Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Ánh mắt lạnh lẽo đột nhiên đảo qua vị trí Tống Yến. Một lát sau, tầm mắt sắc bén khóa chặt thân hình của y. Ma khí từ đầu ngón tay Thẩm Túc Chi tuôn ra, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhằm vào Tống Yến.
Tống Yến hơi giật mình, trong lúc nhất thời chưa phản ứng lại, né tránh không kịp. Kết giới bảo hộ bằng linh lực trên người tự động sáng lên, chặn đứng công kích của Thẩm Túc Chi.
Một giây sau, thân hình của y trực tiếp bị bại lộ.
Sắc mặt Thẩm Túc Chi cứng đờ, động tác trong tay nháy mắt chậm lại.
Dù gương mặt kia không phải khuôn mặt mà hắn quen thuộc, nhưng một thân khí chất thanh cao lạnh nhạt như tùng trong tuyết này, bất luận là ai cũng không thể ngụy trang được.
Tay hắn run lên, yết hầu không tự chủ được mà lên xuống, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm người mặc bạch sam không chút cảm xúc bên dưới. Tim đập cực nhanh, phảng phất một giây sau có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Ngươi…” Trong lòng Thẩm Túc Chi có một đống câu chữ muốn hỏi ra, rồi lại bị hắn miễn cưỡng nuốt xuống, chỉ phun ra vài chữ, “Ngươi là hắn sao?”
Tống Yến không nói một lời.
Thẩm Túc Chi thế mà trưởng thành nhanh như vậy. Ngắn ngủi mười mấy ngày, hắn liền phá anh, trở thành cao thủ Hóa Thần kỳ. Ma khí trong cơ thể cũng không ngừng ở Hóa Thần, kết hợp cùng linh khí, thậm chí có thể chiến một trận với tu sĩ nửa bước Hợp Thể.
Phi Yên Tôn giả cùng Tô Nhược vừa ác chiến với hắn nhìn thấy công kích trước mặt yếu đi, liếc nhìn nhau. Tô Nhược hơi gật đầu, ngay sau đó, hai người hợp lực, năng lượng khổng lồ từ lòng bàn tay trút ra, “Oanh” một tiếng bức Thẩm Túc Chi đang thất thần phải lui bước. Hai người hóa thành làn khói trực tiếp biến mất tại chỗ.
【 Kí chủ, năng lượng đá Thái Hư biến mất. 】
Tống Yến cũng không ngờ người đối chiến cùng bọn Tô Nhược ở chỗ này là Thẩm Túc Chi. Y chỉ hơi phân tâm mà hai người kia đã chạy mất, viên đá Thái Hư thứ ba cũng không biết tung tích.
Chuyện trước đây không tính nữa, ít nhất thời khắc này, Tống Yến thật sự rất muốn đè Thẩm Túc Chi xuống đất đánh một trận.
Thấy Phi Yên tôn giả cùng Tô Nhược biến mất, Thẩm Túc Chi cũng không rảnh bận tâm hai người đó, tầm mắt gắt gao bám sát Tống Yến, hỏi lại: “Ngươi là hắn sao?”
Hai từ “Không phải” ngậm bên miệng, Tống Yến mở miệng định trả lời, lại nghe được tiếng còi báo động của hệ thống trong đầu đột nhiên vang lên, khẩn cấp lại chói tai.
【 Nhắc nhở! Nhắc nhở! Tu sĩ Tu chân giới đang đuổi tới nơi này, thỉnh kí chủ lập tức rút lui, thỉnh kí chủ lập tức rút lui. 】
Mặc kệ Thẩm Túc Chi với khuôn mặt tha thiết chờ đợi, Tống Yến nhìn cũng không nhìn, nhanh chóng dùng 30 tích phân đổi một đạo cụ chạy trốn ở hệ thống tích phân thương thành, cũng giống như hai người Phi Yên tôn giả cùng Tô Nhược mà phịch một tiếng liền biến mất.
Hai tu sĩ được Tu chân giới phái đi điều tra nguyên nhân ở Phàm giới phát hiện ma khí cùng dao động linh lực vừa tới cổng Nhạn thành, trước mắt họ chính là Thẩm Túc Chi ngơ ngác đứng trên không trung phát ngốc. Hai tu sĩ này là đệ tử Thanh Nguyên Tông, cực kỳ quen thuộc Thẩm Túc Chi.
