- Edit by M -
Biên tập viên Điềm Giang Thư gọi điện tới hỏi Ôn Hàn về việc mở một cuộc họp báo mới.
Ôn Hàn nằm trên giường, tựa mình vào gối, đáp: "Để tôi nghỉ ngơi mấy tháng sau đó sẽ mở."
Vị biên tập viên dặn mai sẽ đến xem tình trạng anh ra sao liền bị Ôn Hàn từ chối. Không riêng gì vị biên tập viên kia, ngay cả mẹ ruột của Ôn Hàn nấu canh xương hầm muốn mang đến cho anh cũng bị từ chối.
Ôn Hàn ném điện thoại di động sang một bên, miệng không tự chủ cười, hiếm khi có được khoảng thời gian hai người ở cạnh nhau một mình, anh không muốn bị người khác quấy rầy.
Một lát sau, Ôn Hàn lại lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hạng Noãn. Đầu bên kia không lâu sau có người nghe máy, anh lập tức nói: "Bệnh nhân muốn uống nước." Nói xong liền cúp máy ngay vì sợ cô sẽ từ chối như lần trước.
Năm phút sau, cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Hạng Noãn mở cửa bước vào, Cẩu Tử đi theo ngay sau chân cô, nó đi đến gường Ôn Hàn, vô cùng tự nhiên ôm lấy chân anh.
Cô mặc một bộ quần áo ngủ dài tay màu hồng phấn làm lộ ra làn da trắng mềm đáng yêu, cả người so với bình thường bỗng trở nên hiền dịu hơn. Gương mặt như được tạc từ loại mực tốt nhất, rung động lòng người. Đôi môi anh đào căng mọng.
Ôn Hàn cầm tay Hạng Noãn, để cô ngồi xuống gường.
Đèn lớn phòng anh đã tắt, chỉ còn lại đèn bàn nhỏ. Ánh đèn vàng êm dịu chiếu lên mái tóc cô, tạo ra một vòng ánh sáng nhàn nhạt, tựa như một đóa hoa đang chậm rãi nở rộ.
Ôn Hàn nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, nhìn nhìn rồi nói: "Trên người em có mùi giống như mùi của tôi vậy."
Hạng Noãn rút tay về, khe khẽ nói: "Đó là vì hai phòng tắm nhà anh đều dùng chung một loại sữa tắm." Mùi cam nhẹ là mùi mà cô yêu thích nhất.
Ôn Hàn nằm trên giường, một tay chống cằm nói: "Hiện tại mới chín giờ, bây giờ mà đi ngủ thì vẫn còn khá sớm, tôi và em cùng tâm sự nhé?"
"Chân em lạnh không, nếu lạnh thì đắp chăn lên đi."
Câu nói này hoàn toàn phát ra từ nội tâm anh, không có ý gì xấu xa cả, chỉ đơn thuần là yêu thương cô.
Hạng Noãn cởi dép lê, lên ngồi ở phía cuối giường, kéo góc chăn đắp lên người mình, nói ra: "Anh muốn trò chuyện gì đây?"
Ôn Hàn muốn nói rất nhiều chuyện, từ quá khứ cho đến tương lai nhưng nhiều nhất vẫn là muốn nói về tương lai, ví dụ như khi nào hai ta có thể ngủ chùng giường, khi nào có thể kết hôn, sinh con. Nhưng anh hiện tại chỉ muốn im lặng ngắm nhìn cô, dù không hề làm gì nhưng lại rất hạnh phúc.
Hạng Noãn ôm Cẩu Tử lên, ngẩng đầu hỏi: "Anh nhìn em làm gì thế?"
Gương mặt anh dịu dàng, trong mắt như chứa đựng trăm vạn vì sao, con ngươi dường như được bao phủ bởi hàng vạn viên kim cương lấp lánh, trong suốt sáng lấp lánh, rất dễ dàng khiến con người ta chìm đắm trong ánh mắt đó.
Ôn Hàn ngồi sát lại gần Hạng Noãn: "Dung nhan của em thật đẹp."
Hạng Noãn sờ sờ gương mặt mình, ánh mắt né tránh nói: "Vậy thì anh đừng dùng mắt như thế nhìn em."
Ôn Hàn càng nhìn càng vui vẻ, giống như muốn nhìn từ trên mặt nàng nhìn ra hoa, không biết từ lúc nào trở nên háo sắc, ánh mắt anh dần dần trở nên sâu thẳm. Đôi tai mẫn cảm của cô dần trở nên đỏ bừng, anh đưa tay lên nhéo nhéo vài cái.
