- Edit by Tiên -
Hạng Noãn chạy ra khỏi hành lang, sờ lên đôi môi bị người đàn ông kia hôn qua, tê tê dại dại. Cô thừa nhận, lúc anh hôn cô như vậy, cô thật sự có cảm giác. Anh cưỡng chế chen vào khuôn miệng của cô, tùy ý đoạt lấy, cô không thể chống đỡ được.
Cô tức giận, anh muốn kim ốc tàng kiều, cô qua lại với bạn bè cũng phải có sự đồng ý của anh.
Người bạn này lại không ai khác, chính là Tiện Tiện. Cậu là một người rất quan trọng đối với cô, quan trọng đến mức, Ôn Hàn và Tiện Tiện cùng lúc rơi xuống sông, cô không biết mình sẽ cứu ai trước.
Hạng Noãn quay người, trở về quán cà phê, ngồi cạnh bí đỏ.
Bí đỏ nhìn Hạng Noãn, lộ vẻ quan tâm nói: "Sao mặt của cậu lại đỏ như vậy?"
Hạng Noãn đành nói: "Có chút nóng."
Bí đỏ lại nhìn thoáng qua môi của Hạng Noãn: "Sao môi cậu lại bị trầy vậy?"
Hạng Noãn sờ môi: "Lúc ăn bánh kem không cẩn thận cắn phải."
Bí đỏ: "Cậu ăn bánh kem trong toilet?"
Hạng Noãn: "......"
Bí đỏ dù là tên ngốc cũng hiểu, thấy Hạng Noãn không muốn nói, cậu cũng không hỏi nhiều.
Ôn Hàn đi ra từ hành lang, nhìn thoáng qua Hạng Noãn rồi trực tiếp đi ra khỏi cửa. Triệu Văn Đình thấy Ôn Hàn muốn rời đi, la lên ở đằng sau: "Sao lại về rồi, khoan đã chờ mình với."
Ôn Hàn lái xe, đôi mắt chuyên chú nhìn đường, nói với Triệu Văn Đình đang ngồi bên cạnh đang chơi điện thoại: "Những người khác tôi mặc kệ. Người phụ nữ vừa rồi, cậu không được đánh chủ ý lên cô ấy."
Triệu Văn Đình bỏ điện thoại xuống: "Không phải cậu mới vừa chúc mình mã đáo thành công sao."
Ôn Hàn không đổi sắc mặt nói: "Mình đổi ý rồi."
Triệu Văn Đình bày vẻ không muốn: "Ôn Hàn, mình lớn hơn cậu một tuổi, cậu có biết không? So với cậu mình càng gấp hơn, cậu có biết không? Mình không tìm được bạn gái sẽ chết, cậu có biết không."
Ôn Hàn mặt không biểu cảm nói: "Không biết."
Triệu Văn Đình đau lòng: "Không nghĩ tới người anh em của mình phản bội mình vì một người phụ nữ!" Nói xong, anh ta lại đưa tay chen ngược: "Ôi tim thật đau, A Hàn, cậu dùng đao chia rẽ tình yêu mà, ôi tim thật đau!"
Trầm mê trong diễn kịch, không thể tự kiềm chế.
Triệu Văn Đình diễn xong, im lặng một lúc, hỏi: "Vậy cậu mau nói cho mình biết, cậu nhất kiến chung tình với người ta à?"
Ôn Hàn nhìn anh ta một cái, chậm rãi nói: "Mình muốn theo đuổi cô ấy."
Triệu Văn Đình tựa lưng vào ghế ngồi: "Mình cảm thấy cô ấy thích mình, cậu đừng phí sức nữa. Ánh mắt cô ấy nhìn mình, giống như đã quen biết đã lâu, chứa đầy tình cảm sâu đậm."
Ôn Hàn dừng xe ở ven đường, quay đầu nhìn Triệu Văn Đình, cười cười: "Nhìn khóe miệng của mình đi, là cô ấy cắn đó. Chúng tôi lưỡng tình tương duyệt, cậu không cần diễn."
Triệu Văn Đình đứng hình một lúc, mới nói: "Hàn, mình sẽ không động vào. Vậy cậu đồng ý với mình một điều kiện."
Ôn Hàn gật gật đầu.
Triệu Văn Đình tiếp tục nói: "Hứa Tĩnh Vi nói, họa sĩ tranh minh họa Phi Vãn, lớn lên xinh đẹp, cũng không tồi......"
Ôn Hàn đánh gãy lời anh ta: "Cái này cũng không được."
Triệu Văn Đình nhìn kỹ vào Ôn Hàn, giống như phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa gì đó: "Cái này không được, cái kia cũng không được, cậu có phải không muốn mình yêu đương hay không? Chắc cậu yêu thầm mình chứ gì, thực xin lỗi, mình không có hứng thú với đàn ông."
Triệu Văn Đình còn muốn nói gì đó, điện thoại của anh ta vang lên. Biên tập gọi điện thoại tới, nói rằng chương mới của anh ta bị khóa quá kĩ, bảo anh ta chạy nhanh về để sửa, đọc giả sắp mở cuộc cải vã trong khu bình luận rồi.
Triệu Văn Đình tức giận đến nỗi thiếu chút nữa là ném luôn điện thoại: "Ông đây không viết dưới cổ, vì sao lại khóa!"
Anh vừa nói, vừa xuống xe về nhà, cũng không rảnh tranh lý luận với Ôn Hàn.
Ngày hôm sau, Hạng Noãn nhận được một bộ sách do Văn Đình cư sĩ kí tên.
Cô chụp liên tục mấy tấm, chia sẻ cho Tiện Tiện. Lần này cô đăng lên QQ, phần lớn thời gian hai người đều nói chuyện ở trên QQ.
【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Đã nhận được sách, cảm ơn. 】
Ôn Hàn nhìn tin nhắn trong điện thoại, hơi nhíu mày, anh có chút không hiểu ý của cô.
【 Mệnh Lý Phạm Tiện:? 】
【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Ngày hôm qua ở quán cà phê, cậu không phải đã nói sẽ gửi cho tôi quyển sách có chữ kí của Văn Đình cư sĩ sao. 】
Ôn Hàn suy nghĩ một lúc, ngày hôm qua ở quán cà phê, chỉ có thể là Triệu Văn Đình. Cô đang nghĩ Triệu Văn Đình là anh, đây không phải là một hiểu lầm tốt.
