Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn HE Rồi

Chương 48: Niềm vui bất ngờ




Edit: Chanh

Beta: Me Xả Mi

Đêm đó, nguyệt hắc phong cao, vầng trăng lưỡi liềm khuất sau tầng mây, màn đêm đen kịt. Lúc này chính là thời điểm thay ca của vệ binh trong phủ thành chủ. Thời gian dài bình yên vô sự đã khiến cho vệ binh gác đêm trở nên lười biếng, đầu lĩnh vệ binh thay ca miễn cưỡng ngáp một cái, không chú ý tới một thân ảnh bí ẩn chợt lóe lên cách đó không xa.

【 Chú ý, chú ý, dao động quen thuộc cách đây không xa, thỉnh kí chủ chú ý vệ binh tuần tra xung quanh. 】

Tống Yến nghĩ một câu “biết rồi”, thân ảnh chợt biến mất ở khúc ngoặt.

Nếu không phải hệ thống hô to gọi nhỏ lúc y chạm mặt những quan binh trong phủ thành chủ kia, nói cái gì mà cảm nhận được dao động năng lượng quen thuộc, y sẽ không đi theo bọn chúng tới đây, còn phải ngây ngốc đợi mấy ngày.

Băng qua hoa viên nhỏ, lẩn vào bóng đêm, Tống Yến dựa theo chỉ dẫn của hệ thống đi đến một sân viện khá xa hoa.

Cổng lớn làm từ vàng, trên nạm ngọc thạch, tường viện đều là ngói lưu ly màu sắc rực rỡ, đầy mùi nhà giàu mới nổi. Tống Yến ngẩng đầu nhìn lên, trên cổng có treo bảng hiệu, trên có ba chữ lớn mạ vàng, Tử Thượng Hiên. Nếu y nhớ không lầm, ban ngày quản gia đã nhắc qua, nơi này là viện riêng của thành chủ Nguyên thành.

Tống Yến chần chờ, thấy hệ thống trong đầu điên cuồng thúc giục, lại cắn răng bước vào Tử Thượng Hiên. Vừa vào trong viện, gian phòng bên sườn đã truyền tới thanh âm rên rỉ vụn vặt, hòa với một tiếng lại một tiếng đưa đẩy, càng ngày càng lớn. Tống Yến bước nhanh, vành tai trong nháy mắt đỏ chót.

Buổi tối, ở Tử Thượng Hiên không người gác đêm. Một là thành chủ Nguyên thành tự tin cho rằng vệ binh ở bên ngoài đủ sức bao quát toàn bộ phủ. Hai là tính gã hoan dâm, không thích người khác nghe thấy tiếng giao hoan của gã cùng tình nhân, cho nên Tống Yến chỉ cần tránh thoát vệ binh ngoài kia là tạm thời an toàn.

【 Kí chủ, dao động kia ở ngay trong gian phòng phía trước! 】

Nghe được tiếng máy móc hình như có chút kích động của hệ thống, Tống Yến lặng lẽ đi tới trước cửa gian phòng kia.

Một tiếng “kẽo kẹt” cực nhỏ vang lên, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, Tống Yến tìm một viên dạ minh châu ảm đạm trong kho hàng, chiếu sáng một vùng nhỏ xung quanh mình.

【 Ngay chỗ này. 】

Nghe hệ thống nói, Tống Yến nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn quanh gian phòng.

Nơi này tựa hồ là Tàng Bảo Các của thành chủ Nguyên thành, bên trong trưng bày đầy các loại vật phẩm trân quý. Tống Yến thậm chí còn nhìn thấy một vị thuốc ở Tu chân giới, tuy cực kỳ phổ thông nhưng ở Phàm giới cũng là vật cực kỳ trân quý.

Một thành chủ nho nhỏ lại có thể sở hữu đồ vật của Tu chân giới, chuyện này đúng là thú vị.

“Cảm ứng được sao? Cụ thể ở đâu?”

【 Hệ thống đang tính toán —— kí chủ, đằng sau bức tường bên tay phải ngài. 】

Tống Yến nghiêng đầu, nhìn theo hướng đó.

Trước mặt là một bức tường trưng bày ngọc khí đồ cổ, sắp xếp chỉnh tề, mỗi một thứ đều có giá trị không nhỏ, nếu dao động năng lượng kia ở đằng sau…

Y tiến lên, chạm vào viên ngọc mã não màu sắc rực rỡ nhất ngay giữa kệ, xoay nhẹ.

Tiếng ma sát nhẹ nhàng vang lên, bắt đầu từ giữa, mặt tường cùng với kệ gỗ chầm chậm tách rời, từ từ lộ ra mật đạo đen kịt phía sau, giống như một động tối không đáy.

