Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 23




- Edit by Tiên -

Sau khi 《 Đông Cung Phong Vân Lục 》 xuất bản đưa ra thị trường, càn quét các bảng xếp hạng trong nhà sách lớn, ổn định chiếm vị trí đầu bảng, phá vỡ kỷ lục về doanh số qua mạng.

Các IP khai phá cũng ở khua chiêng gõ mõ mà phát triển.

Theo việc nước lên thì thuyền lên thì giá trị của Hạng Noãn cũng này càng cao. Vì bộ tranh minh họa kia, cô đã bước lên hàng ngũ họa sĩ minh họa hạng hai. Miễn là cô duy trì mức độ sáng tạo ổn định này, thêm việc vận khí không quá kém, sớm hay muộn gì cô cũng sẽ bước vào tuyến một.

Hạng Noãn cảm thấy có chút không thật, một người ở tuyến mười sáu như cô, chỉ vì vẽ một bộ tranh, lại nhảy lên tuyến hai. Trong một tháng ngắn ngủn, tốc độ này có thể nói là ngồi trên tên lửa để đi.

Tiền nhuận bút của cô so với lúc trước càng cao hơn vào bậc, công việc đến tay cũng càng nhiều hơn, càng lúc càng vội.

Gần đây Ôn Hàn cũng rất bận, rất nhiều cuộc họp chuẩn bị mở ra, đối phương bên sản xuất điện ảnh đang nhờ anh làm biên kịch, đồng thời cũng mời biên kịch có kinh nghiệm trong nghề cộng tác với anh để hoàn thành.

Nhà biên kịch nổi tiếng nhất hiện nay không ai khác ngoài Diệp Lâm Chi. Cô ta là một tác giả, đồng thời cũng là một biên kịch. Gần đây có hai bộ phim chuyển thể, đều đang nổi tiếng. Chính vì thế, bên phía sản xuất đã đưa ra lời đề nghị cùng biên kịch《 Đông Cung Phong Vân Lục 》.

Điện ảnh Cẩm Tú chuẩn bị tổ chức cuộc họp biên kịch. Bên sản xuất mong muốn có kịch bản trong thời gian sớm nhất. Mỗi ngày đều gọi các biên kịch, bận rộn đến tận 11 giờ khuya.

Nhân viên bên sản xuất kịch bản cũng đã về hết. Trong phòng họp chỉ còn Ôn Hàn cùng Diệp Lâm Chi. Hai người đều làm việc rất nghiêm túc, làm theo chỉ tiêu đã tốt còn phải tốt hơn.

Mỗi người mỗi notebook, cách nhau một bàn hội nghị, trước tiên Ôn Hàn làm tốt công việc trong tay mình. Anh ngẩng đầu nhìn cô ta một cái: "Không đi?"

Lời ít, không mang theo cảm xúc gì.

Diệp Lâm Chi gật gật đầu: "Tôi còn muốn viết xong một cảnh này nữa, chắc khoảng cỡ mười phút nữa." Dừng một chút lại mang theo tâm tư nhỏ hỏi một câu: "Anh có thể chờ tôi một chút không, thời gian này ở đây đã không còn ai rồi."

Lúc này đã là mười một giờ rưỡi, Ôn Hàn hơi gật đầu, đợi cô ta một lúc.

Trong lúc đang đợi người, anh lấy điện thoại ra thì thấy trên QQ hiển thị một loạt tin nhắn, nhìn đến cái tên quen thuộc, khóe môi anh hơi cong lên.

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Tiện tiện, đã ăn chưa? 】

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Đâu rồi? 】

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Đang bận gì sao? 】

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Chữ ký của Ôn Hàn tôi đã gửi qua cho cậu, còn có cả của Văn Đình cư sĩ, gửi qua bưu điện, số đơn là: xxxxxxxxxxx】

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: lâu rồi không cải nhau với cậu một gai câu, cả người tôi đều khó chịu, cậu nói đây là bệnh gì đây. 】

【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Tôi có việc. 】

......

Diệp Lâm Chi đang bận nhìn về hướng Ôn Hàn ở bên kia.

Người đàn ông nằm ngửa trên lưng ghế. Không giống lúc sáng đoan trang nghiêm cẩn, tư thế anh lười biếng, đôi chân dài tùy ý giao lại, lông mày của anh hơi nhếch lên, mang theo sự dịu dàng hiếm thấy trong thường ngày, ánh đèn chiếu lên người anh, vậy mà lại mang theo cảm giác như đang ở nhà. Người đàn ông này luôn như thần tiên, lúc này lại giống rơi xuống nhân gian, không hề xa xôi.

