27.
Tay Liễu Hoan Hoan run đến mức không cầm nổi tờ giấy mỏng:
“Liễu nhị thiếu gia này là chú thứ hai của ông nội tôi, không sai.”
“Đúng vậy, nhưng Liễu Hoằng Thịnh cũng là con cháu Liễu gia chúng tôi. Hắn ta sẽ không muốn tất cả người trong Liễu gia đều chết!"
Tống Phỉ Phỉ gật đầu:
"Cũng đúng... Tôi cảm thấy anh họ của cô là người không được thông minh lắm. Nhất định là bị người khác lừa gạt."
"Có lẽ anh ta chỉ nghĩ trong phòng này có một lệ quỷ bình thường. Muốn để lệ quỷ này hại c.hế.t cô mà không ai biết."
Một lần nữa Tống Phỉ Phỉ lại đoán đúng chân tướng
Từng cỗ quan tài được khiêng ra, Tống Phỉ Phỉ nhìn Liễu Hoan Hoan càng lúc càng khinh thường.
"Ha...ha, Liễu Gia."
Tôi vỗ vỗ vào quan tài nhìn Liễu Hoan Hoan:
"Trước khi những thi thể này bị trận pháp nhốt ở bên trong. Liễu gia các cô có thể yên ổn sống."
“Một khi những thi thể này bị chúng tôi thiêu đốt. Tất cả linh hồn của bọn họ đều sẽ tan biến vào hư vô(hồn phi phách tán)."
“Mà món nợ này đều sẽ đổ lên đầu chi thứ hai của Liễu gia các người. Đương nhiên là quan hệ huyết thống tương thông, chi thứ nhất Liễu gia nhà cô vận khí* chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng."
(Vận khí là chiều hướng phát triển tốt, xấu của sự vật, sự việc theo quy luật tự nhiên, tại một thời điểm cụ thể, theo thuật phong thuỷ vận khí xấu...)
Liễu Hoan Hoan hít sâu một hơi:
"Đốt đi. Cho dù có bất kỳ báo ứng gì. Nhà chúng ta đều đáng phải nhận."
Tôi không khỏi nhìn Liễu Hoan Hoan với cặp mắt khác xưa.
Tống phỉ Phỉ bĩu môi:
“Cô cho rằng tôi không biết, bố mẹ cô, chi thứ hai, chi thứ ba vì tranh giành tài sản mà đánh nhau loạn cào cào hết lên?"
“Muốn hạ gục đối thủ cạnh tranh cũng đừng làm bộ dáng đại nghĩa diệt thân như vậy có được không?"
Khóe miệng Liễu Hoan Hoan cố nén cuối cùng cũng nhếch lên:
“Đậu má cái đám biến thái mê gái ở chi thứ hai giống như tám đời rồi chưa từng thấy qua phụ nữ ấy. Hoá ra bọn họ đều được hưởng cái gen di truyền đó từ nhị thái gia gia.”
“Thượng bất chính hạ tắc loạn, đáng đời!"
28.
Tất cả các quan tài đều được nâng lên, những người phụ nữ bên trong dần lộ ra khuôn mặt ban đầu.
Thi thể thành sát, bất hủ bất tử.
Nhìn những thi thể này nhỏ nhất cũng chỉ mười tám, mười chín tuổi, người lớn nhất thì gần bốn mươi.
Từ tuổi trăng dằm đến phụ nữ tuổi xế chiều, những người phụ nữ này vốn có cuộc sống bình thường và hạnh phúc. Bởi vì suy nghĩ xấu xa của Liễu nhị gia mà phải trả một cái giá quá đắt.
Tống Phỉ Phỉ cụp mắt xuống, nắm lấy tay tôi hỏi:
"Thật sự không thể siêu độ được một chút sao?"
Tôi thở dài, thi thể thành sát, linh hồn không rời khỏi thể xác được.
Không còn cách nào khác ngoài việc đốt đi.
Con người là dương, ma quỷ là âm.
Người có đường dương quan, ma quỷ có nơi địa phủ.
Duy chỉ có quỷ sát này, chống lại ý trời mà tồn tại, không thể để lại trên thế giới.
Đốt trong ngọn lửa mọi thứ sẽ tiêu tán trong trời đất. Ngay cả việc vào luân hồi để đầu thai cũng không thể.
Trương quản gia bị lòng thù hận làm cho mờ mắt. Ông ta cưỡng ép dùng biệt thự này làm thành nơi dưỡng thi, bày trận Thất Tinh Liên Quan Trận (quan tài thất tinh trận). Nghiệp chướng mà ông ta phải gánh nhất định rất nặng nề.
