Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 46




- Edit by Ngọc -

Mười giờ sáng ngày mùng hai Tết, đúng giờ Ôn Hàn đến nhà của Hạng Noãn.

Nhóm bác gái đánh bài dưới lầu, bọn họ trông thấy người đàn ông đi từ ngoài ngõ vào, líu ríu bàn luận: "Người đó là con trai nhà ai vậy? "

"Chắc không phải là người ở đây, khí chất không giống chút nào, vừa nhìn đã biết là con trai của gia đình có điều kiện, chắc có họ hàng ở đây. "

"Lần trước tôi nhìn đã thấy, con gái của nhà bà Hạng lão gia nhà họ Hạng đưa đến. "

" Là Tiểu Noãn à, thật có phúc khí tốt, con bé này càng lớn càng xinh đẹp. "

Hạng Noãn đi theo xuống dưới lầu, đi đến trước mặt Ôn Hàn, cười cười nói: "Sao anh tới sớm vậy. "

Ôn Hàn cúi đầu nhìn đồng hồ: "Cũng không còn sớm nữa đâu."

Hai người đi qua bên cạnh mấy bác gái đang đánh bài bên cạnh, có người hỏi: "Tiểu Noãn, lúc nào cháu định kết hôn...?"

Hạng Noãn cười cười nói: "Sẽ nhanh thôi ạ."

Nói xong cô dẫn Ôn Hàn đi lên lầu. Ôn Hàn ở nhà Hạng Noãn ngồi một lúc đã không thể đợi được mà mang cô rời đi. Mới vừa lên xe đã hung hăng hôn môi cô một cái.

Đến nhà của Ôn Hàn ở bên cạnh đại học Nam Thành, trên sân bóng có mấy người đàn ông đang chơi bóng, nhìn bọn học không giống học sinh ở đây, so với học sinh thì bọn họ trông lớn tuổi hơn một chút, một người trong đó gọi Ôn Hàn: "Ôn Hàn, tới đây chơi bóng một lúc đi. "

Một người khác trông thấy Hạng Noãn, vừa trêu ghẹo vừa nói với mấy người bên cạnh: "Người ta đang phải tiếp người yêu, làm sao có thể chơi bóng với mấy người được."

Một người bên cạnh vỗ bóng: "Một năm không gặp, tới chơi một chút đi Ôn Hàn, nếu không là bọn tôi tới nhà anh bắt người đấy nhé. Ha ha, chào chị dâu ạ!"

Hạng Noãn cười một tiếng xem như chào hỏi.

Ôn Hàn nói: "Bốn giờ chiều tôi sẽ lại tới. " Rồi quay sang nói chuyện cùng Hạng Noãn: "Đó là mấy người bạn lớn lên từ bé cùng anh."

Hạng Noãn đi theo Ôn Hàn tới nhà anh, vừa vào cửa đã bị tình cảnh trước mắt làm cho sững sờ. Trong phòng có ít nhất bảy, tám người, vốn mọi người vẫn còn đang líu ríu nói chuyện, nhưng vừa nhìn thấy Hạng Noãn, tất cả đột nhiên trở nên an tĩnh, Ôn Hàn giới thiệu một chút vợ tương lai của mình cho mọi người, cùng với, đây chính là cô của anh, bên kia là chú, đây là dì, còn đó là dượng.

Hạng Noãn đi theo Hàn Thư, làm quen với từng người.

Lưu Tử Du đi ra từ thư phòng, đi tới ôm Hạng Noãn một cái: "Chị dâu, chúc mừng năm mới."

Ôn Hàn cười cười nói: "Tiền mừng tuổi của em, anh đã đưa rồi, không nên vọng tưởng có thể lấy thêm từ chỗ chị dâu em nữa đâu. "

Cái này, quả thật Hạng Noãn không có chuẩn bị trước, không ngờ sẽ có nhiều người tới nhà Ôn Hàn gia như vậy, tất cả đều đến để gặp cô.

Lưu Tử Du buông Hạng Noãn ra, nói với Ôn Hàn: "Vậy được, em lên Weibo giúp Thiếu Hoa nhà em tuyên truyền hoạt động phát sách của anh ấy. "

Ôn Hàn nhìn cô một cái: "Lời này, là Giang Thiếu Hoa dạy em à?