Cảm thấy Diệp Lâm Chi có động tĩnh, Ôn Hàn đứng lên, cầm notebook, đi ra khỏi phòng họp, một câu cũng không thể.

Diệp Lâm Chi vội theo sau, lúc vào thang máy, cô ta hỏi: "Đang nói chuyện phiếm cùng bạn gái sao?"

Ôn Hàn ừ một tiếng, bây giờ anh lại mang theo dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo đó.

Chỉ thể hiện sự dịu dàng trước mặt người yêu, lực hấp dẫn của một người đàn ông như vậy đối với phụ nữ là một nhát chí mạng. Nếu lúc đầu Diệp Lâm Chi coi trọng gương mặt cùng dáng người của Ôn Hàn, chỉ cần có thể cùng ngủ một đêm là đủ. Lúc này cô ta có một ý nghĩ khác, cô ta muốn chiếm giữ người đàn ông làm của riêng suốt đời này.

Từ thang máy đến bãi đậu xe dưới lòng đất, Diệp Lâm Chi nói lời xin lỗi: "Ngày đó ở hội nghị, là tôi không chú ý đúng mực, trước mặt mọi người làm khó dễ anh, tôi muốn gửi anh lời xinh lỗi."

Ôn Hàn nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, tôi không để trong lòng."

Chính thái độ này coi thường những người phụ nữ khác ngoại trừ phụ nữ của mình, khiến Diệp Lâm Chi si mê. Anh càng lạnh, cô ta vậy mà lại càng si mê

Ôn Hàn ngồi vào xe, không có lập tức chạy đi, anh bấm gọi một cuộc điện thoại.

Hạng Noãn đang vẽ tranh, thấy di động hiện lên tên Ôn Hàn, tùy ý trả lời.

Giọng nói từ tính thấp của người đàn ông phát ra từ microphone: "Còn chưa ngủ?"

Hạng Noãn mở loa ngoài, vừa vẽ tranh vừa nói: "Ừ."

Cô vẽ vài nét, cảm thấy không thích hợp, như vậy sẽ đem thiên cấp liêu chết(???), vì thế nói: "Anh không cũng không ngủ."

Ôn Hàn nói: "Gần đây anh có chút bận, muốn nhờ em chiếu cố cẩu tử giúp anh."

Hạng Noãn vui vẻ nói: "Đương nhiên là có thể."

Cảm xúc của cô thay đổi rất rõ ràng, làm cho anh cảm thấy địa vị của mình trong lòng cô không bằng cả Cẩu Nhi Tử.

Sáng sớm hôm sau, Hạng Noãn nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường trên tường, lúc này mới 6 giờ rưỡi sáng, ai lại đi gõ cửa, nhanh chóng nâng cao cảnh giác.

Sau khi nhìn thấy Ôn Hàn qua mắt mèo, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, mở cửa.

Cẩu Nhi Tử vội vã chạy lên, như bình thường, đôi móng vuốt xoa nhẹ hai vòng lên ngực cô.

Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa và không có áo ngực, có thể mơ hồ nhìn thấy. Ôn Hàn giơ tay ném đôi vuốt chó xuống dưới, bỗng nhiên có chút hối hận khi đưa cẩu tử tới đây.

Lúc anh cầm móng vuốt chó, móng vuốt của mình vô tình cọ qua, đầu ngón tay anh lướt qua, như chạm vào hồ nước thu, khó chịu. Anh đột nhiên có chút thông cảm cho cẩu tử.

Cảm thấy không được ổn, Hạng Noãn xoay người vào nhà, mặc một chiếc áo khoác dài tay và kéo khóa đến tận cổ.

Ôn Hàn nhìn nhìn vào dáng vẻ vũ trang đầy đủ của cô, hoàn toàn xem anh thành sắc lang mà né tránh.

Anh cong cong khóe môi, tới gần Cô: "Như thế nào, sợ tôi ăn ăn?"

Hạng Noãn cúi đầu và cắn dây kéo trên trên áo khoác, nhỏ giọng nói: "Không có, anh suy nghĩ nhiều rồi." Lại nói sang chuyện khác: "Anh sao lại tới sớm như vậy."

Ôn Hàn lấy dây kéo ra khỏi miệng Hạng Noãn: "Vi khuẩn." Nói tiếp: "Nếu em buồn ngủ, đi vào ngủ tiếp một lát đi."

