Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn HE Rồi

Chương 23: Chán ghét cùng cực





Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Buổi trưa, mặt trời lên cao, ánh nắng xuyên qua tán lá xanh lọt xuống đất đầy vết lốm đốm, bầu không khí bốn phía thực thích hợp để nghỉ ngơi.
Thẩm Túc Chi dựa vào thân cây, mí mắt gục xuống, gió nhẹ tùy ý thổi loạn sợi tóc trên trán hắn.
Sự tình mấy ngày nay phát sinh quá đột ngột, Tôn chủ mang hắn về đã qua đời sau một đêm, hắn bị ép tiếp nhận Ma giới, ôm đồm đống gánh nặng này, tất cả mọi thứ khiến cho hắn có chút đột nhiên không kịp chuẩn bị, theo bản năng lại cảm thấy có chút quái lạ.
Sau khi bế quan đột phá tới Nguyên Anh đại viên mãn, hắn đem sự vụ lớn nhỏ của Ma giới ném cho Thao Thiết, một thân một mình đến Thanh Nguyên Tông, muốn gặp mặt Tống Yến một chút.

Có lẽ là quanh năm ở bên cạnh Tống Yến, Thẩm Túc Chi có một loại tình cảm kỳ quái đối với Tống Yến.

Một mặt chán ghét y là kẻ chính đạo dối trá, mặt khác lại không tự chủ được mà để ý tới y, muốn ở bên cạnh y.
Trong mắt hắn, những kẻ gọi là tu sĩ chính đạo luôn tự xưng mình như danh môn chính phái, lại thường đeo tấm mặt nạ giả nhân giả nghĩa, quen thói lừa dối người khác, nội tâm dơ bẩn xấu xa, bất kham đập vào mắt.


So ra thì Ma tu bọn họ mặc dù cũng không phải người tốt lành gì, nhưng ít ra họ khinh thường việc giả vờ đạo đức.
Thẩm Túc Chi suy nghĩ đến xuất thần, bên tai đột nhiên truyền tới một thanh âm xa lạ.
“Vị sư huynh kia, ta là Lưu Nghiêu, đệ tử Vô Tương Phái.

Làm phiền ngươi có thể mang ta tới sân của Vô Tương Phái trị thương được không?”
Thẩm Túc Chi ngồi trên cây hơi nghiêng đầu qua:?
Lưu Nghiêu cảm thấy người này có chút quen biết, trong khoảng thời gian ngắn lại không nhớ ra được là ai, nhìn hắn không phản ứng, lại hỏi: “Vị sư huynh này, có thể mang ta tới sân của Vô Tương Phái trị thương được không?”
Thẩm Túc Chi thu tầm mắt lại, nhắm mắt nhàn nhạt nói: “Không rảnh.”
“Ngươi ——” Lưu Nghiêu nổi giận, sắc mặt khó coi: “Vị sư huynh này, không biết ngươi là đệ tử môn phái nào, nhưng chúng ta vốn là đồng môn, lẽ ra nên hỗ trợ lẫn nhau.

Ngươi đưa ta tới chỗ Vô Tương Phái, ta chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi.”
Thẩm Túc Chi cười nhạo một tiếng.
“Ngươi làm sao lại vô lễ như thế? Rốt cuộc là người của môn nào phái nào? Ta hôm nay phải đòi công ——” chữ đạo kẹt ở trong cổ họng, Lưu Nghiêu nín tới mức đỏ ửng cả mặt.
Gã đột nhiên nhớ ra người trước mắt này là ai, đệ tử duy nhất của Phù Hoa chân quân Tống Yến, kiếm tu Nguyên Anh đại danh đỉnh đỉnh trên Tu chân giới, Đại sư huynh Nhạc Hoa Tông Thẩm Túc Chi.
“Xin… Xin lỗi, quấy rầy Thẩm sư huynh.

Ta có thể tự mình trở lại, không cần làm phiền sư huynh.” Lưu Nghiêu có chút lúng túng, nhưng vẫn gật gật đầu với Thẩm Túc Chi, không quản hắn có trả lời hay không liền đỡ eo mà dò dẫm từng bước đi tới sân chiêu đãi của Thanh Nguyên Tông.
Trước khi đi, Lưu Nghiêu cảm thấy vị Thẩm sư huynh đại danh đỉnh đỉnh này hình như không giống lời đồn đại cho lắm.
Không ôn nhu như mọi người vẫn nói, thậm chí có chút lạnh nhạt.
Thẩm Túc Chi không quản Lưu Nghiêu đang chạy trối chết, một lần nữa chợp mắt dựa vào thân cây, không tự chủ được nhớ tới thời điểm hắn vừa vào Nhạc Hoa Tông.
Nhắc mới nhớ, Tống Yến là người dắt hắn nhập môn.
Thẩm Túc Chi đợi ở Ma giới hai mươi năm lại phải nhận mệnh trà trộn vào Tu chân giới.