Tống Phi Phi trầm mặc ra lệnh cho mấy người chất một đống củi, củi đều là gỗ đào trên trăm năm tuổi. Nếu lửa bình thường sẽ không đốt được những thi thể này.
Ngọn lửa hừng hực bùng cháy, trong núi vốn yên tĩnh giờ lại vang lên những tiếng gào thét thê lương.
Tôi siết chặt nắm tay nhìn mọi thứ trước mắt, cảm giác trong lòng cực kỳ khó chịu như bị ai đó bóp nghẹt.
29.
Sau khi xử lý xong chuyện của nhà họ Liễu. Ngày hôm sau Tống Phỉ Phỉ vui vẻ cầm điện thoại di động đi tới.
“Linh Châu, đến đến, có chuyện lớn!"
Theo lời Tống Phỉ Phỉ, Liễu Gia chi thứ hai đêm qua xảy ra chuyện lớn.
Cơ thể của Liễu Nhị Gia bởi vì vì uống rượu và dâm dục vô độ nên đã bị vét rỗng. Ônh ta chỉ sinh ra một thằng con trai duy nhất, chính là ông chú họ của Liễu Hoan Hoan.
Nhà họ Liễu ban đầu chủ yếu kinh doanh bất động sản. Nhưng ông ta với bản tính háo sắc của mình. Nên đã đầu tư phần lớn tài sản của mình vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình. Hiện tại ông ta có thể được coi là một ông lớn trong ngành giải trí.
Tối hôm qua bác cả chi thứ hai bị tai nạn xe hơi. Bác thứ hai không cẩn thận lăn xuống cầu thang và bị gãy chân.
Hai anh em họ còn kinh khủng hơn, một người đang cưỡi ngựa lăn xuống ngựa, bị ngựa giẫm trúng vào bụng.
Người còn lại khi đi qua tòa nhà văn phòng lại bị ném một quả sầu riêng từ trên cao xuống đập bị thương bả vai
Lúc này gia đình họ Liễu đang hỗn loạn, thì người từ nghĩa trang gọi điện đến.
Họ bảo rằng bia mộ của Liễu nhị thái gia đã bị nứt ra rồi.
Dưới sự giới thiệu của Liễu Hoan Hoan, tôi mặc đạo bào cầm la bàn đi vào nghĩa trang của gia đình họ Liễu.
Loại sống chó vậy mà được chôn cất long trọng.
Nghĩa trang được xây dựng gần giống như một khu vườn riêng, cây xanh rợp bóng, các bông hoa đua nhau khoe sắc.
Bia mộ xa hoa của Liễu Nhị thái gia bị nứt một đường ngay ngắn ở chính giữa bia mộ. Vết cắt bằng phẳng mượt mà như lấy rìu bổ.
Tất cả những người đàn ông trong chi thứ hai của Liễu gia đều đang nằm trong bệnh viện. Người có thế làm chủ bây giờ chỉ còn cha của Liễu Hoan Hoan.
Khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt của ông ấy không tự chủ được mang theo vài phần thận trọng.
Những chuyện xảy ra trong biệt thự của Liễu Hoan Hoan hiển nhiên không giấu được ông ấy, dù sao bốn người dì giúp việc đều đã chết.
Căn biệt thự được trang bị camera giám sát. Ông ấy đã giúp Liễu Hoan Hoan giải quyết hậu quả ở đó.
Theo Tống Phỉ Phỉ, Liễu gia đã trả cho bốn gia đình mấy người dì đó một số tiền rất lớn.
30.
"Linh Châu Đại Sư, đứa nhỏ Hoan Hoan này không hiểu chuyện. Lúc trước có nhiều hành vi không phải phép."
Cha Liễu chắp tay với tôi, rồi cẩn thận đưa một tấm thẻ.
“Một chuyện cũng không phiền quấy rầy đến hai vị sư phụ, lần này ta chỉ có thể phiền Linh Châu đại sư vất vả." (Một chuyện không phiền hai chủ: ý là một chuyện không muốn để hai người khác nhau phải xử lý)
Đúng là người giàu chỉ biết nói chuyện bằng tiền.
Tôi cầm la bàn đi một vòng quanh nghĩa trang::
“Chuyển Liễu Nhị thái gia ra ngoài."
“Nếu như Liễu gia còn có gia phả, mở cửa nhà thờ tổ, làm sớ báo cáo trời đất, đuổi nhị thái gia ra khỏi nhà."
Sắc mặt Cha Liễu thay đổi rõ rệt. Ngay cả Tống Phỉ Phỉ cũng có chút kinh ngạc.
Tôi vỗ vào bia mộ.
“Chắc Liễu Hoan Hoan đã cho ngài xem bức thư kia rồi.”