Lưu Tử Du chép miệng nói: "Không phải."

Ôn Hàn dùng sức ấn đầu cô em họ ngốc nghếch của mình. Đưa Hạng Noãn đi đến phòng của mình. Trong phòng khách vẫn còn rất huyên náo.

Hạng Noãn hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế, Giang Thiếu Hoa làm sao vậy?

Ôn Hàn ngồi trên giường, vỗ vỗ chân mình, ý bảo Hạng Noãn ngồi lên trên, rồi nói: "Không có gì, chính là sợ Tử Du phải chịu thiệt. "

Hạng Noãn ngồi lên chân Ôn Hàn, đang muốn nói chuyện đã bị anh ôm lăn lên trên giường. Anh đè nặng cô, hôn một hồi, ngẩng đầu lên nói: "Có nhớ chồng của em không?"

Hạng Noãn giật giật, ý đồ muốn đẩy anh ra để ngồi xuống, nhưng người này lại giống như một ngọn núi đè nặng trên người cô, cô đưa tay lên trên tóc anh gãi gãi nói: "Anh nói nói xem? "

Anh dán bên tai cô, nói: "Anh nhớ em lắm. "

Nói xong lại hôn thêm lần nữa.

Bên ngoài không biết ai không có mắt lại gõ cửa, Ôn Hàn để Hạng Noãn ở trên người mình xuống, giúp cô sửa sang lại quần áo một chút.

Một cậu học sinh đứng ngoài cửa, là cháu trai con nhà dì.

Đứa bé này rất thích Hạng Noãn, quấn quít lấy cô chơi đùa. Ôn Hàn đi vào phòng bếp cắt hai đĩa hoa quả, đặt ở trên bàn trà ngoài phòng khách.

Các trưởng bối đã bắt đầu chơi mạt chược, Hạng Noãn ngồi ở sau lưng Hàn Thư, xem các cô chơi. Ôn Hàn bị Ôn Tri Lâm gọi vào thư phòng. Lưu Tử Du đang nói chuyện điện thoại với bạn trai cô ở trên sân thượng.

Ăn cơm trưa xong, những người quen lần lượt rời đi. Ôn Hàn dẫn Hạng Noãn đi tản bộ trong sân trường đại học. Vào đông, sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, công nhân viên chức sau khi dậy thì đi xuống lầu, trông thấy mấy đứa trẻ con dưới lầu đang nổ pháo, là cái loại vứt xuống đất thì sẽ phát ra tiếng nổ.

Có đứa trẻ gan lớn thấy có chị gái xinh đẹp, muốn gây sự chú ý, đưa tay ném một cái hướng bên chân Hạng Noãn, cười toe toét mà chạy mất.

Hạng Noãn không sợ cái này, khi còn bé, cô thường chơi cùng Hạng Dương Kinh. Bầu không khí lễ mừng năm mới rất nhộn nhịp, cả đám vui sướng hớn hở. Hai người tay cầm tay ở trên bãi tập đi hai vòng, cuối cùng thì ngồi một lúc ở trong khán phòng cạnh sân thể dục.

Bốn giờ chiều, Ôn Hàn về nhà thay bộ quần áo khác, cùng mấy người bạn hẹn ở sân bóng rổ cùng chơi bóng.

Hạng Noãn ngồi trên ghế đá ở bên cạnh sân bóng, nhìn mấy người bọn họ thi đấu.

Mặt trời ngả về Tây, sân bóng rổ một nửa ẩn nửa hiện ở bên dưới bóng của mấy tòa nhà, một nửa còn đắm chìm trong ánh mặt trời cũng không quá chói chang, Hạng Noãn lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình, tiện tay gửi cho Tiện Tiện nhà mình.

[ Ngũ Hành Khuyết Ái: chúc mừng năm mới, tên bỉ ổi Tiện Tiện. ]Sau đó phát cái bao lì xì sáu trăm sáu mươi sáu tệ tên là "Cho con trai tiền mừng tuổi".

Đương nhiên, chưa có tin nhắn hồi âm.

Tiền lì xì gửi đi xong, đỉnh đầu đột nhiên vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng, cùng với mùi thơm nhàn nhạt, ngửi giống mùi Chanel số 5.

