Đại Tế Tư Bất Đắc Dĩ
Cửu Tư dùng một ngón tay vuốt lưỡi trủy thủ, hai mắt vẫn nhiễm trong huyết sắc nhìn thẳng vào khối thân thể nằm bất động của Túc Văn. Một đêm hoang dại đến sáng, Túc Văn cơ hồ chẳng còn sức lực để làm gì nữa, ngay cả khi muốn nói chuyện thì cổ họng cũng đau rát. Y nằm nghiêng, buông xuôi hai cánh tay vẫn in rõ dấu vết bị trói chặt xuống giường, dáng vẻ lờ đờ vô hồn.
Cửu Tư kéo Túc Văn nằm ngửa lại. Vẻ kinh hãi hiện rõ trên khuôn mặt phờ phạc của y. Y mấp máy môi yếu ớt: “Đừng…đừng Cửu Tư.”
“Yên tâm. Ta sẽ không làm nữa.” Cửu Tư mang nụ cười hung ác nhìn xuống hạ bộ Túc Văn. Ánh mắt hắn đi đến đâu thì lưỡi trủy thủ theo đến đó, thám hiểm một vòng rồi dừng lại trên đùi phải.
“Túc Văn, có phải bây giờ trông ta rất thê thảm? Thê thảm đến mức ngay cả ngươi cũng không muốn ở cạnh ta? Ngươi có phải đang âm thầm cười nhạo ta?”
Cửu Tư vừa hỏi vừa tì lưỡi trủy thủ xuống đùi Túc Văn. Một đường máu diễm lệ loang ra trên vùng da đã có dấu vết xanh đỏ của việc bị chiếm hữu thô bạo. Túc Văn cắn răng, nấc nghẹn: “Ta không có!”
“Đến tận lúc này mà ngươi vẫn nói dối ta?” Cửu Tư đè tay mạnh hơn, máu bắn vọt ra văng khắp tay hắn và mặt giường.
Túc Văn không cầu xin, không kêu than, hít mạnh lấy sức nói: “Ta thật sự không có.”
Cửu Tư rút trủy thủ, vuốt máu của Túc Văn đưa lên miệng nếm thử. Túc Văn rùng mình. Cơ thể suy nhược gặp phải đả kích lớn, từng trận từng trận run rẩy kịch liệt. Cửu Tư cười bằng đôi môi thấm đầy máu. Mái tóc trắng rũ rượi buông xõa, có vài sợi cũng bị máu vấy bẩn, trông quỷ dị tột cùng.
“Ta không tin ngươi nữa. Ai cũng muốn rời khỏi ta, bao gồm cả ngươi.”
Khi Cửu Tư nói ra lời này, khí lực mang đầy oán hận và giận dữ, chất giọng khô khan méo mó. Hắn ném trủy thủ, bế sốc Túc Văn rời khỏi giường. Túc Văn như tơ liễu trước gió, mặc Cửu Tư bế đến hồ tắm liền kề phía sau gian phòng ngủ, lạnh lùng thả xuống.
Túc Văn rơi vào dòng nước lạnh, kinh hoàng tột độ, tự siết tay gắt gao ôm lấy thân. Miệng vết thương ở đùi mở ra, máu vẫn âm ỉ chảy không dừng.
“Cửu Tư…lạnh…ta lạnh…đau…”
Túc Văn tựa hồ không còn ý thức nữa, chỉ biết vô vọng gọi tên kẻ ở cạnh. Y lạnh và đau khắp thân, không chỗ nào là toàn vẹn. Cửu Tư ngồi xổm trên bờ hồ nhìn xuống, tàn nhẫn nói: “Giờ phút này không có ai đến cứu ngươi sao? Bằng hữu tốt của ta, cầu xin ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
“Cửu Tư, ngươi…sao đối với ta…thế này?”
“Ta đối với ngươi thế nào? Ngươi muốn gì ta đều cho ngươi, nhưng ngươi lại coi ta chẳng ra gì. Ngươi đã coi ta chẳng ra gì, ta hà tất phải thương xót ngươi?”
Cửu Tư kéo tay Túc Văn, nhấn đầu y vào bờ hồ, từ phía sau tách bạch kẽ mông của y đem phân thân đã cương cứng mãnh liệt xỏ xuyên qua. Túc Văn thét điếng người, nắm chặt tay đập vào bờ hồ:
“Đừng…a…ngươi đã nói…là không làm nữa…a…”
Cửu Tư vén mái tóc rối của Túc Văn sang một bên, hôn lên gáy y: “Ta chỉ hứa là lúc đó không làm, nào có nói là vĩnh viễn cũng không làm?”