【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Hôm qua tôi ở quán cà phê trên đường Võ Di. 】Quán cà phê này có một chuỗi cửa hàng, thành phố Nam có vài chỗ, anh đang nói đến một chi nhánh khác.
【 Ngũ Hành Khuyết Ái: A? Vậy có lẽ là tôi nhận sai người rồi 】
【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Vậy là cậu muốn gặp tôi sao, hửh? 】
【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Cậu nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có mà mù quáng, hửh hửh hửh, hửh cái rắm. 】
Ôn Hàn đang ở nhà ba mẹ anh, Ôn Tri Lâm kéo Ôn Hàn đến thư phòng, đóng cửa lại, mở màn hình máy tính ra: "Con xem lại giúp ba cái này, đều đã xuất bản ba vạn chữ, sao lại có vài người thu thập, cũng không phải là mấy cú nhấp chuột. Ba viết mấy cái này cũng không kém hơn con, con còn dùng sai nhiều từ lắm."
Ôn Hàn tỏ vẻ anh cũng không có dùng sai nhiều từ.
Anh ngồi xuống, nhìn một lúc, quay đầu nói: "Ba, ngài viết rất xuất sắc, chỉ là thói quen dùng từ, khả năng cao đọc giả mạng không có nhiều người đón nhận. Ngài có thể thử xuất bản xem sao."
Ôn Tri Lâm đẩy đẩy cặp kính viễn thị: "Một lúc nữa ta để cho dì Quách của ngươi nhìn xem." Nói rồi nhìn thoáng qua đồng hồ: "Lúc này hẳn là phải tới rồi."
Ôn Hàn đứng lên: "Vậy con đi trước đây." Bằng không nhất định sẽ bị Quách Uyển Tâm chỉ mũi dạy dỗ. . Truyện Sắc
Đang nói, chuông cửa đã vang lên.
Hàn Thư đi mở cửa, Quách Uyển Tâm bước vào, cô ta mặc chiếc áo len màu đỏ tía, trên cổ tay đeo một vòng tử đàn, mang kính viễn thị.
TV trong phòng khách đang chiếu một bộ phim điện ảnh 《 Dương liễu ngạn biên 》, đây là một bộ điện ảnh kinh điển, đã từng giành được giải thưởng lớn của quốc tế, tác giả nguyên tác đã nhận được giải thưởng văn học Hoa Thắng trong hai năm.
Tác giả không ai khác là Quách Uyển Tâm, nhà văn báu vật cấp quốc gia, đồng thời là phó chủ tịch Hội Nhà Văn của thành phố Nam, đã quen biết Hàn Thư nhiều năm, thường xuyên tới đây làm khách.
Ôn Hàn gọi người, đang định lái xe rời đi, bị Quách Uyển Tâm cản lại: "Ôn Hàn, ngươi đến đây, ngồi xuống, chúng ta cùng tâm sự về văn học."
" 《 Đông Cung Phong Vân Lục 》của con, nói cái gì mà xuyên với không, một quyển tiểu thuyết đang tốt đẹp, sao lại phải thêm yếu tố xuyên không vào? Cái này không thực tế, trực tiếp viết từ khi vai chính đến không tốt sao?"
Quách Uyển Tâm nói, Hàn Thư bưng một mâm hạt thông lên, khuê mật lâu năm của bà thích ăn thứ này nhất.
Ôn Hàn ngồi xuống, nhìn Quách Uyển Tâm đang ăn hạt thông, nói: "Dì Quách, văn học truyền thống có cách sáng tác của văn học truyền thống, văn học mạng có kịch bản của văn học mạng, chúng ta không thể nước giếng không phạm nước sông sao?"
Quách Uyển Tâm nhìn Ôn Hàn với vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Đổi cách sáng tác, tiểu thuyết của con sẽ tiến xa hơn. Không phải ước mơ từ nhỏ của ngươi là lấy được giải thưởng văn học Hoa Thắng sao? Nhưng giải thưởng đó thuộc về văn học truyền thống." Nói xong lại cắn hạt thông.
Ôn Hàn nhấp một ngụm trà, nói: "Cho dù là kiểu sáng tác nào đi nữa, quan trọng nhất không phải là tam quan đoan chính và truyền tải được văn hóa dân tộc của Trung Hoa hay sao?"
Một già một trẻ, một bên thuộc phái truyền thống, một người thuộc phái văn học mạng, vừa gặp mặt đã bắt đầu một trận tranh luận.
Hàn Thư đứng bên cạnh Ôn Hàn, là fan sách của con trai. Ôn Tri Lâm lại đứng bên cạnh Quách Uyển Tâm.
Bốn người tập trung quanh bàn, Quách Uyển Tâm cùng Ôn Hàn là tay biện luận chính, Hàn Thư cùng Ôn Tri Lâm phụ trách vây xem cùng vỗ tay.
Quách Uyển Tâm nói: "Năm trước Hội Nhà Văn mở cuộc họp, các nhà văn học mạng các ngươi chỉ có một mình Triệu Văn Đình tới, mấy ngày nữa sẽ mở thêm một cuộc họp, con có đến hay không?"
Ôn Hàn nói thẳng: "Con không đi."
Triệu Văn Đình gọi điện tới hỏi Ôn Hàn, anh có đi họp ở Hội Nhà Văn không. Ôn Hàn không suy nghĩ mà từ chối: "Không đi, cậu giỏi ăn nói, cậu đi đấu tranh chống Nho giáo. Tương lai của làng văn học mạng, giao cho cậu."
Triệu Văn Đình cắt lời: "Mỗi ngày mình đều nói lảm nhảm, chỉ có vậy mà đã nói mình có tài ăn nói, có điều, tài hùng biện của ông đây cũng không phải là không có. Vào năm ngoái, một mình mình chiến đấu với hai mươi tác giả lớn tuổi, cũng không rơi vào yếu thế."
Ôn Hàn: "Vất vả rồi, dựa vào cậu."
Triệu Văn Đình: "Không vất vả, vì phát triển tính đã dạng văn hóa, vì sự nở rộ của các diễn đàn văn học, nên làm."
Cùng lúc đó, một tin tức được đang lên khiến dân mạng xôn xao
Một học sinh trung học thức khuya đọc tiểu thuyết trên mạng, và lên cơn sốc vào sáng ngày hôm sau, hiện tại đang cấp cứu trong bệnh viện, sống chết không rõ. Phía dưới còn kèm theo một đoạn phỏng vấn, phụ huynh lên mạnh mẽ lên án rằng tiểu thuyết mạng hại người.