【 Kí chủ, dao động càng thêm mãnh liệt, nhưng lại giống như bị bọc trong một cái gì đó, hệ thống không có cách nào nhận biết nó rốt cục là vật gì, thỉnh kí chủ vào mật thất điều tra. 】

Tống Yến giơ lên dạ minh châu, tiến vào mật thất. Bức tường ở phía sau chầm chậm đóng lại. Lối vào đen kịt cũng không phải quá dài, chỉ là một đoạn bậc thang đi xuống, đi thêm một chút nữa liền thấy ánh sáng của dạ minh châu ở phía trước. Cách mỗi một đoạn, trên tường lại nạm một viên dạ minh châu khổng lồ, khiến cho con đường cực kỳ sáng sủa.

Lại đi xuống dưới, chỗ này chính là một gian mật thất không lớn, bên trong cũng không bày mấy thứ quý giá hơn đồ ngoài kia như Tống Yến tưởng tượng, mà ngược lại, ở đây chỉ có một hộp ngọc.

Đặt ngay trên bàn đá giữa phòng.

Đây chính là vật phẩm xuất hiện dao động năng lượng quen thuộc mà hệ thống đã nói. Tống Yến tiến lên, cầm lấy hộp ngọc.

Chạm vào mềm mại nhẵn bóng, là ngọc thạch phẩm chất thượng giai quý giá.

Trong khi hệ thống hô to gọi nhỏ, Tống Yến mở hộp ngọc ra. Trong nháy mắt, một luồng dao động linh lực nhẹ nhàng phả vào mặt. Chỉ thấy trong hộp ngọc có một viên đá màu sắc tươi đẹp, lấp lánh đẹp đẽ, nhìn rất là bình thường, lại làm cho y cảm thấy đặc biệt quen thuộc.

Là đá Thái Hư.

【 Chúc mừng kí chủ tìm được đá Thái Hư, vì hành trình lần này không có trong nhiệm vụ, tích phân sẽ không tăng gấp đôi, chúc mừng kí chủ thu được 20 tích phân! Hiện giờ ngài tổng cộng có 122 tích phân. 】

Đá Thái Hư tổng cộng có ba viên, lần trước mua được một viên trong phòng đấu giá ở Dụ An thành, bị hệ thống lấy đi thăng cấp, mà y đến Phàm giới cũng là vì tìm viên đá Thái Hư thứ hai. Căn cứ những gì hệ thống từng nói, viên này nằm ở nhà họ Tô Đông Lê Quốc.

Có thể tìm được viên đá thứ ba ở Nguyên thành, thực sự là niềm vui bất ngờ.

【 Kí chủ, hộp ngọc này có thể ẩn giấu dao động năng lượng của đá Thái Hư mà không bị hệ thống tính được, hẳn là một loại vật liệu đặc thù. Kiến nghị kí chủ giữ lấy, sau này hẳn phải dùng đến. 】

Một giây sau, hộp ngọc cùng với đá Thái Hư xuất hiện trong kho hàng của Tống Yến.

May mà thu hoạch cũng không tệ lắm, không uổng phí công lao y tới phủ thành chủ này.

Chỉ là, đại quân Đông Lê Quốc sắp áp sát, Nguyên thành nằm sát biên giới lại vẫn gió êm sóng lặng như cũ, không hề nhận ra nhà của mình sắp bị chiếm. Mà gã thành chủ Nguyên thành cả ngày trầm mê sắc đẹp, hoang dâm vô độ kia, ngày vui của gã cũng nên chấm dứt rồi.

Lấy được đá Thái Hư, Tống Yến không lưu luyến chút nào, đi theo đường cũ ra khỏi mật thất, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa Tàng Bảo Các. Ngay lúc y đang định rời khỏi Tử Thượng Hiên lại đột ngột dừng bước.

Sương phòng bên cạnh vẫn đang truyền ra âm thanh này nọ làm người mặt đỏ tim đập xen lẫn giọng nam tử điệu đà xin tha. Qua một trận tiếng thở dốc, Bạch Dịch tận lực nói bằng giọng mềm mại.

“Đại nhân, ngài có thể đáp ứng nhân gia một thỉnh cầu nho nhỏ không ~ “

“Thỉnh cầu gì, tiểu mỹ nhân nói đi.”

“Lúc chưa gặp đại nhân, nhân gia có mâu thuẫn nho nhỏ với một ca ca khác. Người kia cũng được chọn, đại nhân có thể cho y đi không, nhân gia không muốn ở chung một chỗ với y.”

“Được, đều theo mỹ nhân.”

Thành chủ Nguyên thành từng gặp qua nhiều mỹ nhân, đây là người đầu tiên có thể lấy lòng gã trên giường như thế, thỏa mãn lòng tự trọng cực lớn của gã. Còn Tống Yến mới gặp ban ngày đẹp thì có đẹp, nhưng hậu viện của gã không một ngàn cũng mấy trăm mỹ nhân, muốn nhớ kỹ Tống Yến mới chỉ gặp qua một lần thì sợ là không có khả năng lắm, cho nên gã mới đáp ứng sảng khoái như vậy.