Hắn còn vì thế mà uất ức một thời gian, khi đó hắn không cam lòng, còn thường xuyên nghe trộm được đánh giá của Ma tộc đối với chính đạo, lại càng không thích, liền quyết định lén lút tới Tu chân giới tìm tòi thực hư.
Hắn tới một thành nhỏ ở biên giới, nơi đó mặc dù người dân thuần phác, nhưng núi cao hoàng đế xa, không tránh khỏi có vài người ỷ vào chút tu vi của mình liền làm ra mấy chuyện khinh nam bá nữ.
Khi đó Thẩm Túc Chi vẫn là tiểu thiếu niên có chút hiếu thắng, gặp chuyện bất bình đương nhiên phải rút đao tương trợ.

Cuối cùng lại vì thực lực không đủ mà bị tu sĩ kia đánh bầm dập cả người, còn bị nhốt trong phòng chứa củi.
Trong cơ thể hắn tuy tồn tại ma khí, nhưng lại chưa từng tu luyện, cũng không nắm vững sức mạnh của mình, bất cẩn một cái liền đánh sập gian phòng chứa củi nho nhỏ.
Người tu chân bị đánh thức lúc nửa đêm kinh hãi biến sắc, trực tiếp giao Thẩm Túc Chi cho tông phái nhỏ trong địa phương.

Ma khí trong cơ thể bị phát hiện, hắn biến thành Ma tu người người hô đánh, ít ngày nữa bị đem đi xử tử.
Nhắc cũng khéo, lúc đó Phù Hoa chân quân mai danh ẩn tích, cải trang du tới các thành trì trên toàn đại lục Hạo Miểu, trùng hợp đụng phải Thẩm Túc Chi sắp chết.
Phù Hoa chân quân thấy hắn có chút ngây thơ, trong cơ thể tuy có ma khí nhưng chưa từng tu luyện, lại nhìn ra hắn có thiên phú tu luyện.

Vì vậy y mới động tâm, muốn thu nhận hắn là quan môn đệ tử, tỉ mỉ giáo dưỡng, để hắn dùng linh lực luyện hóa ma khí.
Vì thế hắn cứ mơ mơ hồ hồ như vậy vào Nhạc Hoa Tông, bái nhập môn hạ Phù Hoa chân quân.
Hắn vốn tưởng rằng Tống Yến thật sự muốn dạy dỗ mình cẩn thận, nhưng chưa từng nghĩ, Tống Yến chỉ xem mình như một vật thí nghiệm.
Thẩm Túc Chi đến nay còn nhớ lời nói châm chọc lạnh lùng kia của Tống Yến như khoét một lỗ hổng lớn trong tâm hắn, làm cho hắn đánh mất chút chân tình còn sót lại trong lòng.

“Ma tộc tất nhiên đáng chết, làm sao ta có thể nhận một kẻ ma khí đầy người làm đệ tử của mình? Chẳng qua là dùng hắn làm chút thí nghiệm thôi.”
Ngực Thẩm Túc Chi khó chịu từng đợt, hắn dường như bật cười châm chọc, lại cảm thấy không cam lòng, cảm thấy oán hận, cả trái tim chứa đầy chán ghét cùng cực đối với Tống Yến.
Ma tôn dẫn hắn tới Ma giới, lợi dụng hắn, muốn hắn trà trộn vào Tu chân giới tìm hiểu tin tức cho Ma tộc.

Tống Yến dẫn hắn vào Nhạc Hoa Tông, vì muốn hắn làm vật thí nghiệm.
Thế nhân vô tình, vì sao hắn phải mang thiện ý trong lòng?
Thẩm Túc Chi nhắm mắt lại, đè xuống hận ý mãnh liệt trong lòng, bên môi hiện ra một nụ cười gằn.
Cùng lúc đó, trong đầu Tống Yến đang ở bí cảnh đột nhiên vang lên âm thanh máy móc của hệ thống.
【 Đo lường thấy tâm tình nam chính dao động lớn, nhân tiện thông báo kí chủ, giá trị thù hận hiện tại của nam chính là 99999 điểm, thỉnh kí chủ tiếp tục cố gắng.


Tống Yến vẻ mặt mờ mịt:????.