Thấy cô không động đậy, anh bất đắc dĩ bổ sung thêm: "Tôi sẽ không vào phòng ngủ của em."

Thật sự xem anh là sói.

Hạng Noãn ôm cẩu tử, đi đến phòng ngủ, cẩu tử giống như đã về nhà mình, quen cửa quen nẻo mà bò lên giường phòng ngủ, mạnh mẽ cọ chăn.

Hạng Noãn lên giường, ôm lấy cẩu tử, đầu cẩu tử vùi vào chỗ tròn trịa kia, dùng sức cọ.

Đột nhiên, giọng nói lạnh như băng từ phòng khác truyền đến: "Nó đã một tuần không tắm rồi." Ôn Hàn nói, bước vào rồi đem cẩu tử ra khỏi giường của Hạng Noãn ném xuống dưới.

Cẩu tử tội nghiệp không biết nói, nếu không nó sẽ lên tiếng, sáng sớm nay nó đã tắm rồi.

Hạng Noãn rời khỏi giường, đưa Cẩu Nhi Tử ôm trong lòng ngực: "Một lát nữa tôi sẽ đưa nó đến cửa hàng thú cưng để tắm."

Ôn Hàn nói: "Ồ, vậy đi đi, buổi tối tôi đến thăm nó."

Hạng Noãn nhìn anh: "Buổi tối anh còn tới?"

Ôn Hàn nói rất nghiêm túc: "Ừ, tôi không yên tâm nó." Nói xong lại nhẹ nhàng xoa đầu cẩu tử, dáng vẻ tình cha con thắm thiết, Hạng Noãn không nỡ để từ chối anh.

Ôn Hàn lại hỏi: "Tôi có thể tới sao?"

Hạng Noãn: "Tôi nói không cho anh tới, anh sẽ không tới đúng không?"

Ôn Hàn: "Tôi luyến tiếc con trai tôi, nó không thể không có tình thương của cha."

Hạng Noãn: "Vậy anh còn hỏi."

Ôn Hàn tỏ vẻ làm khó: "Nếu em muốn tôi tới, buổi tối tôi sẽ đến thăm em."

Hạng Noãn không muốn nói nữa, cái gì gọi là chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, thì chính là người này.

Ôn Hàn đến công ty sớm để bắt đầu hoàn thành kịch bản. Hôm nay anh làm việc cực kỳ có tinh thần. Vào buổi trưa, bên xuất bản có gọi cơm hộp, tất cả mọi người đã ăn, anh cũng không ăn, Cuối cùng, anh ấy thậm chí còn quên đi, mang bụng đói viết kịch bản.

Anh chỉ muốn hoàn thành công việc của mình càng sớm càng tốt, buổi tối về sớm gặp Cẩu Nhi Tử.

Cuối cùng, phụ tử tình thâm.

Lúc ba giờ chiều, Diệp Lâm Chi đi đến cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới để mua bánh kem và cà phê, phát cho mỗi người một phần. Cuối cùng đứng trước mặt Ôn Hàn nói: "Công ty mua, mọi người đều ăn, anh ăn chút đi."

Ôn Hàn ừ một tiếng, vừa nhìn màn hình máy tính, vừa ăn vài miếng.

Diệp Lâm Chi trở về chỗ ngồi của mình, mỉm cười nói: "Ôn Hàn, tôi nghe nói bạn có nuôi một con chó, là giống gì, lần sau mang nó tới đi, tôi rất thích chó."

Ôn Hàn cũng không ngẩn đầu lên mà nói: "Không phải giống gì cả, bạn gái của tôi nhặt được."

Người khác có lẽ sẽ không chú ý, nhưng Diệp Lâm Chi quan sát rất cẩn thận. Chỉ cần nhắc anh tới đến bạn gái, khóe môi vô tình khẽ nâng lên, trong mắt là một mảnh dịu dàng như muốn trào ra.

Diệp Lâm Chi điện thoại ra chụp một bức ảnh, cô ta không dám chụp mặt của Ôn Hàn, chỉ lấy một tay anh và một chồng kịch bản dưới tay anh.

Khi đạo diễn đến để xem tiến độ, Diệp Lâm Chi đưa điện thoại di động của mình, hỏi: "Tôi có thể đăng bức ảnh này lên Weibo không? Xem như bên biên kịch làm tuyên truyền trước cho bộ phim truyền hình."