Nghe thấy Bạch Dịch nói vậy, Tống Yến cuối cùng cũng rõ ràng tại sao ban ngày lúc Bạch Dịch rời đi lại nhìn y bằng ánh mắt sâu xa đó.

Hắn đại khái cho là đạt được sủng ái của thành chủ thì lập tức có thể đạp Tống Yến dưới chân, đuổi y đi rất xa, không để cho địa vị của mình lung lay.

Tống Yến chẳng mấy hứng thú.

“Hệ thống, đại quân Đông Lê Quốc đến đâu rồi?”

【 Hệ thống đang tính toán —— đại quân Đông Lê Quốc đã trú đóng ở nơi cách Nguyên thành năm mươi dặm, ngày mai lập tức có thể công thành. 】

Y không có sức diễn trò gia đấu với người không liên quan. Ngày mai là ngày nguy cấp, đừng nói Bạch Dịch muốn gây sự với y, hắn có thể bảo vệ tính mạng của mình hay không cũng là vấn đề.

Nhưng mà kết cục của hắn, chẳng hề liên quan tới Tống Yến.

Một đêm trôi qua rất nhanh, phía chân trời xuất hiện một vệt sáng mờ nhạt. Sau đó, vệt sáng này càng lúc càng lớn đến khi bao trùm toàn bộ bầu trời. Mặt trời đỏ rực chầm chậm nhô lên. Sương mù vốn dĩ tràn ngập trong không khí lặng yên tản đi. Quan binh trên tường thành ngáp một cái rõ dài, dụi dụi con mắt, phát hiện ở phía xa xa hình như đột nhiên xuất hiện một vệt đen.

Vệt đen càng ngày càng lớn, mãi đến tận khi nó biến thành một đoàn người đen thẫm, quan binh kia kinh ngạc trợn to mắt, hoảng loạn không ngừng, vội vàng gõ vang chuông lớn bên cạnh.

“Địch —— tập kích ——” Quan binh gân cổ la lên.

Tiếng chuông nặng nề vang vọng toàn thành, bách tính vừa thức dậy nghe thấy tiếng chuông còn sửng sốt chốc lát, sau đó gấp gáp hò hét đánh thức những người còn lại trong nhà, cuống quít thu dọn đồ đạc.

“Người Đông Lê Quốc đánh tới, mọi người chạy mau —— “

Trong lúc nhất thời, bách tính dồn dập chạy trốn, Nguyên thành đại loạn, tiếng kêu sợ hãi vang lên trong từng phố lớn ngõ nhỏ.

Thành chủ Nguyên thành trần như nhộng bị tiếng hét bên ngoài đánh thức, cau mày giận dữ mắng to: “Ồn ào cái gì? Còn làm ầm ĩ xử tử toàn bộ!”

Cách cánh cửa, thành chủ Nguyên thành nghe thấy tiếng la khóc nức nở của thuộc hạ: “Thành chủ đại nhân, đại sự không ổn! Quân đội Đông Lê Quốc đã đến cửa thành.”

“Cái gì?!” thành chủ Nguyên thành đột nhiên ngồi dậy. Bạch Dịch mơ mơ màng màng nằm trong ngực gã bị động tĩnh lớn này đá văng xuống đất, hắn thấp giọng hô lên một tiếng đau đớn, mở mắt ra định làm nũng, phát hiện thành chủ đang mặc quần áo.

“Thành chủ đại nhân, ngài đang làm gì?” Hắn cũng nghe thấy huyên náo càng lúc càng lớn phía bên ngoài, chỉ là tối hôm qua quá mức kịch liệt, hắn cực kỳ mệt mỏi, ngủ một giấc đến tận bây giờ.

Thành chủ Nguyên thành nhanh chóng mặc quần áo tử tế, cũng không nhìn Bạch Dịch chỉ quấn chăn bông ngồi dưới đất, vội vã nhét vàng bạc châu báu vào bao quần áo của mình, thân thể mập mạp chạy về phía Tàng Bảo Các.

Cánh cửa bị mở ra, Bạch Dịch mới nghe rõ thanh âm bên ngoài.

Quân đội Đông Lê Quốc đến cửa thành?

Hắn có chút mờ mịt, lúc này mới qua một đêm, Đông Lê Quốc làm sao đã đánh đến cửa? Vậy ngày lành của hắn chẳng phải là sẽ sớm chấm dứt sao?

Bạch Dịch tìm kiếm trên dưới giường nửa ngày, mới tìm được bạch sam đã bị xé nát của mình, không thể mặc lại, không có cách nào khác, hắn đành phải tìm quần áo của thành chủ trong phòng.