Phóng viên của một tờ báo đăng tin tức lên Weibo, cũng @ Ôn Hàn, @ Văn Đình cư sĩ, hỏi bọn họ cảm thấy thế nào.
Xích Quả Quả vừa chất vấn, vừa chỉ trích.
Ôn Hàn và Văn Đình cư sĩ trụ cột của Giang Thư thành, bị người khác hắt một chén nước bẩn lên người, trang web khẳng định sẽ hành động chứ không đứng nhìn, lập tức sai bộ phận xã giao đi chuẩn bị, yêu cầu phóng viên xóa bài đăng trên Weibo.
Không ngờ rằng phóng viên kia chụp lại lịch sử trò chuyện rồi đăng lên mạng, xem ra hắn thật sự muốn liều mạng.
【 Phóng viên Liêu Đông: Có lúc tôi đi trên đường, nghe thấy hai học sinh mới mười mấy tuổi trò chuyện, cho đến khi chúng nói về một quyển tiểu thuyết, trong miệng toàn nói đánh đánh giết giết, vẻ mặt hoàn toàn lạnh nhạt, giống như giết người chỉ là một trò chơi rất bình thường. 】
Rất nhanh đã có bình luận của người đọc ở phía dưới
【 Vách tường biết hoa: Phóng viên này có phải bị não tàn hay không, cố tình dẫn dắt cuộc chiến hỗn loạn cuộc chiến nghe nhìn, an tâm cái gì. 】
【 con tôm cây đậu: Tam quan của một người, không thể vì một bộ tiểu thuyết mà vặn vẹo được đâu. 】
【 xếp hàng ngồi ăn dưa: Phóng viên ngốc, bạn có biết 《 Đông Cung Phong Vân Lục 》truyền tải cái gì không? Là nợ nước thù nhà, trung can nghĩa đảm, người lính vì bảo vệ tổ quốc mà đầu rơi máu chảy, nếu như nói đánh quân xâm lược cũng là giết người vô tội, tôi đây không còn lời nào để nói. 】
【 Triệu mễ mễ 1994: Bấm ngón tay tính toán, có âm mưu. 】
......
Ôn Hàn đọc qua tư liệu của vị phóng viên này, anh cũng không hề quen biết người này, người này chắc chắn cũng không có vấn đề về đầu óc, một là vì muốn nổi tiếng, hai là chính là bị người khác sai khiến.
Anh nhìn lướt qua thư mời họp của Hội Nhà Văn, dù sao thì cũng phải có người vì văn học mạng nói chuyện.
Đào Hủy Hủy làm việc trong hội, gần đây luôn bận rộn việc tổ chức cuộc họp. Nghe biên tập của Ôn Hàn nói anh sẽ đến họp, vui đến mức nhảy cẫng lên.
Người đồng nghiệp lớn tuổi bên cạnh liếc cô ta một cái: "Tiểu Đào, chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Đào Hủy Hủy hưng phấn nói: "Dì Triệu, năm nay làm ở hiệp hội, Ôn Hàn cũng sẽ đến."
Dì Triệu biết tên Ôn Hàn, nhưng chưa thấy qua người. Chỉ là một người viết văn học mạng, có thành tích không tệ. Nhưng một người viết văn học mạng, có thể có bản lĩnh gì, cùng lắm chỉ là đón ý thị trường mà thôi."
Đào Hủy Hủy không để ý tới vẻ lạnh nhạt của dì Triệu, nhanh chóng chia sẻ tin tức tốt này cho khuê mật tốt của cô ta, Hạng Noãn: "Noãn Nhi, Ôn Hàn sẽ tới, làm tịnh nguyện viên, cậu thật sự quá may mắn!"
Hạng Noãn đang vẽ tranh, một tay cầm Điện thoại, một bên nói: "Ừm."
Đào Hủy Hủy rất không hài lòng với phản ứng của cô: "Sao cậu không có một chút vui vẻ gì thế hả."
Hạng Noãn: "Yeah!"
Đào Hủy Hủy mới vừa: "Ngày mai là cuối tuần, chúng ta đi mua quần áo đi, muốn gặp đại thần nhà mình. Cậu nói xem nếu như đại thần coi trong mình thì phải làm sao đây, mình nên trực tiếp đồng ý, hay vẫn nên làm bộ cự tuyệt một chút mới đồng ý đây?"
Hạng Noãn vừa mới cúp máy, Ôn Hàn lập tức gọi tới.
Từ lần anh ấn cô vào tường trong hành lang quán cà phê, anh đây là đầu một hồi cho cô gọi điện thoại.
Ôn Hàn: "Thứ hai tôi sẽ đến họp ở Hội Nhà Văn."
Hạng Noãn: "Ừm. Tại sao lại gọi điện riêng cho tôi?"
Ôn Hàn nghiêm túc nói: "Bởi vì tôi đang theo đuổi em. Người theo đuổi chủ động báo cáo hành trình của mình, chẳng lẽ không được sao?"
Hạng Noãn: "......"
Qua vài giây, cuối cùng cô cũng nói một câu: "Anh không phải đã có bạn gái rồi sao?"
Ôn Hàn kinh ngạc: "Tôi có bạn gái, sao tôi lại không biết?"
Hạng Noãn im lặng một lúc, thấp giọng nói: "Giá giày nhà anh có đôi dép lê dành cho nữ."
Đối phương hình như cười một tiếng, sau đó nói: "Chờ lúc gặp mặt, tôi lại giải thích sau."
Hôm nay là ngày diễn ra cuộc họp. Hạng Noãn tới từ rất sớm, là một tình nguyện viên, đứng cùng Đào Hủy Hủy ngay chỗ ký tên. Trong túi của cô mang theo hai quyển sách, lúc này tới chủ yếu là muốn xin chữ kí của Văn Đình cư sĩ.
Là phó chủ tịch Hội Nhà văn, Quách Uyển Tâm đã đến từ sớm. Bà đứng ở trước cửa lớn của hội nhìn ra bên ngoài, cắn một hạt thông, cảm thán nói: "Càng ngày càng có nhiều người chú ý đến sự phát triển của văn học, đây là một hiện tượng tốt."
Cách đó một lúc, Đào Hủy Hủy nghe thấy phó hội trưởng nói như vậy, rất không mặt mũi mà nhắc nhở bà, những người này hơn nữa là vì Ôn Hàn mà tới, một nửa còn lại là đến vì Văn Đình cư sĩ.