“Những gì Liễu nhị thái gia đã làm là vô nhân đạo, oán khí của bảy cỗ thi thể sẽ tụ tập ở Liễu gia. Oán hận sẽ không tiêu tan, khi nó chưa tan thì tai họa sẽ tiếp tục đến."
“Hãy đen bỏ phần mộ của ông ta ra khỏi khu nghĩa trang tổ tiên Liễu gia. Tự mở một nghĩa trang riêng chôn ông ta ở đó."
“Sau đó mở nhà thờ tổ đuổi ông ta ra ngoài, để con cháu của ông ta còn có thể sống sót."
“Làm xong hai việc này thì nên xây cầu, làm đường, làm thêm nhiều việc thiện để tích luỹ công đức.”
“Từ từ chờ oán hận của Thi Sát tiêu tán, Liễu gia có thể khôi phục bình thường."
Cha Liễu lau mồ hôi, khuôn mặt vô cùng khó coi.
“Chuyện này…, ông ấy dù sao cũng là tổ tông. Ngay cả tổ tông cũng đuổi ra thì thật không tốt."
Tôi nhíu mày:
“Làm như thế nào tùy mấy người, chỉ là không thể một nét viết ra hai chữ liễu. Chỉ cần Liễu nhị thái gia ở trong mộ địa của nhà các ngươi một ngày. Liễu gia tất cả người đều sẽ không được bình an."
“Huyết mạch càng gần, ảnh hưởng càng lớn, muốn tổ tiên hay cần con cháu các người hãy tự mình lựa chọn."
Cha Liễu cau mày lùi lại phía sau một bước.
Sau đó, trật mắt cá chân, ngã ngồi ra sau đập mông xuống đất nứt xương cụt.
Cuối cùng, xe cấp cứu của bệnh viện đến chở đi.
31.
Tôi nghe Phỉ Phỉ nói sau khi cha Liễu xuất viện. Ông ấy đã lập tức di chuyển phần mộ của Liễu nhị thái gia ra khỏi nghĩa trang của gia đình họ Liễu.
Tống Phỉ Phỉ lấy điện thoại di động ra và cho tôi xem vòng bạn bè của Liễu Hoan Hoan có vụ ăn dưa rất lớn.
Trên vòng kết nối bạn bè, có một bức ảnh chụp Vương Thiến Nhiên và Trình Ngạn Bân hôn nhau nồng nàn dưới ngọn núi phủ tuyết, kèm với dòng chữ:
“Chúc mừng bạn tốt của tôi và bạn trai cũ, khi kết hôn nhớ gửi thiệp mời cho tôi."
Liễu Hoan Hoan đã ra tay, quả nhiên là không giống bình thường.
Trong mắt Tống Phỉ Phỉ lóe ra ánh sáng của mấy bà buôn chuyện:
“Cậu có biết làm thế nào mà Liễu Hoan Hoan có được bức ảnh này không?"
“Vương Thiến Nhiên đã gửi nó cho cô ấy!"
Hầy! đúng là giới nhà giàu.
Gần đây Tống Phỉ Phỉ bề bộn nhiều việc, mỗi ngày bận rộn đi tìm hiểu chuyện Liễu gia. Thậm chí còn bận rộn hơn cả phóng viên săn ảnh.
Tôi đang làm hương dẫn hồn, cô ấy lại vội vàng chạy đến với chiếc điện thoại di động trên tay.
“Ồ, vụ này hay, sáng nay Liễu Hoan Hoan đã đi tìm anh họ Liễu Hoằng Thịnh để xé xác. Căn biệt thự từng là của chi thứ hai, sau đó được bán cho chi thứ nhất. Anh họ của cô ấy nghe nói ở đâu đó rằng trong ngôi nhà đó có ma quỷ."
“Cho nên liền thiết lập một cục để Liễu Hoan Hoan tiếp nhận căn nhà này. Hiện tại Liễu Hoan Hoan đã nghe ngóng được."
“Đoán xem ai đã nói cho anh họ của cô ấy?"
Tôi đang cẩn thận nghiền nát cỏ ngải khô thành bột mịn, nghe thấy câu nói:
“Là người của Trương gia sao?”
Tống Phỉ Phỉ đập bàn:
"Ồ, Chuẩn quá, Linh Châu cậu thật lợi hại, đúng là hậu nhân của Trương quản gia!"
Khi Phỉ Phỉ đập bàn, bột trong đĩa sứ bay đầy trời, rơi vương vãi khắp mặt đất.
Tống Phi Phi thấy vậy lập tức nhanh bỏ chạy, tôi tiện tay cầm cây gậy bên cạnh rồi đuổi theo.
"Tống Phỉ Phỉ, hôm nay cô nhất định phải chết!"
【Kết thúc】