Cô quay đầu: "Còn nghịch ngợm nữa thì em sẽ đi về."
Ôn Hàn cuối cùng cũng chịu thu móng vuốt lại: "Vì sao em lại có dung mạo xinh đẹp đến thế?"
Hạng Noãn đi xuống giường, cô đeo dép vào: "Nếu không còn việc gì thì em về trước đây."
Ôn Hàn nhảy xuống giường.
Hạng Noãn nhìn anh một cái: "Cơ thể không tệ nhỉ?" Vậy mà còn gọi cô đến rốt nước giúp chứ.
Ôn Hàn đi đến trước mặt Hạng Noãn, cầm tay cô giúp cô vén tóc ra sau tai, ôn nhu nói: "Em ở lại đây được không?" Nói xong còn thổi một hơi nóng lên tai cô, mê hoặc nói: "Bạn bè trai gái ngủ cùng một chỗ, rất đỗi bình thường."
Thanh âm anh mang theo một cỗ mị hoặc, trên người mặc một bộ áo ngủ mỏng màu xanh lam bằng tơ tằm, cổ áo mở ra, giống như ẩn chứa một năng lượng gì đó rất lớn, bất kỳ lúc nào cũng có thể đem người xé nát.
Anh cúi đầu, hôn tới.
Cô không thể tránh né, đón lấy môi anh.
Lấy được sự đồng ý ngầm của cô, anh càng thêm phóng túng, mạnh mẽ chen vào khoang miệng cô, chiếm lấy từng hơi thở của cô.
Tình yêu càng lúc càng lớn, phần tình cảm đơn thuần kia đã sớm ủ thành rượu đỏ mê người, dưới bóng đêm càng thêm say đắm lòng người.
Trong không khí chỉ còn lại tiếng hít thở nóng bỏng, giống như đi chân trần trên miệng núi lửa, lúc nào cũng tỏa ra dung nham nóng rực.
Anh dùng sức hôn từ cổ đến vành tai cô, cô nhỏ giọng nói: "Anh nhẹ nhàng thôi, đau."
Tiếng nói "ậm, ừ" trầm thấp của anh truyền đến, âm thanh đã nhẹ tới mức không thể nghe thấy.
Cẩu Tử ngồi trên giường, nó tròn xoe mắt nhìn hai người trước mặt dính sát nhau, Ôn Hàn nhìn đến phía nó, khẽ dùng tay đẩy nó ra chỗ khác.
Anh ôm cô, hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Cô đột nhiên phản ứng: "Động tới tay anh rồi." Anh còn đang bị thương.
Anh đè cô xuống, lấy cánh tay bị thương từ sau lưng cô ra, người bắt đầu không an phận, một bên hôn nàng một bên cởi cúc áo nàng ra.
Cô bắt lấy cổ tay hắn, khó chịu nói: "Không được, hôm nay là đến ngày rụng dâu của em."
Anh ấn tay cô xuống: "Em nằm im chút đi, ngoan." Nói xong một lần nữa hôn tới.
Anh đã rất lâu rồi không hôn cô cẩn thận, vậy hôm nay liền hôn cô thật thỏa đi.
Cẩu Tử ngồi trên sàn mơ hồ, không hiểu hai người kia đang làm gì, vì sao baba lại đè mama nó, thế là Cẩu Tử liền dùng răng kéo góc tay áo của anh.
Vậy mà không có ai để ý đến nó.
Qua thật lâu, Cẩu Tử cảm thấy không thú vị, đi đến phòng khách tự chơi một mình, nó lại đi về phòng ngủ, tại thời điểm đó, mama lại là người ép baba nó.
Bọn họ đang đánh nhau sao, vì sao quần áo của mama đều bị baba xé hết thế kia.
Cẩu Tử kéo áo ngủ màu hồng kia về phía ổ của mình, ôm bộ quần áo kia đi ngủ.
Ôn Hàn từ trên gường đi xuống, anh mặc một bộ quần áo ngủ rộng rãi, có thể thấy rõ ràng chỗ kia, quay đầu nhìn cô gái bị mình hôn đến mệt lả kia nói: "Tôi đi rửa tay."
Hạng Noãn tìm khắp nơi không thấy áo ngủ, đành phải mặc áo lót đi về phòng ngủ của cô.
Cô hoàn toàn không nghĩ đến ngày đầu tiên đến nhà anh, hai người cứ như vậy mà phóng đãng.