Túc Văn cào tay lên nền cứng, hơi thở ngưng trệ theo mỗi nhịp chuyển động ra vào của Cửu Tư. Sức lực đã kiệt quệ nhưng dục vọng ngược lại cứ cuồn cuộn phóng thích. Cửu Tư cười khẽ khi bên trong y hết lần này đến lần khác mạnh bạo ngốn lấy phân thân hắn khít khao. Hắn hứng tay đón dịch thể Túc Văn chảy tràn xuống, rồi đem nó xoa đều lên lưng y.
“Cơ thể chúng ta ngày càng hòa hợp hơn rồi. Ngươi đã ra nhiều thế này, còn bảo là không muốn ta?”
Túc Văn co quắp toàn thân, muốn nói mà không nói nổi, choáng váng ngất lịm đi.
Cửu Tư tạt nước cho y tỉnh, quấn quýt vào tai y nói: “Ta vẫn chưa ra, ngươi đã định bỏ cuộc?”
Túc Văn nhắm mắt, biểu cảm mờ mịt như sương khói. Y yêu Cửu Tư, cho Cửu Tư cơ thể này, lần đầu tiên này hiển nhiên không hề tiếc nuối gì. Chẳng qua, thứ dằn vặt y chính là cảm giác không tiếp nhận nổi chuyện bị người mình yêu cưỡng bức.
Cửu Tư hôn lên mắt y, má y, rồi hạ thấp người ôm thật chặt cơ thể y lại: “Ta sẽ không để cho ngươi bỏ đi. Dù chết, ngươi cũng phải chết ở bên cạnh ta.”
“Chỉ cần ngươi cần ta…” Túc Văn thều thào mong manh. “Ta vĩnh viễn cũng không…bỏ rơi ngươi.”
“Lời này là thật?” Cửu Tư lưỡng lự hỏi, nhưng rất nhanh sau đó trong đầu hắn xuất hiện âm thanh phủ nhận: “Hắn chỉ muốn lấy lòng ngươi để ngươi thả hắn đi. Đừng tin hắn.”
“Thật!” Túc Văn lặp lại.
Cửu Tư đồng tình với âm thanh kia: “Phải, ngươi lại muốn gạt ta.”
Hắn lạnh lòng đứng thẳng người lại, bóp vào vết thương trên đùi Túc Văn: “Một khi ta lấy được Dị Linh Thuật, sẽ không ai dám rời bỏ ta nữa. Ngươi cũng vậy.”
Dị Linh Thuật? Túc Văn đang yếu cách mấy cũng phải thanh tỉnh khi nghe hắn nhắc đến những chữ này.
“Không được, Cửu Tư…a…không được lấy thứ đó…”
Cửu Tư bỏ ngoài tai mọi lời y nói, cuồng loạn thốc tới thốc lui, đem khối thân thể mảnh dẻ sát nhập sâu tới mức không thể nào sâu hơn. Túc Văn giật giật liên hồi, tím tái run rẩy, lại một lần nữa chìm dần vào hôn mê.
Cửu Tư rút cự vật, đem y ra khỏi nước, đưa tay khều cho dịch thể bên trong chảy bớt ra. Quá nhiều dịch thể tồn động sẽ làm giảm bớt đi độ ăn ý giữa tiểu huyệt và cự vật. Sau khi chắc chắn tiểu huyệt được bài trừ hết, hắn lại thuận thế công thành chiếm đất.
Túc Văn đã không thể lay tỉnh được nữa, mày nhíu môi mở, ê a bấn loạn. Cửu Tư càng nghe bờ môi nhỏ kia la hét thì càng hưng phấn. Túc Văn hôn mê thế này thật hay. Miễn là cửa miệng bên dưới vẫn rạo rực đón nhận hắn thì đôi mắt có nhắm nghiền cũng chẳng chẳng sao.
Cửu Tư không biết ý loạn tâm mê cùng Túc Văn ân ân ái ái bao nhiêu lần cho đến khi kiệt sức mới chịu đổ gục xuống bên cạnh y. Hắn ngắm nhìn khuôn mặt y, lại phảng phất như thấy được khuôn mặt của kẻ phàm nhân từng phản bội hắn, bất giác sờ tay vào đầu hoang mang ngồi dậy.
Hắn có người mà hắn yêu, Túc Văn cũng có người mà y yêu, vậy tại sao khi hắn làm loại chuyện xác thịt này với Túc văn lại không chán ghét, không gớm ghiếc, còn thấy yêu thích lạ thường? Hắn nghĩ nghĩ. Có thể là làm với ai cũng yêu thích vậy thôi. Loại chuyện này chỉ nhằm để phát tiết dục hỏa của nam nhân. Bất quá, vì hắn không thích chạm vào người lạ, chạm vào Túc Văn mới đặc biệt dễ chịu hơn.
