Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Túc Chi, mấy đệ tử Quy Nhất Phái liếc nhau, người nào người nấy trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Một khắc trước bọn họ còn đoán chắc Thẩm Túc Chi đã bị Nhạc Hoa Tông giữ lại, đại năng Nguyên Anh của Ma giới sẽ bảo vệ bọn họ chu toàn, một giây sau đã thấy được Thẩm Túc Chi đạp cửa, bứt đầu của đại năng kia xuống đất.
Về phần Tống Yến? Bọn họ đã sớm bỏ qua.
Một người có vẻ như là sư đệ né tránh đằng sau sư huynh mình, dùng ngón tay run run rẩy rẩy chỉ vào cái đầu Ma tu, lại chỉ chỉ Thẩm Túc Chi, run cầm cập nói: “Này này này chính là cách hành xử của tu sĩ chính đạo các ngươi sao?”
Thẩm Túc Chi vô tội mà nói: “Ma tu đáng chết.”
Ngữ khí không chút nào mất tự nhiên, cứ như mình không phải là tộc nhân Ma giới.
Đám đệ tử Quy Nhất Phái dù ngu ngốc cũng biết bây giờ bọn họ chỉ có thể chạy.
Dùng tu vi của bọn họ đối chiến với Thẩm Túc Chi thì căn bản không có phần thắng, nhưng thực lực bọn họ chỉ có một chút, nhất cử nhất động đều lọt vào trong mắt Tống Yến và Thẩm Túc Chi, chạy làm sao thoát?
Kết cục cuối cùng đương nhiên là bị Thẩm Túc Chi giam cầm tại chỗ, động cũng không thể động, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Thẩm Túc Chi lại gần.
“Các ngươi chiếm được công pháp từ chỗ nào? Còn nữa, người dân thôn Cốc đâu?” Thẩm Túc Chi đi về phía trước hai bước, đột nhiên nghe được giọng Tống Yến.
Lúc này, đầu óc Đại sư huynh Quy Nhất Phái lại tỉnh táo lên: “Chúng ta từ chối trả lời.
Trừ khi các ngươi mời Chấp Pháp đường Nhạc Hoa Tông tới.”
Tống Yến câu môi cười cười, khuôn mặt này của y rõ ràng chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng khi nở nụ cười như thế, nháy mắt toát lên ý vị như cao lãnh chi hoa lạc phàm trần.
Y không nói gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bốn chữ to đùng “các ngươi cũng xứng” hung hăng đập vào mặt bọn họ.
“Không nói cũng được.”
Thẩm Túc Chi ngữ khí ôn hòa mà lấy ra Phá Vân kiếm: “Chuyện công pháp các ngươi không nói chúng ta cũng tra được.
Còn về thôn dân, họ ở trong tay đám bại hoại Quy Nhất Phái các ngươi thì chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Vậy hôm nay chôn các ngươi cùng những người vô tội đó là tốt rồi.”
Kiếm quang sắc bén áp sát, Đại sư huynh Quy Nhất Phái rốt cục hoảng loạn.
Gã nói năng lộn xộn mà hô to: “Ngươi không thể giết chúng ta! Quy Nhất Phái tốt xấu gì cũng phụ thuộc Nhạc Hoa Tông, là đồng môn của các ngươi.
Chỉ có chưởng môn Nhạc Hoa Tông mới có thể xử trí chúng ta, ngươi tự mình chém giết đồng môn thì sẽ bị phạt!”
“Bị phạt?” Thẩm Túc Chi hỏi ngược lại.
Đại sư huynh Quy Nhất Phái gật đầu như giã tỏi: “Đúng, đúng, ngươi khẳng định sẽ bị phạt.
Ngươi không thể giết chúng ta.”
Nhìn thấy nét mặt Thẩm Túc Chi có chút khó xử, gã giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vừa muốn nói cái gì, lại bị một thanh âm đánh gãy.
“Túc Chi, động thủ.”
Thẩm Túc Chi nghiêm mặt nói: “Vâng, sư tôn.”
“Sư tôn?” Gã không thể tin nhìn về phía Tống Yến tầm thường kia, trong mắt tràn đầy sợ hãi, “Ngươi là Phù—— “
Lời còn chưa nói hết, toàn bộ mấy đệ tử Quy Nhất Phái đồng thời hít khí lạnh.
Tống Yến không để ý bọn chúng, trực tiếp đẩy cánh cửa nhỏ dẫn vào phòng trong.
Trong đó có một nhà ba người đang nằm, một đôi vợ chồng trung niên, còn có một bà lão thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi, ắt hẳn là nhà thợ săn Từ.
Con gái nhà họ Từ vốn là tuổi tác như hoa, hiện tại trên mặt lại nếp nhăn, tóc hoa râm, chỉ nhìn thì tuổi tác còn lớn hơn mẹ nàng.