Trong số đó có phóng viên cầm theo cameras, rất nhiều phóng viên là do hội mời tới, còn lại là do tự đến đây. Giống như Liêu Đông là tự mình đến.
Ôn Hàn và Triệu Văn Đình đi vào từ cửa sau của hội, vì không để mọi chuyện trở nên hỗn loạn.
Đào Hủy Hủy đang cúi đầu chỉnh sửa lại danh sách ký tên, nhìn tên của Ôn Hàn, trong lòng lại kích động không thôi.
Bỗng nhiên, một đôi tay thon dài hữu lục cầm lấy bút, ký vào ô hai chữ, Ôn Hàn.
Không phải nét chữ tùy tiện qua loa cho xong, anh viết ngay ngắn thẳng hàng. Từng nét bút, không thấy qua loa một chút nào.
Đào Hủy Hủy ngẩng đầu, khích động đến suýt nữa ngất đi. Hạng Noãn ở phía sau nhéo cô ta một cái, cô ta có phản ứng, nhanh chóng nói cho Ôn Hàn vị trí ngồi của anh.
Ôn Hàn nhìn thoáng qua Hạng Noãn đứng ở bên kia, anh biết cô hôm nay sẽ đến, cô từng nói với Tiện Tiện qua mạng.
Hạng Noãn bắt gặp ánh mắt của Ôn Hàn, không tìm thấy sự kinh ngạc nào trong mắt anh, rõ ràng cô không nói với anh việc cô đến đây.
Ánh mắt anh dừng trên mấy quyển sách trên tay cô, móng tay màu hồng phấn, bên trên gắn vài hạt ngọc trai lấp lánh. Lần trước ở nhà anh, đáng lý ra nên giúp cô cắt móng tay.
Ôn Hàn đến gần Hạng Noãn, vươn tay ra: "Đưa cho tôi một tập tài liệu tuyên truyền."
Hạng Noãn lấy ra một quyển, đưa qua.
Lúc anh cầm lấy, không biết là cố ý hay vô tình, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay của cô, có chút lạnh, có chút ngứa, giống như long vũ nhẹ nhàng lướt qua.
Hạng Noãn nhìn Ôn Hàn, muốn tìm ra chút manh mối trên mặt anh.
Ôn Hàn đưa vẻ mạt đây vô tội ra nhìn cô.
Chác là vô tình đi, Hạng Noãn nghĩ.
Triệu Văn Đình ký tên xong, nhìn thấy Hạng Noãn, liền nhận ra cô: "Là người đó, ở quán cà phê, chúng ta đã từng gặp." Anh ta vừa nói vừa nhìn qua Ôn Hàn, cố ý nói: "Đúng thật là có duyên."
Hạng Noãn cúi đầu nhìn thoáng qua giấy ký tên, Văn Đình cư sĩ.
Anh ta vậy mà lại là Văn Đình cư sĩ, trách không được tùy tiện có thể đưa cho cô sách có chữ kí.
Ôn Hàn nhìn thoáng qua bộ dạng đầy kích động của Hạng Noãn, cảm thấy rất chướng mắt, lôi kéo Triệu Văn Đình đi mất.
Đào Hủy Hủy cuối cùng cũng phục hồi tin thần, kéo kéo Hạng Noãn: "Nam thần nhà mình thật là đẹp trai, nhưng sao mình nhìn thết nào cũng cảm thấy quen mắt, có phải mình đã gặp qua ở đâu rồi không?"
Hạng Noãn không nói chuyện, Đào Hủy Hủy đúng thật đã gặp qua Ôn Hàn. Là ở dưới lầu nhà cô, lần đó anh tới nhà giúp cô làm bửa cơm.
Đào Hủy Hủy một tay chống bàn, một tay vỗ ngực: "Noãn Nhi, trái tim thiếu nữ của bà, a a a, không được, mau đưa mình đến đi bệnh viện!"
"Đáng tiếc hội nghị không cho chụp ảnh riêng, nếu không mình nhất định sẽ chụp nhiều mấy tấm, rửa rồi đặt ngay đầu giường, mỗi ngày đều đem ra ngắm. A, làm việc trong Hội Nhà Văn cũng thật là tốt, nếu không mình sẽ không bao giờ thấy nó."
"Trong số hơn hai ngàn vạn fans, mình là một trong số ít thấy được mặt thật của nam thần, ha ha ha."
Đào Hủy Hủy kích động đến mức nói năng lộn xộn. Hạng Noãn cười cười, nhìn phía Ôn Hàn đi qua.
Triệu Văn Đình quay đầu lại la lên với Hạng Noãn: "Này, mỹ nhân quán cà phê, trước khi hội nghị kết thúc đừng đi...... Ai, Ôn Hàn cậu thật mất nết, đọng một chút liền đá người, ông đây tốt xấu dì cũng là tác giả văn học mạng cấp đạn thần, cho chút mặt mũi được không."
Sau khi báo danh một lúc, tận dụng thời gian nghỉ ngơi, Hạng Noãn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiện Tiện.
【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Tôi gặp được Văn Đình cư sĩ, cậu có muốn chữ kí không, chắc là có thể xin. Tôi có mang theo hai quyển sách của anh ấy, tình nguyện cho cậu một quyển. 】
Ôn Hàn ở trong phòng nghỉ, anh nhìn thoáng qua Điện thoại, rồi nhìn qua Triệu Văn Đình đang ngồi trên sô pha bên cạnh. Anh không hiểu nỗi, người phụ nữ của anh sao lại làm fan của loại tác giả này.
【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Không phải cậu nói cậu thích sách cửa Ôn Hàn sao, Ôn Hàn có đến không, ta chữ ký của Ôn Hàn. 】
【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Sách của anh ta, tôi không mang......】
Mang theo quyển của Triệu Văn Đình, không mang của anh, thật giỏi.
【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Không nhất định phải ký trên sách. 】
【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Hôm nay dù thế nào đi nữa cũng tôi cũng phải có chữ ký của Ôn Hàn, nếu không ta sẽ đoạt tuyệt quan hệ cha con với cậu! 】
Bọn họ từng đánh cược, người thua phải thõa mãn yêu cầu của người thắng vô điều kiện. Hạng Noãn thua, anh cũng chỉ muốn có một chữ ký, không tính là quá phận, cô có trách nhiệm giúp anh lấy được.
