muội một chút là giở thói điêu ngoa. Muội bây giờ đã được coi như tiểu thư rồi, chả lẽ muội muốn hành xử giống mấy cô nương thôn quê không hiểu chuyện, làm ra vẻ ta đây hay sao?”
Mạnh Quang Dã dạy dỗ muội muội xong, đưa mắt liếc nhìn trong phòng một cái, lắc đầu mím chật môi, hít sâu một tiếng, xoay người bỏ đi.