Đại Thần Lấy Nhầm Nick Clone

Chương 23




Trương Mặc Thâm cảm thấy dạo này Khúc Hoàn Hoàn hơi kì lạ.

Thường ngày cô thích nhất là đồ ăn ngon, vậy mà giờ lại mất tác dụng, nhiều lần anh đã gõ cửa rủ Khúc Hoàn Hoàn sang ăn cơm cùng nhưng lần nào cũng bị từ chối. Không chỉ vậy, ngay cả việc chạy bộ với nhau lúc sáng sớm mà hai người đã giao hẹn trước cũng bị cô kiếm đủ loại lý do để trì hoãn.

Trương Mặc Thâm rất buồn bực, sau khi khi du lịch sinh thái nông nghiệp về, đã mấy ngày liền anh không gặp Khúc Hoàn Hoàn rồi, ngay cả nói chuyện cũng chẳng nói được vài câu, giống như Khúc Hoàn Hoàn đang cố ý tránh anh vậy.

Chẳng lẽ anh đã làm gì sai mà bản thân lại không biết ư?

Trương Mặc Thâm nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ mãi mà không ra bất kì manh mối nào.

Đến giờ nghỉ trưa, anh vẫn lấy cơm hộp của mình ra giống như ngày thường, phản ứng đầu tiên là lấy điện thoại di động chụp một tấm ảnh và gửi cho Khúc Hoàn Hoàn. Sau đó anh nhắn tin hỏi cô đã dậy chưa, cơm nước thế nào.

Trương Mặc Thâm vẫn nhận được câu trả lời “Đang ăn” giống như ngày thường. Sau đó thì… không còn sau đó nữa. Ngay cả những meme mà bình thường Khúc Hoàn Hoàn hay gửi nhất cũng không thấy đâu.

Trương Mặc Thâm nhíu mày, có gì đó không đúng, cực kỳ không đúng.

“Anh xem gì trong điện thoại đấy?” Dương Xảo Mạn nhìn đồ ăn trong hộp cơm của anh, không nhịn được mà nuốt nước bọt: “Tôi bảo này Trương Mặc Thâm, bình thường lúc nấu ăn anh không thể nấu thừa ra một ít được à? Chỉ một chút xíu thôi. Dù sao đều là đồng nghiệp với nhau cả mà, hoặc ít nhất anh cũng đừng làm đồ ăn ngon như thế được không, dạo này tôi đang giảm cân, cứ nhìn thấy là không chịu nổi.”

Tạm thời Trương Mặc Thâm không có lòng dạ nào mà ăn cơm nên anh rất nghe lời, đóng nắp hộp cơm lại.

Bị nắp hộp che mất nên món ăn có đẹp hơn nữa thì Dương Xảo Mạn cũng không thấy. Lúc này, cô ấy mới lưu luyến thu mắt lại: “Hôm nay anh sao thế? Bình thường có bao giờ thấy anh chán ăn như vậy đâu?”

Trương Mặc Thâm ngước mắt nhìn cô ấy, Dương Xảo Mạn là thư ký của tổng giám đốc Hoắc, cũng là đồng nghiệp của anh, hai người là cấp dưới thân cận nhất dưới trướng tổng giám đốc, bình thường khá thân thiết với nhau. Quan trọng nhất, Dương Xảo Mạn là phụ nữ. Trương Mặc Thâm mừng rỡ hỏi: “Tôi hỏi cô nhé, cô sẽ đối xử rất lạnh nhạt với một người trong trường hợp nào?”

“Rất lạnh nhạt sao?”

“Trước đó thì hoàn toàn bình thường…” Trương Mặc Thâm suy nghĩ: “Rồi bỗng nhiên trở nên vô cùng lạnh nhạt, tại sao vậy nhỉ?”

Dương Xảo Mạn không trả lời ngay mà mỉm cười liếc điện thoại của anh trước, sau đó mới hỏi lại: “Bạn gái không thèm quan tâm tới anh nữa hả?”

“Không phải bạn gái.”

“Không phải bạn gái thì anh quan tâm tới thái độ lạnh nhạt của cô ấy làm gì? Quan tâm đến mức không ăn nổi cơm luôn kìa.”

