Chương 39: Để cho cô ta tự đi! (9)
- Editor: Hồng Phan – Virgo
- Beta: Stuki^^
Hắn chẳng lẽ là...
Không biết làm sao, trong đầu Quý Ức bỗng nhiên thoáng hiện lên hình ảnh của Lâm Nhã. Lập tức cô cả người như bị điểm huyệt vậy, đứng im không nhúc nhích, một lúc lâu mới tiếp tục suy nghĩ chuyện vừa rồi.
... Thay Lâm Nhã nói xin lỗi?
Hắn là bạn trai của Lâm Nhã, Bạc Hà với Đường Họa Họa đều nói Lâm Nhã chuyển tới ở trong nhà của Hạ Quý Thần, ngày hôm qua cô cũng tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau xuất hiện tại cửa trường học.
Ban đầu ở suối nước nóng, Lâm Nhã đối với cô làm chuyện quá phận, thậm chí ngay cả mọi người trong kí túc xá đều nhìn không được. Hắn thân là bạn trai nhất định không hy vọng bạn gái mình với bạn cùng phòng mâu thuẫn không vui như vậy. Cho nên hắn mới có thể nhẫn nại để cho cô ăn cháo rồi lại uống thuốc, dùng hành động này tới tỏ vẻ áy náy, hy vọng cô có thể thấy hắn hôm qua cứu giúp cô mà không cùng Lâm Nhã so đo chuyện quá khứ không vui…
Hạ Quý Thần ghét cô bao nhiêu, cô rất là rõ ràng. Hắn tuyệt đối không phải là bởi vì quan tâm cô mà làm những chuyện này, cho nên cô càng nghĩ càng thấy lí do này là hợp lí nhất.
Hạ Quý Thần đem chén nước và thuốc tới trước mặt của Quý Ức, hắn chờ giây lát, nhìn cô đang rũ mi mắt chăm chú nhìn trên mặt đất không chút phản ứng, vì vậy lên tiếng: ” Uống thuốc đi. “
Dừng một chút, hắn như là chợt nhớ tới cái gì, quay đầu hướng Trương tẩu sắp rời đi mở miệng phân phó: “Thím Trương, thím tìm tờ giấy, đem những lời bác sĩ Chu nói viết lại rồi đưa cho cô ấy.”
Thím Trương còn chưa đi, nghe Hạ Qúy Thần nói liền đáp lại “Vâng”.
Lúc này Qúy Ức mới từ trong suy nghĩ của mình tỉnh táo lại, không nghĩ ngợi liền hướng về phía Thím Trương bật thốt lên một câu: “Không cần!”
Thím Trương nghe Quý Ức nói như vậy, vội vàng đem lời muốn nói đến khóe miệng nuốt trở vào, nhìn về tầm mắt của Hạ Quý Thần, mang thêm vài phần dò hỏi.
Quý Ức biết, Thím Trương đây là đang chờ Hạ Quý Thần gật đầu, cô quay đầu nhìn về phía Hạ Quý Thần, đem những lời vừa mới nói lặp lại một lần nữa: “Thực sự không cần...”
Hạ Quý Thần không có lên tiếng, tầm mắt nhìn về phía cửa có chút hoảng hốt. Hắn nhẹ nhàng chớp mắt một cái, lần nữa nhìn về phía Thím Trương ra hiệu, Thím Trương vội vàng đem việc hắn giao đi làm. Qúy Ức đứng ở một bên cửa nhìn Hạ Qúy Thần hồi lâu không phản ứng lại đột nhiên mở miệng: ” Anh không cần làm những việc này cho tôi….”
Hạ Quý Thần nghe Quý Ức nói như vậy, không giải thích được, hơi nghi hoặc một chút mà nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Quý Ức nuốt một ngụm nước miếng, dứt khoát trực tiếp nói rõ: “… Tôi biết anh sở dĩ đối với tôi như vậy là bởi vì thay Lâm Nhã ấy xin lỗi tôi.”
Khóe môi Hạ Quý Thần khẽ mím lại, ngay cả bàn tay cầm ly nước cũng bắt đầu tăng thêm lực đạo.
” Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô ấy, huống chi hôm qua anh còn cứu tôi, chuyện kia tôi sẽ coi như không có xảy ra.” Quý Ức dừng lại một chút, mở khóa kéo túi xách đem toàn bộ tiền mặt lấy ra: “Chừng này tiền hẳn là đủ tiền thuốc tối qua.”