【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Được rồi, con trai, tôi thử xem. 】
【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Nhớ kỹ, bất luận phải trả giá lớn như thế nào cũng phải có được. 】
Triệu Văn Đình liếc mắt nhìn Ôn Hàn một cái, đùa giỡn nói: "Vị thí chủ này, ta thấy hai mắt ngươi chứa đầy ý xuân, ấn đường biến thành màu đen, chẳng lẽ là bị nữ yêu tinh nào quấn lấy."
Phía đối diện có một tác giả lớn tuổi đàn đọc báo, nghe Triệu Văn Đình nói, 'khụ' một tiếng, nhắc nhở anh ta chú ý ngôn từ.
Hội nghị bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, đầu tiên là mời nhóm tác giả lên phát biểu đôi lời.
Trước tiên, phó hội trưởng Quách Uyển Tâm lên đài nói vài câu, coi như mở màn.
Kế tiếp chính là mọi người thay phiên lên sân khấu.
Người đàu tiên lên sân khấu là một tác giả lâu năm đã hơn 50 tuổi, nhìn qua các tác phẩm tiêu biểu sẽ biết đây là một tác giả phái truyền thống, Các tác phẩm chủ yếu lấy bối cảnh của thập niên 70 và 80 vào thế kỷ trước, nói về nhân dân lao động dưới sự dẫn dắt của Đảng vượt qua khó khăn, chuyện xưa về việc làm giàu, lấy vài nhân vật làm đại biểu, vạch trần tính cách thiện ác của con người.
Ôn Hàn nghe rất nghiêm túc, anh không giống Triệu Văn Đình, chuyên môn tới đây cãi nhau. Anh tôn trọng mấy tác giả gạo cội, tác phẩm của bọn họ giải phẫu nhân tính con người một cách sắt bén, có rất nhiều thứ đáng đáng giá để tham khảo và học tập.
Người thứ hai bước lên là một tác giả văn học mạng. Là một thanh niên trẻ tuổi đeo mắt kính, Ôn Hàn có biết người này, viết thể lại đô thị huyền huyễn, xép trong top 10 Điểm Giang Thư thành.
Anh ta đẩy đẩy mắt kính nói: "Tôi một giờ có thể viết 6000 chữ, một ngày có thể viết được hai vạn chữ. Một năm 365 ngày, không ngừng nghỉ, chuyện khác không nói, chỉ với nỗ lực này, tôi nghĩ tôi đã thắng hơn phân nửa người ngồi đây."
Ngay sau đó, một tác giả phái truyền thống lên phản bác: "Tôi một giờ chỉ có thể viết 600 kí tự, hai năm xuất bản một quyển sách, nhưng mỗi một chữ đều tinh tế tỉ mĩ, không pha loãng ra, mỗi chữ đều có giá trị riêng, không cần theo đuổi cho đủ số từ."
Một giác vỉa mạng khác lại phản biện lại: "Một chữ của tôi đáng giá hai đông tiền, có năng lực nhưng lại thiếu tiền tài, vì sao không thể viết thêm nhiều chữ, không phải sẽ có thể đóng nhiều thếu hơn cho quốc gia sao?"
......
Cứ như thế, tôi đến cậu đi, đến khi Triệu Văn Đình lên sân khấu.
Trên tay anh ta cầm một bản nháp thật dày, bên trên là bản thảo đã sớm chuẩn bị.
Người phụ trách các hoạt động của Hội Nhà Văn rất hiểu Văn Đình cư sĩ, biết đó chỉ là lời nói nhảm, sức chiến đấu lại mười phần bùng nổ, sợ thời gian được sắp xếp sẽ bị trì hoãn. Chạy nhanh đến bên sườn sân khấu nhắc anh ta: "Đại đại, thời gian để ngài trình bày chỉ có mười phút."
Triệu Văn Đình lấy bản thảo ra, nhìn lướt qua, anh ta bắt đầu nói: "Mọi người đều biết, đất nước ta đang thúc đẩy sự phát triển của các ngàng văn hóa, và sự đa dạng hóa về văn hóa nghệ thuật ngày hôm nay......"
Anh ta dùng năm phút để nói mấy điều bên lề, sau mới vào chủ đề chính.
"Tôi cho rằng, giữa văn học mạng và văn học truyền thống không nên có hận thù. Từ nhỏ tôi đọc văn học truyền thống mà lớn lên. Sau này lại bước lên con đường phát triển văn học mạng. Không phải bởi vì văn học truyền thống cao không thể với tới, cũng không phải vì văn học mạng bậc cửa thấp dễ vào. Nhưng vì cá nhân tôi có phong cách hợp với văn học mạng, tôi muốn dùng những ngôn từ dễ hiểu truyền đạt lại thế giới trong lòng tôi, sau dó được một nhóm đọc giả đón nhận."
"Văn học chưa từng phân biệt đắt rẻ sang hèn, chỉ cần đàng hoàng đoan chính không bôi đen gì, tam quan ngay thẳng, đều là tác phẩm tốt......"
Biên tập của Triệu Văn Đình ở bên cạnh lắng nghe, thấy anh ta nói như vậy, lập tức có chút chột dạ, nghỉ thầm đợi lát nữa đại đại nhà mình phát biểu xong, nhất định phải nói cho anh ta bỏ khóa chương mới nhất.
Người phụ trách chỉ vào chiếc đồng hồ về phía Triệu Văn Đình, dùng khẩu hình nhắc nhở anh ta, lồ giờ rồi dại đại, lố giờ.
Triệu Văn Đình đang nói đến khúc cảm xúc mãnh liệt, đem bản thảo trên tay ném đi, dõng dạc hùng hồn: "Trên con đường văn học, có bạn có tôi, chúng ta cùng nắm tay......"
Ôn Hàn nhàn nhạt liếc mắt nhìn người phụ nữ đứng trong góc, cô nhìn chằm chằm người trên sân khấu, ánh mắt phát sáng. Từ trước, cô chỉ dùng ánh mắt sùng bái với riêng một người, là anh.
Lễ tốt nghiệp đại học, anh làm đại biểu cho các sinh viên ưu tú, đứng trên sân khấu phát biểu, khoảng khác cô nhìn anh, là loại ánh mắt này, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình anh.
Anh nhìn thoáng qua người trên sân khấu, nước miếng ánh sao rơi đày trời, có gì đẹp.
Triệu Văn Đình lướt nhìn phía dưới sân khấu, thấy người phụ nữ đứng trong góc, đột nhiên nháy mắt một cái. Một đám người không biết vì sao, tất cả quay lưng nhìn về phía Hạng Noãn. Cũng may Đào Hủy Hủy đứng ở bên cạnh, không ai nhìn ra chuyện gì.