Đã lâu không cùng anh tiếp xúc thân mật, hai người đều là nhớ nhau. Hạng Noãn mặc lại bộ đồ ngủ, chăm chú suy nghĩ về mối quan hệ giữa cô và anh.
Đợi cô trở về bình thường, gọi điện thoại cho Đào Hủy Hủy.
"Hủy Hủy, mình muốn hỏi cậu một việc, cậu thấy mối quan hệ giữa mình và Ôn Hàn ra sao?"
Đào Hủy Hủy rõ ràng hưng phấn lên, vì đúng thời điểm nên cô ấy càng ra sức nói: "Hai người có phải ngủ cùng nhau hay không? Khẳng định là đúng rồi, ngày đầu tiên mới chuyển đến cứ như vậy, đều cực kỳ quan trọng. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, đều lớn cả rồi."
Hạng Noãn: "Mình đến ngày."
Đào Hủy Hủy: "Vậy thì đại thần nhà mình thật đáng thương."
Đào Hủy Hủy thu lại trò đùa, trở nên nghiêm túc: "Cậu nên lấy lý do hôm nay uống rượu say."
Hạng Noãn hiểu được ý tứ của Đào Hủy Hủy, liền tiếp lời: "Nếu hôm nào rảnh mình sẽ dẫn anh ấy về nhà."
Đào Hủy Hủy tiếp lời: "Thật ra, dù cho có là Dao Quang hay Diệp Lâm Chi, chỉ cần đại thần có thể xử lý tốt họ thì cậu có thể yên tâm rồi. Nhưng cũng không thể khinh thường điều này được, mình hiểu trong lòng cậu có khúc mắc với điều này. Chuyện này cậu định xử lý như nào đây? Mình nghe người khác nói « Đông cung phong vân lục » có thể là Diệp Lâm Chi.
Hạng Noãn im lặng một lúc rồi nói: "Mình không biết, để nói sau đi."
Cúp điện thoại, Hạng Noãn đứng trước gương nhìn vào cơ thể cơ, trên cơ thể còn lưu lại dấu vết của anh rất rõ, cô sờ soạng xương quai xanh của mình, chạm đến tim, gương mặt bỗng chốc trở nên đỏ bừng.
Ngày thứ hai, Hạng Noãn thức dậy, cô không thấy Ôn Hàn đâu, chắc là anh ấy ra ngoài chạy bộ rồi.
Cẩu Tử ngồi trên ghế sofa, dưới mông đó là chiếc áo ngủ màu hồng của cô. Hạng Noãn nhìn thấy liền kéo áo ngủ của mình ra, nhìn thấy áo đã bị kéo hỏng một bên rồi.
Nàng vỗ đầu Cẩu Tử, dạy dỗ: "Ngươi đó, đúng là cái đồ phá gia chi tử."
Cẩu Tử cảm thấy ủy khuất vô cùng, cúi đầu xuống, lầm bầm thứ gì đó.
Ôn Hàn vừa hay đúng lúc chạy bộ về, trông thấy cảnh trước mắt, anh đi tới vuốt đầu chó: "Chuyện này không thể trách con được, bộ đồ này của em không phải bị tôi xé sao?" Ngữ khí không giống đang hối lộ mà mười phần chính là kiêu ngạo.
Hạng Noãn cầm áo ngủ đi đến phòng ngủ, cô thử cố gắng xem có sửa được nó hay không.
Ôn Hàn đem đồ ăn sáng mua được để lên bàn, từng thứ một bày biện lên mặt bàn, cuối cùng là hai ly sữa nóng.
Ăn sáng xong, Hạng Noãn hỏi: "Anh không cần đến thư phòng à?"
Ôn Hàn đáp: "Tôi không cần đi, nếu muốn em có thể dến đó. Lát nữa tôi có việc phải đến công ty.
Anh cúi đầu xuống hôn môi cô: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi nhé!"
Hạng Noãn gật đầu: "Anh bị thương ở miệng nhớ cẩn thận nhé, đau đầu sao?" Nói xong liền vươn tay ra sờ vào ót anh.
Ôn Hàn bắt lấy tay nàng, đặt lên môi rồi hôn: "Không sao."
Nói xong liền đi đến tủ lạnh, lấy ra một gói đường đỏ, lại đi vào miếng cắt vài miếng gừng, cho vào nồi nhiệt. Rất nhanh liền có một mùi hương đường đỏ kết hợp với gừng thơm ngào ngạt từ phòng bếp bay ra.
Ôn Hàn đóng cửa lại, rót một chén, bưng đến bàn ăn, chờ nó hết nóng sau đó gọi Hạng Noãn đến uống.
