Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Lý Tường nằm bên cạnh, sắc mặt thống khổ, nhìn có vẻ như đã phải chịu dằn vặt rất lớn trước khi chết, tròng mắt lồi ra, hai má trũng xuống, cực kỳ khủng bố, mà Ngô Linh Việt lại đang cầm lấy bàn tay còn chưa cứng ngắc của Lý Tường, khóc với Tống Yến, không chút nào sợ sệt.
Tống Yến nhắm mắt lại, trong lòng có chút phát lạnh.
“Ngươi xé phù truyền tin?” Y nghe thấy âm thanh bình tĩnh của chính mình.
Ngô Linh Việt gật gật đầu, mang theo tiếng khóc nức nở: “Là ta xé. Thúc thúc, vừa rồi A Tường thúc đột nhiên cả người co giật, miệng sùi bọt mép, vẫn luôn há miệng muốn nói. Ta hoảng sợ, liền xé tờ giấy ngươi cho, muốn ngươi trở lại cứu A Tường thúc, ai ngờ lại không kịp về…”
Nàng cúi đầu, dùng tay áo dụi mắt một cái, giống như khổ sở đến nói không ra lời, Tống Yến lạnh mặt nhìn động tác diễn trò kệch cỡm của nàng, trong lòng chỉ còn lại lạnh lẽo.
Trì Dũ Thuật của y là từ hệ thống xuất ra, là thượng cổ bí thuật đã được hệ thống sửa đổi, không chắc có thể trị mọi loại bệnh, nhưng dùng với đan dược trị thương thượng phẩm của Nhạc Hoa Tông, Lý Tường nuốt vào, hẳn là trong thời gian ngắn không thể chết được, huống hồ ——
Thứ Ngô Linh Việt xé căn bản cũng không phải là phù truyền tin của nàng.
Tất nhiên phù truyền tin không có gì khác nhau, nhưng lúc Tống Yến đưa cho bọn họ đã để lại ký hiệu, y sẽ biết rõ ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vừa mới cảm thấy phù truyền tin của Lý Tường bị xé nát, lại lập tức nghe được tiếng khóc của Ngô Linh Việt, y còn sửng sốt một lát. Mà hiện tại, y chỉ thấy buồn cười. Vốn tưởng rằng với thực lực của mình, không ai có thể làm trò ngay dưới mí mắt, chỉ không ngờ lại thua trên người một phàm nhân.
Lần đầu tiên Tống Yến gặp Ngô Linh Việt còn thật tâm yêu quý tiểu cô nương đáng yêu này, thậm chí còn nghĩ nếu thân nhân của nàng đều đã mất, y còn có thể mang nàng về Nhạc Hoa Tông, thử làm cho nàng bắt đầu tu luyện, hoặc là làm một cô nương bình thường không buồn không lo, bình an vui vẻ mà vượt qua một đời. Tư vị lòng tốt để nhầm chỗ, quả thực không dễ chịu.
“Ngô Linh Việt, không phải Lý Tường là hàng xóm ngươi sao?” Tống Yến từ trên cao nhìn xuống nàng.
“Đúng… Đúng vậy, là hàng xóm của ta.” Dù sao cũng là tiểu cô nương, sau khi nhận ra không khí không đúng, trên mặt lập tức hiện lên vẻ hoảng loạn.
“Tại sao lại muốn giết hắn?”
“Hả?” Thần sắc Ngô Linh Việt kinh ngạc trong nháy mắt, lập tức miễn cưỡng cười nói, “Thúc thúc, ngươi đang nói cái gì vậy, Linh Việt nghe không hiểu.”
Tống Yến thấy nàng còn giảo biện, thất vọng nói: “Đan dược của ta là thượng phẩm, hắn tuyệt đối không thể phát bệnh cũ trong thời gian ngắn như thế, hơn nữa ngươi có lẽ không biết, ta ký hiệu trên phù truyền tin, cái ngươi xé là phù của Lý Tường.”