Nhưng Ôn Hàn thấy rất rõ ràng, Lúc này, ngay cả ý nghĩ muốn túm Triệu Văn Đình chém giết cũng có, trước mặt mọi người đùa giỡn nữ nhân của anh, là chán sống rồi đúng không.
Hạng Noãn nhìn Ôn Hàn, hôm nay hình như anh không vui lắm, sắc mặt cũng không tốt.
Cô kéo Đào Hủy Hủy: "Đại thần nhà cậu, có phải không vui vẻ gì phải không?"
Toàn bộ quá trình Đào Hủy Hủy hoàn toàn nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai ngát trời kia, lộ vẻ hoa si: "Đại thần nhà mình khí chất lạnh nhạt, giống như núi tuyết cô độc."
Hạng Noãn bất đắc dĩ cười cười, bộ lọc thần tượng này, có thể dùng để quay được cả phim thần tượng.
Cuối cùng Triệu Văn Đình cũng bị người phụ trách đuổi xuống, biết đuổi người là không tốt, đành phải rút dây điện của microphone, mới có thể mời vị này đi xuống.
Tiếp theo là thời gian giải lao ít phút.
Bởi vì Triệu Văn Đình nói quá nhiều, đem ly nước uống sạch.
Điện thoại hơn run lên, Hạng Noãn nhìn qua.
【 mệnh phạm tiện: Nhớ phải giúp ta xin được chữ kí của Ôn Hàn, mặc kệ phải trả giá như thế nào. 】
【 Ngũ hành thiếu tình yêu: Lúc trước cũng không thấy cậu thích Ôn Hàn đến như vậy. 】
【 Ngũ hành thiếu tình yêu: Chờ tôi xin được chữ ký của Văn Đình cư sĩ sau lại giúp cậu, hiện giờ đang trong giờ nghỉ, tôi giúp anh ta lấy nước, thuận tiện xin luôn chữ ký, chắc là không thành vấn đề. 】
Ôn Hàn quay đầu lại, thấy Hạng Noãn đi về phía phong trà.
Anh đứng dậy đi tới.
Hai phòng trà nước, một lớn một nhỏ, phòng lớn có các nhân viên bạn rộn trong đó, giúp các tác giả lấy nước, phòng nỏ không có ai, Hạng Noãn bước tới đó.
Ôn Hàn cầm ly bước vào, định xoay người đóng cửa.
Hạng Noãn quay đầu liền nhìn thấy Ôn Hàn. Còn chưa kịp nói gì, đã bị anh bế lên, đặt ở trên ghế.
Cô sợ hãi, có chút hoảng hốt: "Anh muốn làm gì?"
Anh ngồi xổm xuống, kiên nhẫn tháo giày cô ra: "Mang giày cao gót còn đứng lâu như vậy, tôi giúp em xoa xoa." Anh để ý tới lúc cô đứng bên cạnh phòng họp, rất nhiều lần cô chỉ đứng bằng một chân, một chân khác hơi nâng lên để nghỉ ngơi, nghĩ chắc là mệt mỏi.
Hạng Noãn hơi rụt chân, muốn nói không cần, nhưng nhìn vào ánh mắt không cho cự tuyệt, cô không thể nói ra, quan trọng là kỹ thuật xoa bóp của anh rất tốt, làm cho cô rất thoải mái.
Lúc ngón tay anh nhẹ nhàng ma sát mắt cá chân của cô, hơi ấm từ tay anh truyền tới, giống như gió xuân thổi tan băng tuyết, hạnh phúc nhưng tàn nhẫn.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Anh đối tốt với tôi như vậy làm gì."
Anh đổi lấy chân khác của cô tiếp tục xoa bóp: "Đây là việc làm người theo đuổi nên có."
Lúc anh nói chuyện, khóe môi hơi nâng lên, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng.
Nhưng Hạng Noãn nhanh chóng hiểu ra, anh có bao nhiêu dịu dàng, thì có bấy nhiêu nguy hiểm. Anh giúp cô mang gày vào, chờ sau khi cô đứng lên, anh cúi đầu hôn xuống.
Cô dựa vào cái ghế ở phía sau, thiếu chút nữa bị anh đè xuống ngã ngồi trên ghế, anh đỡ cô, một tay kéo cô vào trong lòng mình.
Tay anh mang theo nhiệt độ nóng bỏng, cách một lớp vãi cũng có thể cảm thấy cơ thể anh đang xao động.
Cô không biết vì sao đột nhiên anh lại làm như vậy, giãy giụa vài cái, nhưng vẫn bị anh ôm chặt lấy, lưỡi anh vẽ vòng trên môi cô, cường thế cạy khớp hàm cô, tùy ý khuấy đảo cô.
Mùi hương cam quýt nhàn nhạt trên người đàn ông này lại như một liều xuân dược, dễ dàng cướp đi suy nghĩ cùng lí trí của cô.
Hạng Noãn thừa nhận, người đàn ông này có kỉ thuật hôn rất tốt, cả người cô mềm xuống mà ngã vào lòng anh, thở hổn hển, mặc anh bố trí.
Tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, tiếp đó là tiếng đạp cửa dồn dập: "Có ai sao?"
Hạng Noãn lấy lại lý trí, đẩy đẩy Ôn Hàn ra.
Anh hôn lên vành tai cô, nói với giọng trầm khàn: "Đừng nhúc nhích." Nói xong lại hôn cô thêm một lần nữa. Đôi mắt cô, đôi tai cô, môi cco, thế nào cũng không đủ.
Tiếng đập cửa ở ngoài vẫn vang lên, tiếng động đó kích thích đến người trong phòng, anh hôn kịch liệt như đang tranh giàn từng giây một, khiến cô lại không có chút sức nào để đẩy anh ra.
Giờ nghỉ kết thúc, hội nghị tiếp tục bắt đầu.
Triệu Văn Đình nhìn vị trí trống không ở bên cạnh, gọi điện thoại cho Ôn Hàn, muốn gọi anh nhanh chóng quay về, một lúc nữa là đến lượt anh lên phát biểu rồi.
Hạng Noãn nghe được tiếng chuông điện thoại của cô và Ôn Hàn cùng lúc vang lên.
Cuối cùng, anh hôn lên đôi mắt cô, buông cô ra nói: "Ánh mắt như vậy, chỉ có thể nhìn tôi."
Hạng Noãn còn chưa có phản ứng với lời nói của anh, anh đã mở cửa đi ra ngoài.