Đạo diễn nhìn thoáng qua, cảm thấy không có gì, gật gật đầu nói: "Phát đi."

Diệp Lâm Chi phát Weibo, tiêu đề là: "Biên kịch sẽ nga @《 Đông Cung Phong Vân Lục 》 phim truyền hình."

Hình là bức ảnh mà cô ta chụp.

Rất nhanh sau đó phía dưới đã có bình luận, lực chú ý của mọi người đều đặt trên bức hình, thon dài hữu lực, các đốt tay rõ ràng. Lại thêm hạng mục về《 Đông Cung Phong Vân Lục 》, rất dễ đoán được, người này là Ôn Hàn.

【 thanh thanh liễu sắc hảo: Tôi dựa vào, đây chắc chắn là nam thần của tôi, nam thần của tôi làm việc với nữ thần của tôi, nghĩ thôi đã thật kích động! 】

【 Ôn Hàn là chồng tôi: Với bàn tay của chồng tôi, tôi có thể liếm một vạn năm. 】

【 ly Lý lý lực: Mong chờ bộ phim truyền hình!】

【 đậu xanh lá cây shso: Ôn Hàn ở trên giường của tôi, ai cũng không thể cướp, ai cướp của tôi, ai cho. 】

【 đào tiểu cỏ cỏ: Ha hả, thật là người nào cũng dám dán sát lên người nam thần của tôi. 】

......

Loại tin tức này, Đào Hủy Hủy tất nhiên sẽ không dùng tên Ôn Hàn Thư Hữu Hội đi xem, cô ấy dùng tài khoản phụ đi trào phúng một phen, nhanh chóng gọi điện báo cho Hạng Noãn.

Hạng Noãn nhận điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy Đào Hủy Hủy tức giận mắng: "Noãn Nhi, tiện nhân Diệp Lâm Chi kia, lần trước trong Hội Nhà Văn làm trò bắt nam thần ta cho số điện thoại, giờ bắt đầu làm yêu tinh rồi."

Hạng Noãn nhớ rõ Diệp Lâm Chi, đối với cô ta có ấn tượng sâu sắc, bởi vì Ôn Hàn cho cô ta số điện thoại.

"Làm sao vậy?"

Đào Hủy Hủy nói: "Ngươi lên Weibo nhìn đi, Weibo của Diệp Lâm Chi." Lại hỏi: "Gần đây hai người sao rồi?"

Hạng Noãn nhấn mở loa, bắt đầu tìm kiếm trên Weibo, vừa nói: "Còn như vậy, vậy, quan hệ bạn bè đi."

Cúp điện thoại, Hạng Noãn nhấn mở kia bức ảnh kia.

Người khác có khả năng sẽ sai, nhưng Hạng Noãn tuyệt không nhận sai, đôi tay này cô đã quá quen thuộc.

Nhưng trừ bỏ bức ảnh, còn lại cái gì cũng không có, nhìn qua giống như chỉ là cùng nhau viết kịch bản.

Chỉ là bức ảnh này xuất hiện trên Weibo của Diệp Lâm Chi, đã nhanh chóng có điểm khác thường, đặc biệt là khi nhiều người biết rằng cô ấy đã chủ động thể hiện sự yêu thích của mình với Ôn Hàn ở Hội Nhà Văn.

Cô có chút tức giận, nhưng lại không biết mình giận cái gì. Đây chỉ là một bức ảnh làm việc bình thường, cô có thể nói gì, chuyện gì cũng đều không thể nói.

Nhưng càng như vậy, cô càng bực bội.

Ôn Hàn vội vàng hoàn thành công việc thật sớm, mấy ngày trước đều phải đến 11 giờ mới có thể hoàn thành.

Anh thu dọn notebook, bước bước dài, đi ra khỏi văn phòng, có đồng nghiệp trêu ghẹo: "Đại đại cười vui vẻ như vậy, có chuyện gì vui vậy sao?"

Ôn Hàn: "Tôi cười?"

Đồng nghiệp:" Khóe miệng ngài sắp kéo đến mang tai rồi."

Ôn Hàn lái xe đến nhà của Hạng Noãn, nghĩ về việc sẽ sớm gặp được cô, như có gì đó trào ra từ trong lòng, vui vẻ đến kì lạ.

Sau khi đỗ xe ở tầng dưới, anh ý thức được mình đã tính sai sách lược rồi.

Phải mang theo quần áo để thay mới đúng.