【 Hệ thống tính toán xong xuôi, kí chủ, nguyên nhân cái chết của Lý Tường là một loại độc dược tên là Đoạn Trường đan. 】
Nghe thấy kết quả của hệ thống, Tống Yến hỏi: “Ngô Linh Việt, ngươi rốt cục là ai?”
Ngô Linh Việt thu lại nước mắt trên mặt, chậm rãi đứng thẳng người, nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười ngây thơ: “Nhanh như vậy mà ngươi đã phát hiện được rồi à? Thực sự là chơi không vui! Ngươi chả giống những thứ ngu xuẩn kia tí gì cả!”
Những thứ ngu xuẩn kia là chỉ… đệ tử Nhạc Hoa Tông?
Có thể Ngô Linh Việt thực sự là người bình thường, ngay cả hệ thống cũng không đo được linh khí trong cơ thể nàng.
Ngô Linh Việt khe khẽ thở dài, chớp chớp đôi mắt to, bàn tay lặng lẽ đưa ra sau lưng, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bóp nát một viên ngọc phù màu đen: “Thúc thúc, thực sự là đáng tiếc.”
Nàng đưa tay ra, ngọc phù vỡ thành hai nửa lạch cạch một tiếng rơi xuống đất: “Ta vốn dĩ rất muốn cho ngươi sống thêm mấy ngày, nhưng ngươi thực sự quá nhạy bén, làm Linh Việt rất là khổ não đó. Cho nên… hay là ngươi đi chết đi!”
Chất giọng ngây thơ non nớt, lại giống như tiếng thì thầm của ác ma.
Sau một khắc, khí tức cường đại che ngợp bầu trời khóa chặt gian nhà Tống Yến cùng Ngô Linh Việt đang ở, uy áp thuộc về cường giả Hợp Thể kỳ hung hăng đè xuống y. Cũng may Tống Yến là Hợp Thể kỳ, thực lực của người này cũng là dựa vào ngoại vật mà tạo nên, chút uy áp này đối với y mà nói chỉ giống như gãi ngứa.
Mà Ngô Linh Việt lại khác, nàng là một người bình thường, dù uy áp của cường giả Hợp Thể kỳ chỉ nhằm vào Tống Yến, nhưng chút khí thế rò rỉ ra ngoài cũng đủ ép chết nàng. Ngô Linh Việt trực tiếp bị uy áp này đè đến ngã ngồi xuống đất, trên trán đầy mồ hôi lạnh, nàng gắt gao cắn chặt môi, cắn tới mức trên môi rướm máu.
“Linh Việt!” Chưởng môn Vạn Tượng Môn mặc áo bào màu tro đáp xuống nơi này, thấy thảm trạng của Ngô Linh Việt thì hô lên một tiếng, lao tới ôm Ngô Linh Việt vào trong lòng, thay nàng chặn lại một phần uy áp, quay đầu hướng lên không trung cầu viện: “Đại nhân, ngài hạ thủ lưu tình, Linh Việt chỉ là người bình thường, không chịu nổi uy áp của ngài.”
Sau đó, giữa không trung hiện ra một thân hình màu đen, cũng chính là lão già che mặt mà Tống Yến nhìn thấy ở Vạn Tượng Môn, lão kinh ngạc “Ồ” một tiếng, dường như có chút nghi hoặc với việc Tống Yến không phản ứng chút nào: “Ngươi có thể chống lại uy áp của lão phu?”
Chưởng môn Vạn Tượng Môn luống cuống tay chân đút cho Ngô Linh Việt một viên đan dược, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Yến: “Ngươi là Phù Hoa chân quân?!”
Trên toàn bộ đại lục Hạo Miểu chỉ có một tu sĩ Hợp Thể kỳ, chính là Phù Hoa chân quân. Hơn nữa theo gã biết, chỉ có đại nhân trước mặt gã biết đường đi từ Thượng giới xuống đại lục Hạo Miểu, các tu sĩ đại năng khác căn bản sẽ không nắm được, cho nên người có tu vi Hợp Thể kỳ trước mặt này, nhất định chính là Phù Hoa chân quân.