Đại hội luận kiếm lần trước, hắn không tham gia lại tự mình tới đón Phù Hoa chân quân trở về, chân quân đối với hắn cực kỳ ôn hòa, chẳng có điểm nào giống với sư phụ luôn nghiêm khắc răn dạy của bọn họ, hai người còn âm thầm hâm mộ hắn một thời gian dài.
Ai ngờ chỉ hơn một tháng, thân phận tôn chủ Ma giới của Thẩm Túc Chi Thẩm sư huynh lại bị vạch trần, xé toạc lớp vỏ bọc tình sư đồ giả dối cảm động làm người ước ao.
Hoa trong gương, trăng trong nước, vọng tưởng bị đánh nát làm cho bọn họ hiểu rõ trên đời căn bản sẽ không có tình cảm hoàn mỹ không tì vết.
Dựa vào thực lực của bọn họ, kể cả liên thủ cũng đánh không lại Thẩm Túc Chi trước kia, càng không nói tới bây giờ thực lực của hắn tăng mạnh, không còn dễ nói chuyện như trước.
Hai đệ tử Thanh Nguyên Tông cảnh giác nhìn chằm chằm Thẩm Túc Chi trên không trung, chỉ cần hắn động, bọn họ sẽ lập tức lấy ra pháp bảo sư môn phân phát, cùng hắn đánh đến ngươi chết ta sống.
Dù như thế nào cũng phải bảo vệ bách tính bình thường một vùng này.
Thẩm Túc Chi mặc kệ bọn họ, trong lòng hắn còn nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Tống Yến, chính là ánh mắt kia, làm cho niềm vui sướng khi lại nhìn thấy sư tôn của hắn bị dập tắt phân nửa.
Hắn có tư cách gì mà cầu xin sư tôn tha thứ? Lúc trước ngay cả câu ngươi không xứng phi thăng làm người đau lòng như vậy cũng nói rồi, bây giờ hắn còn đòi hỏi cái gì?
Thẩm Túc Chi nhấc lên mí mắt, miễn cưỡng nhìn hai người Thanh Nguyên Tông một cái, mở miệng nói: “Hữu hộ pháp Ma giới cấu kết với đệ tử bỏ trốn Tô Nhược của Nhạc Hoa Tông, đến Phàm giới ra tay diệt nhà họ Tô, vi phạm quy định. Bản tọa tới tróc nã phản đồ Ma giới.”
Hắn dừng một chút, cười nhạo một tiếng: “Hi vọng Tu chân giới các ngươi có thể bắt đệ tử chạy trốn về quy án, chớ tăng thêm phiền phức cho Ma giới.”
Dứt lời, hắn phủi đi chút bụi bặm dính trên ống tay áo, cũng không thèm nhìn hai người kia nữa, phi thân rời đi, để lại cho hai người một cái bóng lưng.
Từ đầu đến cuối hắn không nói mình đã từng thấy Tống Yến. Hắn nhận thấy sư tôn là đang trốn tránh người Tu chân giới, không muốn để người khác biết chuyện y đến Phàm giới. Dù hắn không biết tại sao Tống Yến lại đến đây, nhưng lại vẫn giúp y che giấu.
Đây đại khái là chút chuyện nhỏ bé duy nhất mà hắn có thể làm vì sư tôn.
【 Hệ thống đang tính toán —— hệ thống tính toán xong xuôi, tâm tình nam chính có dao động, giá trị hảo cảm của nam chính đối với ngài hiện tại là 52 điểm, mời ngài không ngừng cố gắng! 】
–
Mấy ngày sau, Tống Yến rốt cục cũng cảm nhận được không khí không chút tạp chất của Tu chân giới.
Nơi y đặt chân đến là một tòa thành nhỏ vùng biên thùy ở Tu chân giới. Nhắc cũng khéo, nơi này chính là chỗ Phù Hoa chân quân kia lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Túc Chi và nảy sinh ý muốn thu nhận đồ đệ.
Toà thành này đã khác trước nhiều, phồn hoa hơn so với trước kia, phòng ốc hai bên đường thoạt nhìn đều mới được xây dựng chưa tới mấy năm, nhưng đang là lúc náo nhiệt nhất trong ngày mà trên đường lại vắng bóng người, gần như là không có ai.