Điện thoại còn reng chuông, là Đào Hủy Hủy gọi tới.
"Bắt đầu rồi, một lát nữa là tới lượt nam thần nhà ta nói chuyện, nhanh tới nhanh tới. Cậu đi đâu vậy, khắp nơi đều không tìm thấy."
Hạng Noãn đáp: "mình đi ra ngoài hóng gió."
Đào Hủy Hủy: "Hóng gió? Sao mình lại nghe cậu nói giống như bị khó thở vậy, cảm thấy không khỏe sao?"
Hạng Noãn đỏ mặt, hít một vài hơi thở sâu, nói với giọng điệu bình thường: "Mình tới ngay đây."
Lúc cô đến đây, Ôn Hàn đã ngồi trên vị trí của mình.
Nhìn qua thì anh vẫn như lúc nãy, bộ dáng thanh thanh lãnh lãnh. Nhìn giống một vị đại Phật vô dục vô cầu, không thể tin nỗi vừa rồi ở phòng trà còn dộng tay động chân với cô.
Đào Hủy Hủy ôm lấy bả vai của Hạng Noãn: "Nhìn đi, nam thần của mình, rất cấm dục."
Hạng Noãn tỏ vẻ không đồng ý với điều này, hoàn toàn không đồng ý.
Cấm dục ở chỗ nào, rõ ràng là một con dã thú, tàn nhẫn đến mức có thể ăn thịt.
Người đang đứng trên sân khấu làm một giáo viên trung học đã về hưu, mọi người đều cho răng ông là một tác giả văn học truyền thống, không tin nỗi ông lại là một tác giả mạng viết truyện trọng sinh.
"Tôi ấy à, viết truyện thể loại trọng sinh, trong lòng vẫn luôn có ước mơ văn chương, thời điểm dạy trong kì thi tuyển sinh đại học, vẫn luôn bận rộn. Không có thời gian viết nhiều, lúc về hưu mới bắt đầu viết. Vì để viết tốt, tôi đọc qua một lượt các truyện trọng sinh trên bảng xếp hạng một lần, không ngừng tìm hiểu xem các tác giả có cách hành văn như thế nào, điểm sáng ở đâu. Sau đó, bản đầu tiên tôi viết thật sự nổi tiếng. Tôi thường xuyên nói với học trò của mình, trời đối tốt với kẻ cần cù, muốn theo đuổi lý tưởng, cho dù bắt đầu vào lúc nào cũng không muộn......"
Người tiếp theo là một tác giả bảo thủ nhất trong hội, từng công khai bày tỏ quan điểm, nói rằng văn học mạng chỉ là thức anh nhanh, không có bất kì giá trị dinh dưỡng gì, một thứ rác rưởi mua vui cho đại chúng.
"Bậc cửa của văn học mạng rất thấp, nhiều người viết có trình độ học vấn thấp, không thể tìm được công việc bình thường, vì kiếm sông mới viết văn trên mạng, có một máy tính, sau đó đánh chữ, vậy là có thể sáng tác. Loại người như vậy thì có thể viết ra cái gì tốt, có thẻ biểu đạt được giá trị gì. Tôi không hề nói những người Võng Lạc Văn Học tay bút, nhưng thật sự có loại người này tồn tại, với trình độ như thế, Tôi không biết rằng hàng triệu bản quyền dễ dàng như thế nào........."
Những người viết văn học mạng ngồi phía dưới nhìn người đang đứng trên sân khấu, sắc mặt rất khó coi.
Mọi người chia làm hai phe, lúc đầu tuy có tranh hơn thua cao thấp, nhưng đều sẽ chừa cho đối phương chút mặt mũi, không hề xé rách mặt nạ của nhau rõ ràng như vậy.
Người trên đài vẫn tiếp tục nói: "Tin tức của mấy ngày hôm trước, mọi người chắc hẳn đều đã đọc, học sinh trung học trầm mê trong văn học mạng, suốt đêm chỉ đọc, thiếu chút nữa đã đột tử, nghe nói đang được cấp cứu, nếu không thể cứu chửa được, không phải là hại một mạng người sao......"
Triệu Văn Đình tức đến nỗi thiếu chút nữa đập bàn đứng dậy, lại bị Ôn Hàn ấn xuống.
Hàng cuối cùng của phòng hội thảo được dành cho các phóng viên, lúc đầu đồng ý với lời mời là cho rằng đây chỉ là một hội nghị bình thường, chỉ đi ngang qua xem một chút, không nghĩ đến lại gặp va chạm lớn như vậy.
Người tiếp theo đi lên là Ôn Hàn.
Nhóm truyền thông đều biết giá trị cùng lưu lượng của người này, lập tức nâng lên mươi hai vạn lực tinh thần.
Người trên sân khấu mặt một chiếc áo sơmi trắng, cổ áo chỉnh tề, quần tây dài màu đen, giọng nói anh không nhanh không chậm.
"Tôi là Ôn Hàn, là một người viết văn học mạng, tốt nghiệp khoa tiếng Trung đại học Nam thành, là học trò của giáo sư Ôn Tri Lâm."
Khoa tiếng trung của đại học Nam thành, xếp hạng nhất toàn quốc. Ngưng biết đến đại học Nam thành, không thể không biết giáo sư Ôn Biết Lâm, một giáo sư có thành tựu văn hóa sâu sắc và yêu cầu rất khắt khe về văn học.
Ôn Hàn nói như vậy là nhẹ nhàng phản kích đối với ai nói người viết văn học mạng là những người có bằng cấp thấp.
"Văn học truyền thống tập trung vào việc khám phá tinh thần bản thân. Những ý tưởng này là kho báu của sự phát triển tư tưởng của con người. Văn học mạng tập trung vào truyền tải và giao tiếp. Tôi không bao giờ nghĩ rằng có bất kỳ mâu thuẫn nào giữa hai......"
"Liên quan đến vụ việc học sinh cấp hai đọc văn học mạng, có thể nghĩ lại một chút, nếu đỏi văn học mạng thành một công trình hóa học. Một học sinh vì chìm đắm vào trong công trình hóa học mà lên cơn sốc, sẽ có ai công kích công trình hóa học không? Văn học mạng không nên trở thành một nơi mềm yếu để người ta lấy cớ trút giận."
......
Giọng nói của anh bình tĩnh mà trầm ổn, chỉ trình bày lý lẽ, không thiên vị cũng không hạ thấp bên nào, phía bên dưới hai phe đều rơi vào trầm tư, toàn bộ hội nghị rơi vào yên tĩnh.