Dáng vóc của gã quá béo, Bạch Dịch mặc quần áo của gã cứ như đứa nhỏ mặc quần áo người lớn, tay áo rộng thùng thình, chỗ nào cũng lọt gió.

Lúc này đã không quản được nhiều như vậy, Bạch Dịch vụng về buộc chặt dây lưng, chạy ra khỏi phòng, muốn tìm một ít tiền để chạy trốn.

Hắn nhịn đau, khập khiễng chạy đến Tàng Bảo Các đã mở toang cửa của thành chủ Nguyên thành, phát hiện bảo bối trong phòng đều hoàn hảo không chút tổn hại. Vết máu thật dài chảy tới bên chân hắn, mùi máu tanh nồng nặc làm cho cái đầu có chút mơ màng của hắn trong nháy mắt trở nên tỉnh táo.

Nhìn theo vết máu, hắn nhìn thấy thành chủ Nguyên thành vừa rồi còn đang nằm bên gối mang theo nét mặt sợ hãi ngã vào giữa hai kệ gỗ, trên bụng xuất hiện một cái lỗ, máu tươi trào ra.

Chẳng biết lúc nào, gã đã bị người ta một kích mất mạng.

Bạch Dịch run lập cập lùi về sau hai bước, chật vật chạy về phía mấy kệ trưng bày bảo bối, từng cái lại từng cái nhét vào bao quần áo của mình, trước khi rời đi còn ôm tâm tư cuỗm mất bao quần áo trên người gã thành chủ.

Hắn đi chân trần chạy ra khỏi Tử Thượng Hiên, phát hiện phủ thành chủ to lớn vậy mà đã vườn không nhà trống, nội tâm hoảng loạn, khóe mắt lại đột nhiên lóe lên một vệt góc áo màu trắng.

Bạch Dịch nhìn thấy góc áo kia, như là có thêm dũng khí, bạch bạch bạch chạy theo người nọ, hô lên: “Tống ca ca, chờ ta!”

Người còn chưa đi kia chính là Tống Yến.

Nghe thấy có người đang gọi mình, Tống Yến dừng bước, quay người nhìn về phía sau.

Trong nháy mắt nhìn thấy Tống Yến đó, sắc mặt Bạch Dịch trắng bệch, không kiềm chế được mà lui về phía sau một bước, chỉ vào Phù Trần kiếm nhiễm máu trong tay Tống Yến cùng với bạch sam dính vài giọt màu đỏ, run rẩy cổ họng: “Là… Là ngươi!”

“Ừ?” Tống Yến cúi đầu, nhìn xuống thanh kiếm của mình cùng với quần áo dính vết máu.

“Là ngươi giết thành chủ đại nhân!” Bạch Dịch rốt cục cũng run họng hô lên được câu này.

Tống Yến giương mắt, khóe môi cong cong, ngón tay trỏ khẽ khàng đặt bên môi: “Suỵt.”

“Là vệ binh trong phủ, bất mãn với thành chủ đã lâu, thừa dịp loạn lạc mà ám sát.”

Sắc mặt Bạch Dịch trắng bệch, cứng ngắc gật đầu: “Là… Là vệ binh giết thành chủ.”

Nghe thấy tiếng hô chỉnh tề mạnh mẽ của đội quân Đông Lê Quốc bên ngoài phủ, hai chân Bạch Dịch như mềm oặt, cầu xin mà nhìn về phía Tống Yến: “Tống ca ca, ta biết ngươi rất lợi hại. Ngươi có thể dẫn ta theo được không?”

Trong con ngươi Tống Yến tựa như nghi hoặc: “Không phải hôm qua ngươi đã cầu ta nhường cơ hội cho ngươi sao? Ngươi ngưỡng mộ thành chủ như vậy, đương nhiên phải có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu với gã mới xứng tâm tư kia của ngươi.”

Dứt lời, Tống Yến cũng không thèm nhìn hắn, vài bước đã mất dấu, chỉ chừa lại cho Bạch Dịch một bóng lưng.

Vừa lúc này, binh lính Đông Lê Quốc tiến vào trong phủ thành chủ, nghe thấy âm thanh “Bên này” “Bên kia”, hắn tuyệt vọng xụi lơ trên mặt đất.

Chỉ chốc lát sau, binh sĩ Đông Lê Quốc phát hiện Bạch Dịch trong phủ thành chủ.

Không cho hắn bất kỳ cơ hội phản bác nào, binh lính Đông Lê Quốc lầm tưởng Bạch Dịch là thân tín của thành chủ, trực tiếp đánh chết hắn ngay tại chỗ.

Mà lúc này, Tống Yến đã sớm nhân dịp hỗn loạn ra khỏi thành, đi về hướng Đông Lê Quốc.