Tống Yến thấy có chút kỳ quái, cảm giác có người đang nhìn chằm chằm y. Thuận theo ánh mắt kia nhìn lại, chỉ nghe bộp một tiếng, cánh cửa sổ đang hé mở cách đó không xa đột nhiên đóng lại, tầm mắt săm soi kia cũng biến mất không còn tăm hơi.
Y luôn cảm thấy kỳ lạ, một khắc sau lại nhận được truyền tin từ Nguyên Minh Tử.
Uẩn Tàng chân nhân mất tích ở Mạc Ất thành!
Uẩn Tàng chân nhân là phong chủ Tàng Kiếm Phong của Nhạc Hoa Tông, thực lực cao cường, kiếm thuật kỳ tuyệt, cũng là tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ, trên Tu chân giới cũng coi như cao thủ số một số hai. Vậy mà hắn lại có thể mất tích? Tòa thành nhỏ kia thực sự quái dị như vậy?
Nghĩ tới Mạc Ất thành trong truyền tin của Nguyên Minh Tử, Tống Yến không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc, y lui ra khỏi cửa thành, ngẩng đầu nhìn lên.
Nơi y đang đứng, chính là Mạc Ất thành.
Duyên phận chính là kỳ diệu như vậy.
Tống Yến truyền tin cho Nguyên Minh Tử, nói y hiện tại đang ở Mạc Ất thành, có thể ngay lập tức đi điều tra nguyên nhân Uẩn Tàng chân nhân cùng các đệ tử mất tích, đưa bọn họ an toàn trở về.
Vừa lúc này, tiếng máy móc của hệ thống cũng vang vọng trong đầu y. Trong hoàn cảnh bốn phía yên tĩnh, Tống Yến lại cảm thấy thanh âm ồn ào của nó thật thân thiết.
【 Mở ra nhiệm vụ cốt truyện, thỉnh kí chủ điều tra chuyện cư dân Mạc Ất thành cùng các đệ tử Nhạc Hoa Tông mất tích, thành công cứu người, đồng thời tra được nguyên nhân mất tích. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thưởng 50 tích phân ( Vì ngài được thưởng gấp đôi tích phân, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này ngài sẽ nhận được 100 tích phân). Mời ngài lập tức xuất phát, tìm kiếm manh mối. 】
Mà bên kia, Nguyên Minh Tử nhận được truyền tin của sư đệ mình, thấy Tống Yến nói y hiện giờ đang ở Mạc Ất thành, mi tâm hơi nhíu lên, rơi vào trầm tư.
Nếu hắn nhớ không lầm, Mạc Ất thành chính là nơi sư đệ nhận Thẩm Túc Chi làm đồ đệ.
Sư đệ ra ngoài giải sầu, lại tới Mạc Ất thành. Xem ra y vẫn canh cánh trong lòng chuyện Thẩm Túc Chi phản bội, luyến tiếc đồ đệ này, cho nên mới trở lại chốn cũ.
Nghĩ tới đây, Nguyên Minh Tử quyết định một lát nữa sẽ dặn đại đệ tử thân truyền của mình tới ngoại môn chọn mấy đệ tử thông minh lanh lợi, thiên phú không tồi, đợi khi sư đệ trở về sẽ để chúng tới Phù Trần Phong làm việc vặt.
Bên người có đệ tử mới, tâm tư của sư đệ chắc hẳn sẽ không dừng lại trên người tên nghịch đồ Thẩm Túc Chi kia.
Sau đó Nguyên Minh Tử lại lo âu truyền tin cho Tống Yến, dặn y vạn sự cẩn thận, không để bị thương vân vân.
–
Tiếng hít thở yếu ớt từ trong cánh cửa đóng chặt truyền đến, mang theo tia gấp gáp, dường như đang rất sợ hãi.
“Ba” một tiếng, ván cửa yếu đuối bị một đôi tay thuôn dài trơn nõn đẩy ra, người bên trong phát ra một tiếng hô kinh ngạc yếu ớt, liều mạng rúc vào trong góc.
Tống Yến ngưng mắt nhìn lại, một đứa nhỏ đang dùng hai tay ôm đầu gối, trốn trong góc phòng run lẩy bẩy, thân hình gầy yếu, quần áo dơ bẩn, chỉ có một đôi mắt to đang chăm chú nhìn y, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Tống Yến bước tới hai bước, ánh mắt đứa nhỏ lập tức càng thêm sợ hãi, nỗ lực co người lại, nhỏ giọng khóc xin: “Đừng, đừng bắt ta.”