Hạng Noãn vui vẻ cầm bản vẽ từ phòng ngủ đi ra, nghe mùi liền đến.
Nàng cung lạnh, đến kỳ kinh nguyệt liền đặc biệt thích đồ ấm áp.
Ôn Hàn nhắc cô: "Trong phòng bếp còn có một nồi đó, nếu em thích thì có thể nấu lên để uống."
Hạng Noãn cúi đầu uống nước đường đỏ vị gừng, nước vào cổ họng liền có vị hơi cay cay, mang theo vị ngọt. Bụng rất nhanh liền trở nên ấm áp, toàn thân cô cũng cảm thấy dễ chịu.
Ôn Hàn về phòng thay quần áo, trước khi đi hôn cô một cái.
Hạng Noãn đem cả người vùi trong ngực anh, im lặng không thốt lời.
Ôn Hàn nghịch tóc cô, nhẹ nhàng nói: "Sẽ về sớm yêu thương em mà." Nói xong lại hôn lên đỉnh đầu cô một cái.
Hạng Noãn ở nhà, sáng vẽ tranh, đến khi mắt cảm thấy mệt thì đi dạo, nhân tiện ăn luôn cơm trưa.
Tráng miệng bằng hoa quả ướp lạnh mua trên đường trở về nhà.
Một rưỡi trưa, con đường dần thưa thớt người, không biết có phải do ảo giác hay không mà cô luôn thấy có người đi phía sau, quay đầu nhìn thì không có ai.
Hạng Noãn tiếp tục đi, bỗng quay ngắt người một cái. Cô thấy phía sau lưng là thân hình của một người trung niên.
Nam nhân kia nhìn anh một cái, ánh mắt cố ý tránh né, hướng người đi sang bên kia đường.
Hạng Noãn cẩn thận nhớ lại xem bản thân có quen biết người kia hay không, cô chưa từng gặp qua người nọ, gương mặt cũng chưa gặp bao giờ. Đồng thời cô không không biết người kia có phải cố tình đi theo sau hay là chỉ thuận đường.
Hạng Noãn về đến nhà, gọi điện thoại cho Đào Hủy Hủy, kể cô ấy nghe chuyện này.
Đào Hủy Hủy suy nghĩ rồi hỏi cô: "Cậu có đắc tội với ai không"
Hạng Noãn nhẹ nhàng đáp: "Không có."
Cô có rất nhiều việc, chăm sóc Ôn Hàn rất mệt, sao có thời gian đi đắc tội với ai được.
Đào Hủy Hủy bỗng nhiên nghĩ tới: "Cậu xem, có phải là Diệp Lâm Chi không ta? Thân bại danh liệt, đau khổ biến thành căm phẫn, ghen ghét cậu." Nói tiếp: "Một mình cậu ổn chứ? Đại thần có ở nhà không?"
Hạng Noãn trả lời: "Anh ấy mà ở đây thì mình cũng không nói chuyện này với cậu đâu."
Đào Hủy Hủy dặn cô: "Vậy cậu mau về nhà, khóa cửa cẩn thận lại. Ai gọi cũng không được mở, chuyển phát nhanh mà đến thì cũng kệ, chờ đại thần về rồi mở."
Đào Hủy Hủy quan biết rộng, dễ dàng lấy được số điện thoại của Diệp Lâm Chi, gọi điện tới.
"Diệp Lâm Chi, cô thu tay lại, cmn đừng có động đến Hạng Noãn."
Diệp Lâm Chi ngây người không hiểu: "Ý gì đây?" Giọng nói cô ta lộ rõ sự mệt mỏi, cuộc sống dạo gần đây có vẻ không tốt.
Đào Hủy Hủy giận run người: "Cô đừng có mồm điêu."
Diệp Lâm Chi: "Cô điên à? Tôi biết cô là ai đâu?"
Đào Hủy Hủy không thèm trả lời, lạnh lùng nói tiếp: "Cô mà còn theo dõi Hạng Noãn nữa, tôi dùng một vạn kế để tra tấn công, cho cô ném cái mùi sống không bằng chết nó ra sao."
Thật ra cô không có đến một vạn kế, cô cũng chỉ có một kế duy nhất nhưng vì bản thân đọc tiểu thuyết nhiều quá nên nhiễm luôn lời văn trong đó.
Diệp Lâm Chỉ chửi thề một tiếng, mắng: "Cái loại thần kinh có vấn đề." Cúp điện thoại một cái rầm.