Hạng Noãn đứng bên cạnh, nhìn người đàn ông trên sân khấu. Ánh mắt anh nghiêm túc mà tập trung, mọi âm tiết từ môi anh đều không khiến người khác không thể bỏ qua. Anh giống một một vị vua, mang theo loại khí chất khiến người khác tín nhiệm. Cô thích nhìn vẻ ngoài đầy hào quang của anh, khiến cô sùng bái cùng si mê, làm cho cô cảm thấy ngắm thế nào cũng không đủ.
Ánh mắt anh nhìn thấy ánh mắt cô, thấy ánh sáng trong mắt cô, khóe môi hơi hơi giơ lên.
Tất cả mọi người không rõ, một giây kia, vì sao người đó lại cười. Nhưng giây tiếp theo, nụ cười kia như biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Đào Hủy Hủy dụi dụi mắt: "Noãn Nhi, vừa rồi đại thần vừa cười?"
Không nhận được câu trả lời, Đào Hủy Hủy động đụng Hạng Noãn: "Noãn Nhi?"
Hạng Noãn phục hồi lại tinh thần hỏi: "Hửh, hình như vậy."
Ôn Hàn bước xuống trong tiếng vỗ tay, không khí trong hội nghị tốt hơn trước rất nhiều.
Tiếp đến là một tác giả lớn tuổi, đã từng đạt giải thưởng văn học Hoa Thắng, rất có tiếng tăm trong nước.
"Ta ấy à, là người viết văn học truyền thống, nhưng hứng thú cùng sở thích của tôi lại rất nhiều, tôi từng đọc qua văn học hiện thực, cũng đã đọc văn học mạng, tôi cũng đông ý với ý kiến của Ôn Hàn, văn học truyền thống và văn học mạng, có trọng điểm khác nhau, không hoàn toàn tốt và hoàn toàn xấu. Là một độc giả, tất cả những gì bạn phải làm là xác định cái nào phù hợp với mình... "
......
Người cuối cùng nước lên sân khấu là một nữ nhà văn, tên là Diệp Lâm Chi, cô vừa đi theo con đường văn học mạng, cũng không phải người theo phái văn học truyền thống, mà chuyên về xuất bản phim điện ảnh và truyền hình, đồng thời cũng là biên kịch, được xme như là nhà văn đẹp nhất của thời đại.
Cô ta có khí chất lạnh nhạt nhưng nhu hòa, lãnh đạm tự nhiên giống phong lan, là một nữ tướng kì tài điển hình.
Diệp Lâm Chi nói những lời tốt đẹp, cuối cùng đi đến trước mặt Ôn Hàn, nụ cười điềm tĩnh và tự tin trên khuôn mặt: "Đại đại, tôi rất thích sách của ngài, cũng rất tích cách làm người của ngài, có thể làm bạn được không, cho tôi số điện thoại nhé?"
Nói chung, mấy lời này đáng lý nên nói lúc riêng tư. Trước mặt mọi người, người trong phòng ánh mắt sáng quắc lên, đặt biệt là một loạt phóng viên đang ngồi ở phía sau, lại còn là tổ hợp tuấn nam mĩ nữ, muốn người khác không nhiều chuyện cũng khó.
Diệp Lâm Chi này, nếu không phải EQ quá thấp, thì là thủ đoạn quá cao.
Ôn Hàn cười cười, nói ra một dãy số.
Khúc nhạc đệm nhanh chóng đi qua, Quách Uyển Tâm lên sân khấu tổng kết lại một chút.Sau đó là là giờ nghỉ giải lao, một lát nữa sẽ có buổi tiệc trà giao lưu.
Đào Hủy Hủy nhìn Diệp Lâm Chi đạt được mục đích, túc giận cắn răng: "Quá đê tiện, ép người khác cho cô ta số điện thoại, văn nhân sử dụng thủ đoạn, thật thật con mẹ nó khiến ngươi ta bội phục!"
"Cô ta chỉ có thế, vậy mà cũng muốn nhúm chàm nam thần của mình!"
"Cái gì mà nữ tác giả đẹp nhất Trung Quóc, đều là làm quá lên, có thể đẹp bằng Noãn Nhi nhà tớ sao?"
Hạng Noãn nhìn thoáng qua Diệp Lâm Chi bên kia, cô ta mặc một chiết váy dài mày đen, dáng người thướt tha quyến rũ, mái tóc dài xõa đến ngang hông.
Người này, Hạng Noãn biết, bộ phim truyền hinh đang nổi tiếng gần đây, là chuyển thể từ tiểu thuyết của cô ấy. Thật không thể nghĩ tới, Ôn Hàn có hứng thú với cô ấy.
Tuy nói là trong tình cảnh bị ép buộc, trước mặt mọi người mà từ chối một cô gái là không tốt. Nhưng Hạng Noãn biết, chuyện Ôn Hàn không muốn làm, không ai có thể ép anh, trừ khi anh đồng ý.
Hạng Noãn đi với Đào Hủy Hủy vào phòng nghỉ, giúp đỡ nhóm tác giả bưng trà nước, lại mang thêm một chút trái cây.
Ôn Hàn đưa một ly nước cho Hạng Noãn, cô không nhận, bỗng nhiên rất không muốn nghĩ đến anh, cũng không muốn nhìn anh, định xoay người bước đi.
Anh tới gần cô, thấp giọng: "Tức giận?" Nói rồi lại hơi nâng khóe môi: "Ngoan, nói cho tôi, vì sao lại giận."
Thấy cô không muốn nói, Ôn Hàn đành lên tiếng: "Nếu như em không nói, tôi sẽ hôn em."
Cô biết tính khí của anh, chuyện ấn người khác rồi hôn xuống, anh chắc chắn có thẻ làm. Cô quay đầu nhìn thoáng qua, phòng nghỉ nhiều người như vậy, phần lớn là người lớn tuổi. Anh không biết xấu hổ sao?!
Hạng Noãn đón lấy ánh mắt của Ôn Hàn, nâng cằm lên nói: "Anh không phải đang theo đuổi tôi sao, vậy mà còn cho phụ nữ khác số điện thoại."
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, trong mắt chứa đầy ý cười, như gió xuân tháng ba làm trăm hoa đua nở ánh nắng ngập tràn, tâm trạng vừa hạnh phúc vừa kì lạ.
Anh nhìn cô thật sâu, thấp giọng nói: "Ghen tị, hửh?"