Trương Mặc Thâm im lặng.

Đúng lúc này đồ ăn Dương Xảo Mạn đặt cũng đã đến, trước khi đi lấy đồ, cô ấy còn “hứ” một tiếng rồi bảo: “Thời gian nghỉ trưa dài lắm, hay anh với tôi thử tìm hiểu sơ qua nguyên nhân của chuyện này đi. Anh không biết đấy chứ, ngay cả bản kế hoạch theo đuổi người yêu của tổng giám đốc Hoắc cũng là do tôi làm đó. Tôi đã tra không ít tư liệu liên quan đến vấn đề này rồi, chỉ cần anh kể ra thôi, tôi cam đoan có thể giúp anh giải quyết hết.”

Trương Mặc Thâm hơi do dự, anh chần chừ hỏi: “Bản kế hoạch của tổng giám đốc Hoắc ấy… có thành công không?”

Dương Xảo Mạn: “…”

Dương Xảo Mạn: “Hay là anh kể cho tôi nghe về người kia của anh trước đi?”

Trương Mặc Thâm chớp mắt nhìn cô ấy mấy lần, thấy cô ấy nói chắc như đinh đóng cột thì mới do dự kể lại quá trình quen biết Khúc Hoàn Hoàn. Từ cú ngã long trời lở đất của Khúc Hoàn Hoàn vào ngày anh dọn đến cho tới lần cùng nhau đi khu du lịch sinh thái nông nghiệp, với cả phản ứng lạnh nhạt gần đây của Khúc Hoàn Hoàn nữa, anh kể hết cho Dương Xảo Mạn nghe.

Nói xong, anh mong đợi nhìn cô ấy.

Ánh mắt Dương Xảo Mạn lại tỏ vẻ phức tạp: “Anh nói hai người ở chung một phòng sao?”

“Đúng rồi.”

“Nhưng không làm gì cả?”

Trương Mặc Thâm hơi hoảng, anh đẩy hộp cơm và ghế của mình ra xa một chút…



“…”

Dương Xảo Mạn bất đắc dĩ lên tiếng: “Hai người đều còn độc thân, lại là cô nam quả nữ ở chung cùng một phòng, thế mà anh vẫn không nhận ra ư?”

“Nhận ra gì?”

“Anh sẽ qua đêm trong căn phòng với những người phụ nữ khác sao?”

Trương Mặc Thâm vội vàng lắc đầu.

“Vậy thì đúng rồi. Hai người ngủ chung phòng như thế mà anh còn nói với tôi là không có quan hệ gì hả?”

Trương Mặc Thâm giải thích: “Chúng tôi ở chung phòng vì khách sạn chỉ còn lại một phòng cuối cùng đó thôi. Mà tôi cũng không làm chuyện gì vượt quá giới hạn, đêm hôm đó tôi vẫn ngủ dưới đất, tuyệt đối không có hành vi to gan nào hết.”

“Những việc này tôi biết mà, nhưng ai biết người bạn kia của anh sẽ nghĩ thế nào chứ.”

“Khúc Hoàn Hoàn, cô ấy…”

“Chính ra tôi thấy hơi khó hiểu.” Dương Xảo Mạn nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ: “Tôi với anh là đồng nghiệp nhiều năm nên tính tình của anh thế nào tôi cũng biết ít nhiều. Hồi trước công ty chúng ta đi du lịch, người phụ trách đặt phòng không cẩn thận nên đặt thiếu phòng của anh, mà đúng lúc ấy khách sạn cũng không còn phòng trống. Lúc ấy, anh thà ở khách sạn khác, kể cả khi ngày nào cũng phải dậy sớm hơn một tiếng còn hơn là ở chung phòng với người khác, anh quên chuyện này rồi sao? Hơn nữa, cô gái tên là Khúc Hoàn Hoàn ấy cũng tin tưởng anh quá nhỉ? Hai người quen nhau chưa được bao lâu, biết người biết mặt không biết lòng, cô ấy biết anh sẽ không làm chuyện gì quá đáng luôn hả? Tôi biết anh có bệnh thích sạch sẽ, vậy mà anh còn chấp nhận ở cùng một phòng với người khác. Anh nói hai người chẳng có quan hệ gì ấy hả, ai tin chứ?”