Y dừng chân, sắc mặt nhu hòa xuống, nhẹ giọng nói: “Tiểu cô nương, đừng sợ! Ta không phải người xấu.”
Nghe thấy câu nói này, thân thể đứa nhỏ thoáng thả lỏng, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập cảnh giác cùng sợ hãi, nàng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi thật không phải người xấu sao?”
Tống Yến gật đầu: “Không phải! Ta tới giúp ngươi.”
“Vậy ngươi đóng cửa lại ta sẽ tin.”
Tống Yến quay đầu, nhìn thấy cửa lớn mở toang, khe khẽ thở dài một hơi, đóng kỹ cửa. Lúc trở lại đã thấy vẻ cảnh giác trong mắt tiểu cô nương kia biến mất phân nửa.
Tống Yến đi về hướng nàng được hai bước, tiểu cô nương kia nhất thời cảnh giác co người về sau: “Ngươi đừng tới đây!”
“Được, ta không tới.” Tống Yến lùi lại, ôn nhu hỏi, “Người vừa lén lút nhìn ta qua cửa sổ là ngươi sao?”
Tiểu cô nương khẽ gật đầu một cái.
“Ngươi tên là gì?”
Tiểu cô nương suy nghĩ một lúc rồi mới nói cho y: “Ta tên là Ngô Linh Việt.”
“Linh Việt.” Tống Yến nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang bằng với Ngô Linh Việt, “Ngươi có thể nói cho thúc thúc biết tại sao ngươi lại ở đây một mình được không? Cha mẹ ngươi đâu?”
Nhắc tới cha mẹ, Ngô Linh Việt co rúm một chút, nước mắt trong veo nhất thời tràn ra. Tiếng khóc nức nở mang theo vẻ non nớt của nàng vang lên: “Cha mẹ đều bị những người kia bắt đi rồi!”
Ánh mắt Tống Yến hơi run, nhưng vẫn kiên nhẫn nhẹ nhàng: “Vậy Linh Việt có thể nói cho thúc thúc biết những người kia là ai và vì sao bọn họ lại bắt cha mẹ ngươi không?”
Ngô Linh Việt khóc thút thít một lát, mở to đôi mắt ướt nhẹp mà nhìn Tống Yến, nghiêm túc trả lời: “Cha mẹ nói bọn họ là tiên trưởng đóng quân tại Mạc Ất thành.”
Trước ánh mắt cổ vũ lại bao dung của Tống Yến, Ngô Linh Việt tiếp tục nói: “Một năm trước, Mạc Ất thành đã có người biến mất. Lúc đầu cũng chẳng ai để ý, tưởng họ đi xa nhà làm việc. Sau đó số người biến mất càng ngày càng nhiều mới khiến cho mọi người chú ý.”
“Lúc ấy, cha mẹ và mọi người đều cho là tiên trưởng ở Mạc Ất thành vẫn sẽ bảo hộ những người dân thường như chúng ta, nên có người tới chỗ tiên trưởng xin giúp đỡ nhưng người đó vẫn chưa từng trở về, rồi người đi tìm tiên trưởng càng ngày càng nhiều, nhưng cũng không có ai trở về.”
“Bọn họ ý thức có chuyện không đúng, các tiên trưởng Mạc Ất thành không quản chuyện này, người đi tìm bọn họ cũng chưa trở về. Nghe nói có một tông môn rất nổi danh gọi là Nhạc Hoa Tông, họ quyết định tới đó cầu tiên trưởng hỗ trợ. Trong mấy ngày bọn họ rời đi, ở đây lại thêm mấy người biến mất.”
Lời của Ngô Linh Việt còn chưa dứt hẳn, bên ngoài đột nhiên vang lên “Đùng” một tiếng khiến nàng giật mình, cả người co rúm lại về phía sau, hoảng sợ nhìn ra cửa.
____________________
Tác giả có lời muốn nói: Nguyên Minh Tử nghĩ mình hiểu rõ tâm tư sư đệ, cũng chăm chỉ tìm cách khiến sư đệ quên đi thứ nghịch đồ Thẩm Túc Chi.
Không biết mọi người còn nhớ hồi trước đã đề cập tới chuyện bách tính mất tích ly kì kia không, ở chương 41 đó.