Cửu Tư mang Túc Văn trở lại giường, phủ hờ một tấm chăn mỏng qua thân thể y. Máu trên đùi Túc Văn đã ngưng chảy, đọng thành một mảng khô cứng, nhưng những dấu vết ngược đãi mà Cửu Tư để lại trên người y thì vẫn còn nhức nhối tận xương tủy. Thỉnh thoảng Túc Văn sẽ vô thức rên lên. Cửu Tư ngồi bên giường vuốt thẳng tay áo, nghe như không nghe, miệng hơi nhếch cao.
Túc Văn biến mất suốt mấy ngày liền. Phượng Kỳ hỏi tới thì Cửu Tư nói rằng y đi hái thuốc. Lúc Túc Văn trở lại, dáng vẻ bơ phờ, chân vẫn còn đi khập khiễng. Phượng Kỳ kinh hô: “Ngươi bị sao vậy?”
Túc Văn không thể nói trắng ra là y bị Cửu Tư cưỡng bức, dùng lý do khác lấp liếm cho qua chuyện: “Ta bị ngã thôi. Hiện tại không có tâm tình nói gì. Chỉ muốn được nghỉ ngơi.”
Phượng Kỳ không kịp nói là y lại có hẹn với Đơn Chu thì Túc Văn đã vội vã bước vào phòng. Phượng Kỳ cảm thấy Túc Văn thật sự mệt rồi, ngay cả giọng nói cũng không còn mấy phần khí lực nên tránh làm phiền Túc Văn. Y vận một bộ y phục mới đến chỗ hẹn gặp Đơn Chu.
Đơn Chu kéo Phượng Kỳ đến vách núi, chỉ vào một bông hoa tím đang nở phía dưới nói: “Ngươi hái tặng ta đi.”
Phượng Kỳ sốt sắng nhận lời, đang định dùng pháp lực thì bị Đơn Chu ngăn lại: “Nếu dùng pháp lực hái thì còn gì là thành ý nữa?”
Phượng Kỳ khó hiểu: “Vậy làm sao hái?”
Đơn Chu cong môi: “Còn làm sao nữa? Ngươi trèo xuống dưới hái đi.”
Phượng Kỳ nhìn vách núi cheo leo, nuốt nước bọt. Đơn Chu thấy hắn do dự thì giận dỗi: “Ngươi thích ta mà ngay cả một bông hoa nhỏ xíu cũng không thể hái cho ta sao?”
Phượng Kỳ mím môi, miễn cưỡng trèo xuống. Ai bảo y si tâm vì người này, có nguy hiểm cũng phải cắn răng làm theo.
Phượng Kỳ vất vả cả buổi mới đem được bông hoa kia lên. Uổng công y thay cả bộ y phục mới để làm đẹp với Đơn Chu, giờ thì nát nhàu, có vài chỗ còn bị đất đá cứa rách thảm hại. Đơn Chu cười rộ nắm tay Phượng Kỳ: “Ngươi tốt với ta thật. Ta rất cảm động.”
Phượng Kỳ bị sắc đẹp cám dỗ, tự thấy bao nhiêu công sức đổ ra đều đã được đền đáp xứng đáng. Y trao bông hoa cho Đơn Chu. Đơn Chu ngắm ngắm một lúc liền đem bông hoa ném đi.
“Ái chà, không đẹp như ta tưởng.”
Phượng Kỳ xám mặt nhìn bông hoa với vẻ thương tiếc. Công sức của hắn…cứ vậy mà đổ sông đổ biển sao?
“Ở đây chơi không vui, chúng ta đến nơi khác chơi đi.”
“Đến đâu?” Phượng Kỳ vẫn chưa hết thương tiếc hỏi.
“Doanh Châu. Ta muốn tham quan động phủ của ngươi.”
“Không được! Tuyệt đối không được!” Phượng Kỳ dứt khoát hét lên. Y không dễ dàng gì mới chạy từ Doanh Châu ra được đây, giờ mà về lại Doanh Châu chính là tự nộp mình vào miệng cọp. Phụ vương của y chắc chắn sẽ bắt trói y lại một chỗ, chờ cho đến ngày thành hôn mới thôi.
Đơn Chu bĩu môi, làm vẻ mặt nghẹn ngào: “Ngươi lớn tiếng với ta sao? Ta chỉ qua muốn hiểu thêm về nơi ngươi sống, vậy cũng không được sao?”
“Ngũ điện hạ, ta cái gì cũng đồng ý với ngài, chỉ riêng chuyện này là không được.”
“Tại sao? Ngươi giấu ai ở nơi đó không muốn cho ta biết?” Đơn Chu nắm cổ áo Phượng Kỳ tra hỏi.
Phượng Kỳ vụng về nghĩ cách: “Không có! Ta giận lẫy với phụ vương nên tạm thời không về được.”
Đơn Chu tạm bỏ cổ áo y ra, vuốt vuốt cho thẳng nếp rồi nói: “Thôi vậy! Chúng ta đi Bắc Hồ chơi với giao nhân.”
Phượng Kỳ thở phào, may mà qua được kiếp nạn này.