Trương Mặc Thâm không nói gì.

“Anh tự suy nghĩ đi, nếu không có quan hệ gì thì anh sẽ chấp nhận ở cùng một phòng với người ta chắc?”

Trương Mặc Thâm cứng họng không thể chối cãi, anh lẩm bẩm: “Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi.”

Đối với cái cớ bạn bè này, Dương Xảo Mạn gặp quá nhiều rồi, cô ấy cười nhạo: “Bạn bè nào mà được anh đối xử tốt thế? Tôi với anh là đồng nghiệp bao năm, số lần tôi được nếm thử những món anh làm chỉ đếm trên đầu ngón tay, anh nói hai người chỉ là bạn, anh không thấy cắn rứt lương tâm sao?”

“…”

“Trương Mặc Thâm, tôi hỏi anh này.” Dương Xảo Mạn nhớ ra chuyện gì đó, cô ấy hỏi: “Bây giờ tổng giám đốc Hoắc của anh đang có người trong lòng đấy, anh có nhận ra không?”

Đột nhiên Trương Mặc Thâm ngẩng đầu lên, gương mặt luôn bình tĩnh tràn ngập vẻ kinh ngạc, ngay cả đôi mắt cũng trợn tròn, rõ ràng là anh không thể tin nổi, mặt mũi tràn ngập biểu cảm “Mẹ nó chứ, cô đùa tôi à?”.

“Tôi biết ngay là anh không nhận ra mà. Với cái kiểu chậm tiêu này của anh, sao anh có thể nhìn ra được cơ chứ?” Dương Xảo Mạn tỏ vẻ đồng tình: “Tôi thấy rõ ràng anh đã thích Khúc Hoàn Hoàn rồi, nhưng bản thân lại không phát hiện ra. Có điều cũng may, lúc hai người đặt phòng, cô hàng xóm của anh lại không phản đối. Có khi cô ấy cũng thích anh đấy, chỉ đang chờ anh chủ động trước thôi.”

“Thích?” Trương Mặc Thâm lặp lại, sau đó anh nhanh chóng phủ nhận: “Không thể nào.”

Dương Xảo Mạn không thèm cãi nhau với anh nữa, cô ấy chỉ nhìn anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Thấy Trương Mặc Thâm chủ động rời đi trước, cô ấy thu dọn hộp cơm của mình rồi đứng dậy về bàn làm việc.

Để lại Trương Mặc Thâm một mình trong phòng nghỉ.

Điện thoại kêu lên, anh cụp mắt nhìn lướt qua, tên của Khúc Hoàn Hoàn xuất hiện trên màn hình khóa. Không đợi xem hết nội dung tin nhắn, Trương Mặc Thâm đã nhanh chóng rời mắt, ngay cả điện thoại còn đang cầm trên tay cũng bị anh ném luôn đi theo phản xạ có điều kiện. Trương Mặc Thâm nhìn điện thoại trên mặt bàn mà hoảng hốt không thôi, mãi đến khi màn hình tối đen thì mới do dự cầm điện thoại lên.

Trương Mặc Thâm mở hộp cơm ra, bắt đầu sững sờ ngồi ăn.

Dương Xảo Mạn nói anh thích Khúc Hoàn Hoàn?

Sao có thể?! Anh và Khúc Hoàn Hoàn chỉ là bạn bè bình thường. Kể cả trong lòng có một chút ấn tượng tốt với cô thì cũng chỉ xuất phát từ góc độ bạn bè thôi, thân là một đầu bếp, nếu có người thích ăn đồ ăn mình nấu thì tâm trạng của Trương Mặc Thâm cũng sẽ rất vui. Do Khúc Hoàn Hoàn thích đồ ăn anh nấu nên anh mới chủ động nấu cơm cho Khúc Hoàn Hoàn ăn đấy chứ.

Đúng, chính là như vậy!

Trương Mặc Thâm cúi đầu ăn một miếng thật to, cơm trộn với thịt kho nước tương càng thêm thơm ngon hơn.