"Đã lâu không gặp, Hạng Noãn." Người phụ nữ nói rồi ngồi xuống bên cạnh Hạng Noãn, đưa tay lấy mấy bình nước khoáng từ trong túi ra để ở một bên.

Hạng Noãn nghiêng mặt đi, thì trông thấy Phương Tịnh Khởi.

Gần đây cô ta hình như lại đi phẫu thuật thẩm mỹ, con mắt so với quảng cáo trên TV còn lớn hơn một chút, thậm chí so với mắt của Hạng Noãn cũng phải lớn hơn.

Hạng Noãn không nói chuyện, đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi áo lông, quay đầu nhìn Ôn Hàn trên sân bóng. Lúc nãy Phương Tinh Khởi cùng Hạng Noãn ánh mắt cùng nhìn một chỗ nhất trí.

Cô ta nhàn nhạt nói: "Vừa rồi cô nói chuyện phiếm cùng với ai, ngữ khí có vẻ rất thân mật. "

Hạng Noãn dùng ngữ khí càng thêm lãnh đạm nói: "Một người bạn. "

Lúc này Phương Tịnh Khởi cười cười: "Bạn nam? "

Hạng Noãn không có để ý tới cô ta, đứng dậy, muốn đi. Mấy người chơi bóng đã dừng lại, lúc này Phương Tịnh Khởi đứng lên, cầm lấy mấy chai nước khoáng ở bên cạnh, đưa cho mỗi người một chai, Ôn Hàn không có nhận, đi đến bên cạnh Hạng Noãn, ôm lấy bờ vai của cô.

Mấy người nói chuyện hồi nhỏ, từ nhỏ đã quen biết nhau, lúc Phương Tịnh Khởi đi đến đã rất náo nhiệt.

"Phương Tịnh Khởi à..., là đại minh tinh rồi, khi còn bé tôi đã có thể nhìn ra rồi, chúng ta mấy lúc trước không phải đã từng cùng nhau diễn công chúa Bạch Tuyết ư, Ôn Hàn anh còn nhớ rõ không?"

Ôn Hàn: "Không nhớ rõ. "

"Phương Tịnh Khởi đúng là càng ngày càng xinh đẹp, so với hồi còn bé đúng là không giống chút nào, Đúng là con gái mười tám sẽ thay đổi mà. "

"Này, nói không phải chứ, nhìn hai người giống nhau thật đấy. "Hai người được nói tới ở đây là Phương Tịnh Khởi và Hạng Noãn.

Ôn Hàn ôm lấy bả vai Hạng Noãn, nắm thật chặt nói: "Chúng tôi đi trước, quay về rồi trò chuyện sau. "

Nói xong liền dẫn Hạng Noãn ra bên ngoài sân bóng.

Lúc này Phương Tịnh Khởi gọi anh lại: "Anh Ôn Hàn, đã rất lâu chúng ta không gặp nhau, mọi người cùng nhau đi ăn một bữa cơm được không."

Bước chân Hạng Noãn chậm lại, anh Ôn Hàn, anh, a...

Ôn Hàn cũng không quay đầu lại nói: "Không được. " Thoáng dừng một chút lại nói: "Cô không nên lại xưng hô với tôi như vậy nữa, cả hai đã trưởng thành rồi, không giống phải khi còn bé nữa đâu. Cũng nên hiểu chuyện rồi."

Hai người về đến nhà, trông thấy Hàn Thư lưu lại giấy nhắn của Hàn Thư lời nhắn.

"Con trai, con dâu:

Ba mẹ đi đến nhà bà ngoại của hai con, buổi tối sẽ về nhà, đại khái khoảng độ mười giờ. "

Hạng Noãn ngồi ở trên ghế salon, hỏi: "Nhà của Phương Tịnh Khởi ở chỗ nào, nhà bên cạnh à? "

Ôn Hàn làm ấm cốc sữa bò, đưa cho Hạng Noãn: "Coi chừng bị phỏng, ủ ấm tay đã rồi hãy uống, nhà cô ta ở đối diện. "

Hạng Noãn hai tay ôm cốc sữa bò nóng, nhấp một ngụm nói: "Ở đối diện à..., vậy thì rất thuận tiện."

