Diệp Nhân Sênh là con gái độc nhất của Diệp gia, cao một mét bảy mươi lăm, bề ngang chừng một thước, thân hình mạnh mẽ, tư thế oai hùng. Cô từ nhỏ đã có tính cách mạnh mẽ tất cả các môn võ đều được cô học qua, các nam sinh trong trường đều phải khiếp sợ cô. Nhưng cũng chính vì sự khiếp sợ kia mà nay Diệp Nhân Sênh đã hai mươi ba tuổi vẫn không mối tình vắt vai. Cô chỉ tìm niềm vui nơi thế giới ảo suốt ngày chỉ biết đến game. Cô chống cằm uể oải nhìn màn hình, lại một lần nữa lại kiểm tra danh sách Bạn Tốt. Cái tên đấy vẫn một màu xám xịt, khiến cô chẳng còn hứng thú làm gì khác nữa. Ngày mai ban hội của cô sẽ có buổi offline gặp gỡ tại thành phố A. Mọi người trong hội đều đang bàn tán rôm rả cho ngày mai riêng chỉ mình anh Lệnh Hồ chỉ đồng ý lạnh lùng. Dù không kỳ vọng có thể gặp anh nhưng cũng không mong anh sẽ không đi.
Sáu giờ đúng. Vật lộn cả một ngày, Diệp Nhân Sênh thật cẩn thận bước đi trên đôi giày cao gót, trên vai khoác một chiếc túi xách màu vàng ánh kim, cái bờm ngựa bình thường nay đã được túm lại thành một bối như nụ hoa ở trên đầu. Một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh đi xuống lầu, nhìn thấy Lộ Mỹ Hà xinh đẹp rực rỡ như mình, lo lắng nói: "Đại Hoa Sen, tớ thấy hình như tóc tớ hơi lỏng…" Đến nơi hẹn đã thấy có hai mươi mấy con người đang cười nói vui vẻ cô chợt nghĩ rằng trong đám đó cũng đang có Lệnh Hồ sao. Không biết từ lúc nào, cô đã để ý đến một người. Lúc anh online, dù không ở cùng một chỗ, nhưng khi nhìn thấy cái tên kia lóe lên trong danh sách "bạn tốt" thì lòng tràn đầy vui mừng. Một thời gian người ta đi vắng, cô chẳng thấy hứng thú với thứ gì cả, hết lần này đến lần khác cứ kiểm tra tin tức bạn tốt, chờ anh lên mạng. Lúc thì chua xót lúc thì ngọt ngào, chịu đựng trăm mối dày vò.
Cuộc gặp gỡ tình cờ và tai nạn kia đã khiến cả hai có cơ hội gặp gỡ nhau nhiều hơn. Vì cô không biết rằng anh từ lâu cũng đã yêu vị sư phụ Diệp Nhân Sênh đã từ lâu nhưng không có cơ hội ngỏ lời vì anh là một tổng tài của một công ty rất bận rộn. Tình yêu của họ có từ đây mà đơm hoa kết trái không?