Anh chủ động trò chuyện về nguyên nhân của Khúc Hoàn Hoàn, chẳng phải do Khúc Hoàn Hoàn là hàng xóm của anh ư? Cũng tại lần đó nấu thừa cơm, Trương Mặc Thâm lại không muốn lãng phí nên mới sang gõ cửa nhà Khúc Hoàn Hoàn…

Động tác của Trương Mặc Thâm dừng lại, cúi đầu nhìn thoáng qua màu sắc trong hộp cơm… Màu hồng rực dần lan đến lỗ tai anh, chỉ một lúc sau thôi đã biến thành màu đỏ như rỉ máu.



Nếu lần đầu tiên chỉ là lỡ tay nấu nhiều quá, vậy lần thứ hai, lần thứ ba, mỗi lần sau đó thì sao… Anh tự nấu ăn nhiều năm như vậy, phải biết rõ sức ăn của mình chứ…

Nắp hộp bỗng chốc bị ấn mạnh xuống hộp cơm.

Trương Mặc Thâm che mặt ngồi trong phòng nghỉ một lúc lâu.



Chạng vạng tối, lúc Trương Mặc Thâm về nhà, trước khi bước vào cửa anh còn đứng ở ngoài chần chừ lưỡng lự hồi lâu. Cuối cùng, anh vẫn quyết định xoay người lại và ấn chuông cửa nhà Khúc Hoàn Hoàn.

Cánh cửa trước mặt nhanh chóng mở ra, Khúc Hoàn Hoàn ló đầu ra ngoài, lúc nhìn thấy anh, cô còn giật mình hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Tôi… Tôi muốn hỏi… hỏi cô, tối nay cô có muốn sang ăn cơm không?”

“Không cần đâu, cảm ơn anh. Tôi sẽ tự đặt cơm.” Khúc Hoàn Hoàn trả lời, đang định đóng cửa thì lập tức bị ngăn lại. Cô ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi tiếp: “Còn có việc gì nữa sao?”

Trương Mặc Thâm do dự một chút, anh cúi đầu xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”

“Cái gì?”

“Chuyện lần trước đến khu du lịch sinh thái nông nghiệp.”

“Hả?”

“Chuyện chúng ta ở chung một phòng ấy, tại tôi không chuẩn bị cẩn thận, hi vọng cô đừng để trong lòng.”

Khúc Hoàn Hoàn vội vàng xua tay: “Chẳng phải lúc ấy tôi cũng không từ chối sao? Không trách anh được.”

Trương Mặc Thâm càng rối bời. Dựa theo lời của Dương Xảo Mạn, Khúc Hoàn Hoàn không từ chối nghĩa là trong lòng cũng có cảm tình với anh, mức độ cảm tình tăng lên… Thậm chí là đã chuẩn bị… với anh…

Khúc Hoàn Hoàn thích anh?!

Ấy vậy mà Trương Mặc Thâm không hề thấy phản cảm một chút nào, thậm chí còn hơi vui mừng nữa.

“Còn có chuyện gì nữa sao?”

“Vậy… Vậy cô muốn sang ăn cơm chung không?” Trương Mặc Thâm hỏi, anh giơ cao túi nguyên liệu nấu ăn trong tay lên.

“Cảm ơn, không cần.”

Cửa đóng lại ngay trước mắt anh.

Trương Mặc Thâm cúi đầu liếc qua chiếc túi trong tay, thầm thở dài. Anh lại quen thói mua phần ăn cho hai người giống ngày thường rồi.



Ban đêm, sau khi đăng chương mới xong, Khúc Hoàn Hoàn mới tiện tay mở phần bình luận của mình ra nhìn lướt qua.

Hôm nay độc giả giàu có kia vẫn tặng mìn, nhưng lại bình luận về một vấn đề chẳng liên quan gì đến nội dung cả.

Khúc Hoàn Hoàn đọc kỹ lại, lần đầu tiên độc giả giàu có bình luận dài như vậy mà nội dung lại là: “Anh Loan, nếu có một người có cảm tình với anh, mà anh cũng không ghét người đó thì phải làm sao bây giờ?”

Còn có thể làm sao?!

Khúc Hoàn Hoàn cắn răng, gõ bàn phím lạch cạch: “Muốn khoe khoang tình cảm cũng đừng khoe khoang trước mặt Loan độc thân này chứ!”