Ôn Hàn xoa xoa tóc Hạng Noãn một cái: "Nghĩ gì thế, anh đi tắm rửa trước. "

Nói xong, đến gần cong lưng lại, hôn trán cô một cái, nói: "Nghe lời. "

Hạng Noãn uống xong sữa bò, đi vào phòng ngủ của Ôn Hàn nằm xuống.

Cơm tối ăn bánh sủi cảo, bánh nhân rau cần thịt heo, nhân của bánh sủi cảo trong tủ lạnh có sẵn, Ôn Hàn ăn hết lượng cơm bằng hai người ăn, rất nhanh đã nấu xong, ăn xong cơm tối cũng chưa không đến bảy giờ đồng hồ.

Lúc mà Ôn Hàn rửa chén, Hạng Noãn tựa vào cạnh cửa, nói: "Một lúc nữa anh đưa em về nhà nhé. "

Ôn Hàn rửa bát đũa xong, đặt ở bên trong trạm bát, xoa xoa tay, đi tới nói: "Ừ."

Nói xong liền ôm lấy Hạng Noãn.

Đào Hủy Huỷ gọi điện cho thoại Hạng Noãn cho, hai người hàn huyên một lúc, Ôn Hàn đem túi rác trong thùng rác của phòng bếp buộc lại, nói với Hạng Noãn đang nấu cháo điện thoại ở bên cạnh: "Anh đi vứt rác. "

Hạng Noãn nhẹ gật đầu.

Đào Hủy Huỷ ở trong điện thoại nói: "Mình vừa nghe được thanh âm của đại thần, cậu đang ở nhà anh ấy à, hay là anh ấy đang ở nhà của cậu vậy?'

Hạng Noãn đứng ở trên ban công, cầm di động nói: "Mình đang ở nhà anh ấy. "

Ôn Hàn mang theo túi rác xuống lầu, lúc ném hết rác, về đến dưới lầu thì trông thấy Phương Tịnh Khởi.

Cô ta đem áo khoác ngoài vốn là đang mặc trên người đổi đi, hiện tại chỉ mặc một chiếc áo lông màu trắng, trên mũ mang theo một cọng lông dài, cùng với bộ quần áo trên người Hạng Noãn, tương tự đến bảy phần.

Lúc cách khá xa, Ôn Hàn tưởng rằng Hạng Noãn, gọi cô ta một tiếng: "Noãn Noãn, sao em lại xuống lầu, có lạnh hay không?"

Nói xong liền đi tới, đúng lúc thiếu chút nữa ôm lấy cô ta, dừng lại, lạnh lùng nói: "Phương Tịnh Khởi." Phương Tịnh Khởi quay đầu, mặt mũi tràn đầy vui mừng nói: "Em chờ đã anh rất lâu, anh Ôn Hàn."

Ôn Hàn nhếch lông mày, lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa hành lang.

Lúc này, Phương Tịnh Khởi đứng phía trước, chống tay không cho anh mở: "Nói chuyện chút đi". Nói xong, từ trong túi tiền lấy ra một gói thuốc lá, đưa cho Ôn Hàn một cái.

Ôn Hàn không có nhận, nhìn cũng không nhìn cô ta, ngữ khí như bình thường, lạnh lùng nói: "Chúng ta không có gì để nói cả." Lúc này, Phương Tịnh Khởi bật lửa, đang muốn đốt thuốc, hình như đột nhiên nghĩ đến cái gì, một lần nữa đem thuốc lá trong miệng cất đi, nói: "Cô ấy không hút thuốc lá đúng không, em đây cũng không hút."

Ôn Hàn liếc nhìn Phương Tịnh Khởi, cô ta sống chết không chịu để cho anh qua, anh cũng không có biện pháp, hai người đang vô cùng căng thẳng.

Phương Tĩnh Khinh tựa người ở trên cửa nói: "Đừng làm như không quen em được không?"

Ôn Hàn: "Xin cô hãy tự trọng."

Phương Tịnh Khởi hình như đã biết rõ Ôn Hàn sẽ nói như vậy, cũng là không ảo não, khẽ cười cười nói: "Em nghe Trương đạo diễn nói, nhân vật nữ chính ( Đông Cung Phong Vân Lục) vốn nên là em, nhưng anh lại nhất định không chịu." Dừng một chút lại nói: "Anh vì cái gì không chịu, có phải anh đang sợ hay không?"