Tống Yến không thừa nhận cũng không phủ nhận, y vốn chẳng để loại tiểu nhân như chưởng môn Vạn Tượng Môn vào mắt, chỉ lạnh mặt nhìn lão giả áo bào đen trên không trung, trong mắt tràn đấy chiến ý.
Y tuyệt đối không sợ cái vị “người Thượng giới” có tu vi giả tạo này. Nói không chừng nếu đánh bại lão, y lập tức có thể tìm được lối đi tới Thượng giới.
Lão giả cũng bị ánh mắt khiêu khích của Tống Yến chọc giận. Trong mắt lão, Tống Yến chẳng qua chỉ là giun dế trong một cái lục địa nho nhỏ, con kiến cũng đòi tranh huy với nhật nguyệt? Cái nơi linh khí mỏng manh bực này, có thể tạo ra cường giả gì chứ?
Ống tay áo màu đen của lão vung lên, một đạo linh khí trắng thuần đánh úp về phía Tống Yến, trong đó mang theo hỏa linh khí nồng nặc, mạnh mẽ đập xuống phía dưới.
“Oành” một tiếng, một thanh kiếm xám xịt ngăn cản công kích khủng bố này.
Phù Trần kiếm phát ra một tiếng ngâm, thân kiếm hơi rung động, lưỡi kiếm hiện lên sắc đỏ, ngay sau đó, hồng quang đại thịnh, bao trùm lên toàn bộ Phù Trần kiếm. Không khí xung quanh đều bị thiêu đến bỏng, ngụy trang trên mặt Tống Yến đã được tháo bỏ, một khuôn mặt thanh lãnh như tuyết hiện ra, đối lập với bầu không khí mơ hồ đỏ lên.
“Lửa Phượng Hoàng?!” Lão giả khiếp sợ nhìn Phù Trần kiếm trong tay Tống Yến, “Một kẻ ở Hạ giới như ngươi, làm sao lại có thứ bảo vật như lửa Phượng Hoàng?!”
Người này không thể sống! Trong ánh mắt lão giả nhìn Phù Trần kiếm tràn ngập tham lam, tay lão chậm rãi ngưng tụ một quả cầu ánh sáng khổng lồ, chuẩn bị tấn công Tống Yến. Ai ngờ Tống Yến lại trực tiếp phi thân, Phù Trần kiếm sắc bén nhanh như cắt đâm vào quang cầu còn chưa thành hình kia, linh khí xen lẫn một tia lửa Phượng Hoàng lập tức phá nát nó, làm cho lão giả bị phản phệ, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu.
“Nhóc ranh đê hèn, lại dám đánh lén lão phu!”
Trong tay Tống Yến bùng lên ánh kiếm, thừa dịp lão suy yếu mà lấy mạng, y không chút do dự dùng kiếm pháp mới dung hợp, đối chiến với lão giả trên không trung.
Lão giả không có cách nào, chỉ có thể kiên trì nhịn đau đánh với Tống Yến, lại càng đánh càng hoảng sợ.
Người Hạ giới này rốt cục có lai lịch gì, tại sao thực lực lại mạnh như thế? Tu luyện trên Hạ giới mỏng manh linh khí này tới Hợp Thể kỳ không nói, lại có thể dùng thực lực Hợp Thể trung kỳ đối đầu với Hợp Thể đại viên mãn như lão mà không chút yếu thế?
Mà chưởng môn Vạn Tượng Môn phía dưới căn bản không tham gia cuộc chiến này được, gã dù sao cũng là miễn cưỡng nâng lên Nguyên Anh, hai vị đại năng đánh nhau, ngay cả tới gần gã cũng không dám. Huống hồ phía sau còn có một Ngô Linh Việt không tu luyện được, gã muốn che chở Ngô Linh Việt chu toàn. Chưởng môn Vạn Tượng Môn năm nay 212 tuổi, thật vất vả mới có một đứa con, đứa bé này lại không có thiên phú, không thể tu luyện. Chính là Ngô Linh Việt.
Mẹ ruột của nàng là một người phàm, thân nhân gặp nạn chết hết, ngẫu nhiên gặp chưởng môn Vạn Tượng Môn, cùng gã tình đầu ý hợp, liền kết làm vợ chồng, có con nhỏ. Thiên đạo vô tình, nữ nhân đáng thương này mười mấy năm trước nhận hết vô số chua xót khổ sở, vốn tưởng rằng gặp phải chưởng môn Vạn Tượng Môn liền có thể sống tốt, lại không ngờ lúc nàng sinh ra Ngô Linh Việt lại khó sinh băng huyết, cứ như vậy mà đi.
Khi đó Vạn Tượng Môn nghèo rớt mùng tơi, tuy nói so với cuộc sống của người bình thường thì tốt hơn không ít, nhưng thực lực của bọn họ thấp, không mời được luyện dược sư tốt, dược sư duy nhất trong môn phái lại chỉ có thể luyện chế một ít đan dược hạ phẩm cực kỳ bình thường, hơn nữa tỉ lệ thất bại cao, luyện mười lần mới thành công một lần, dược liệu lại không rẻ. Thậm chí thời điểm mẹ Ngô Linh Việt khó sinh, đan dược có thể dùng trong môn chỉ có hai, ba viên, viên nào cũng đầy tạp chất, đối với nàng căn bản không có tác dụng gì.
Từ khi nàng khó sinh qua đời, Vạn Tượng Môn đem hết thảy tình yêu dành cho Ngô Linh Việt, gã thề phải nâng cao thực lực, để Ngô Linh Việt trải qua ngày tháng tốt đẹp hơn. Đúng lúc này, lão giả áo bào đen tìm tới gã, nói rằng lão có một phương pháp có thể nhanh chóng mạnh hơn, chưởng môn Vạn Tượng Môn tất nhiên đáp ứng không chút do dự.
Sau này gã nhìn thấy ánh mắt sợ hãi thất vọng của bách tính bình dân, gã từng có hối hận, nhưng chỉ cần trong lòng nghĩ tới nữ nhân mình yêu thương chết ngay trước mắt, tâm địa gã lại trở nên cứng rắn. Muốn bảo hộ người quan trọng nhất của mình, chung quy phải hi sinh chút gì đó. Mà ở đây, không còn nghi ngờ gì nữa, những bách tính vô tội kia chính là vật hy sinh.
Gã phái hai đệ tử đưa Ngô Linh Việt ra khỏi Vạn Tượng Môn để nuôi dạy, không muốn nàng có liên hệ với vũng nước đục này, lại không ngờ nàng lại hiểu chuyện như vậy, nguyện ý giúp gã chia sẻ.
Gã đau lòng đút cho Ngô Linh Việt bị uy áp một viên linh đan thượng phẩm: “Linh Việt, ngoan! Nuốt cái này xuống liền hết đau.”
Chưởng môn Vạn Tượng Môn vừa đem đan dược đút cho Ngô Linh Việt, bên cạnh gã lập tức có một người rơi xuống, “Ầm” một tiếng bắn lên một trận bụi mù.
Khói tản đi, Ngô Linh Việt hoảng sợ lui về phía sau hai bước. Bên cạnh chưởng môn, lão giả áo bào đen lúc nãy còn ngông cuồng tự đại, còn coi gã như giun dế tu vi thấp kém ở Hạ giới, đang nằm trên đất, đồng tử mở rộng, thất khiếu chảy máu, áo bào trên người đã rách rưới không chịu nổi. Lão co quắp hai lần, một giây sau liền tắt thở.
Tống Yến lạnh lùng đứng trên không trung, ngạo nghễ nhìn hai người chưởng môn từ trên cao xuống, ánh mắt băng lãnh, không có lấy một tia cảm tình. Chưởng môn Vạn Tượng Môn đột nhiên cảm nhận được sợ hãi đã lâu không gặp.