Phương Tịnh Khởi đi về phía trước: "Anh thích em có đúng hay không?"

Ôn Hàn không lưu tình chút nào mà cắt ngang cô: "Không đúng."

Lúc này, trong hành lang có người muốn đi ra, đẩy cửa nói: "Sao tự dưng lại ngăn ở cửa ra vào vậy... dịch ra một chút, dịch ra chút nữa.

Phương Tịnh Khởi đành phải tránh ra, Ôn Hàn liền đi lên lầu.

Phương Tịnh Khởi đi theo sau lưng Ôn Hàn, đến cửa nhà hai người.

Phương Tịnh Khởi đứng ở cửa ra vào, nói: "Cô ta với anh không thích hợp, trong nội tâm cô ta đã có người đàn ông khác, anh Ôn Hàn, anh bị người đùa giỡn rồi." Cô ta cả buổi chiều ở sau lưng Hạng Noãn nhìn một hồi lâu, trông thấy cô cùng một người đàn ông ở bên trên QQ nói chuyện phiếm.

Ôn Hàn cũng không để ý tới.

Lúc nãy Phương Tịnh Khởi tiếp tục nói: "Em tận mắt nhìn thấy cô ta cùng một người đàn ông gọi là Tiện Tiện liếc mắt đưa tình trên điện thoại di động, người phụ nữ kia không đáng để anh đối xử với cô ta như vậy."

Biết rõ nội tình, Ôn Hàn lúc này một chút cũng không muốn nói chuyện chút nào. Lúc này cửa nhà Phương Tịnh Khởi mở ra, cô giáo Phương lão sư kéo Phương Tịnh Khởi vào cửa, hết sức xin lỗi, đối với Ôn Hàn cười cười, quay đầu nói với con gái mình:

"Gần sang năm mới rồi, ít gặp mặt thôi, người ta đều đã có bạn gái rồi."

Nói xong thì đóng cửa lại.

Hạng Noãn cùng Đào Hủy Huỷ nói chuyện điện thoại xong, đứng trên ban công, trông thấy Ôn Hàn cùng Phương Tịnh Khởi đứng ở dưới lầu, đèn đường khiến bóng của bọn họ kéo thật dài ra.

Cô không khỏi nghĩ tới hơn ba năm trước, lúc mà cô cùng Ôn Hàn ở cùng một chỗ, Phương Tịnh Khởi cũng ở dưới lầu chắn Ôn Hàn, thật đúng là một chút cũng không thay đổi chút nào.

Hạng Noãn cầm lấy túi của mình, mặc áo lông vào, nói với Ôn Hàn: "Em muốn về nhà, có chút nhớ bà em."

Ôn Hàn rửa tay xong, từ toilet đi ra, cầm túi trên tay Hạng Noãn, quăng lên ghế salon, ôm cô, hung hăng hướng trong lồng ngực của mình ấn xuống nói: "Làm sao vậy?"

Hạng Noãn từ trong ngực Ôn Hàn thoát cái đầu ra, nhỏ giọng nói: "Không có gì."

Ôn Hàn vuốt tóc trên đầu cô: "Em chỉ cần tin tưởng anh chỉ yêu một mình em, những thứ khác, không cần để ý tới, cũng không đáng để chúng ta lãng phí tinh lực."

Lại nói: "Ngày hôm qua nghe cô giáo Phương nói, nhà bọn họ rất nhanh thì sẽ phải di dân, hình như là sáu tháng cuối năm. Nhà ở ở bên này thì cũng sẽ bán đi."

Hạng Noãn ôm Ôn Hàn, ở trong ngực anh cọ xát.

Anh cúi đầu, hôn cô một cái: "Cách mười giờ còn hai tiếng rưỡi." Nói xong thì ở bên tai cô cắn một cái: "Hai ngày không gặp, nhớ em quá."

Cô không yên tâm đẩy anh ra: "Nhỡ ba mẹ anh trở về sớm thì sao."

Ôn Hàn đem người trong ngực ôm ngang lên, hướng phòng ngủ mà đi, một bên vừa hôn cô vừa nói: "Bọn họ sẽ không trở về sớm đâu. "