Gương mặt kia như đã trải qua phong sương, có thể tưởng tượng được nàng đã phải chịu bao nhiêu thống khổ.
Nhưng nàng vẫn cứ nuôi hi vọng sống sót.
Sau khi vất vả giành lấy tự do, không để ý gì mà chạy về gặp cha mẹ, lại không nghĩ rằng sẽ mang tới cho người nhà tai ương ngập đầu.
Nói cho cùng, nàng đã làm sai cái gì cơ chứ.
Tống Yến than một tiếng nhẹ đến không thể nghe thấy, trầm mặc vuốt mắt cho bọn họ, đi ra khoảnh sân đơn sơ.
Gió vờn tán lá, chim bay ngang trời vì thôn nhỏ đáng thương này mà hót lên một tiếng réo rắt, như thể đang ngửa đầu than thở.
Tống Yến không cảm giác được bất kỳ hơi thở nào trong thôn.
“Sư tôn.”
Thẩm Túc Chi từ phía sau đi tới, “Người nơi này đều chết hết.”
Tống Yến “Ừ” một tiếng, biểu tình không vui không buồn, dị thường bình tĩnh nói: “Tới Quy Nhất Phái.”
Nửa tháng trước, Thẩm Túc Chi một người một kiếm giết vào Quy Nhất Phái, lấy mạng chưởng môn, đem mọi chuyện dơ bẩn xấu xa của Quy Nhất Phái ra ngoài ánh sáng, Nhóm đệ tử chìm đắm trong cái tên danh môn chính phái sau khi biết được chân tướng đều đồng loạt rời bỏ tông phái, mà đệ tử tham dự vào chuyện kia chỉ có thể chạy trốn đến nơi khác, tìm kiếm sự che chở từ Ma giới.
Cây đổ bầy khỉ tan, Quy Nhất Phái lúc này, cũng không có một bóng người.
Tống Yến dẫn Thẩm Túc Chi bước vào cổng lớn Quy Nhất Phái.
Trong đại điện chỉ thấy ngói vỡ tường đổ, khắp nơi đều có đá vụn.
Bốn trụ đá chống đỡ đại điện đổ mất hai cái, đại điện cũng vì thế mà sụp xuống một nửa, chỉ còn lại một nửa xấu xí đã từng một thời huy hoàng.
Tống Yến thấy cảnh tượng này cũng không nói gì, đi theo khí tức dơ bẩn nhất mà tìm đến một chỗ.
Xuyên qua hành lang tàn tạ, y đứng vững trước cửa phòng Càn Nguyên đạo nhân.
Tống Yến cảm giác được bên trong phòng có một cỗ khí tức tà ác cực kỳ nồng nặc, oán khí chồng chất, giống như một giây sau sẽ phá tan cửa phòng yếu ớt.
Y đang muốn đưa tay mở cánh cửa trước mặt, Thẩm Túc Chi bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Sư tôn.”
Tống Yến ngừng lại, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên cửa, y giương mắt, thần sắc tựa như nghi hoặc.
Thẩm Túc Chi cau mày giải thích: “Lúc trước đệ tử phát hiện gian mật thất trong phòng Càn Nguyên đạo nhân, bị giam trong đó đều là các thiếu nữ “may mắn” được tuyển vào Quy Nhất Phái với danh nghĩa là đệ tử mới, nhưng thực tế bị coi như lô đỉnh.
Mà khi đệ tử tiến vào, một số người đã hóa thành xương trắng, bị ngâm trong huyết trì ở trung tâm mật thất.”
“Huyết trì?”
Trên mặt Tống Yến rốt cục lộ ra một chút kinh ngạc, y hỏi lại một lần: “Huyết trì?”
“Đúng, Huyết trì.”
Thẩm Túc Chi lời ít ý nhiều: “Trong ao có lẽ toàn là máu của các thiếu nữ đó.
Các nàng bị lợi dụng đến chết, trước khi chết còn bị rút cạn máu, chết rồi thi thể cũng bị ngâm trong ao, làm chất dinh dưỡng cho Càn Nguyên đạo nhân.”
Tống Yến đã khiếp sợ đến nói không ra lời.
Y cho là đem hàng trăm hàng ngàn thiếu nữ như hoa biến thành lô đỉnh để tu luyện đã là chuyện phi thường đáng chết, không nghĩ tới Quy Nhất Phái còn có thể phát điên hơn thế.
Tốt xấu gì cũng là môn phái chính đạo, nhưng việc này cùng với Ma tu giết người như ngóe có gì khác nhau?!
Y ở trong lòng điên cuồng nhục mạ Càn Nguyên đạo nhân bại hoại, trên mặt vẫn lạnh như băng, dường như sẽ chẳng vì bất kỳ ai bất kỳ chuyện gì mà dao động, nghe thấy Thẩm Túc Chi nói cũng chỉ dừng lại chốc lát, trên tay tiện đà phát lực, đẩy ra cánh cửa lung lay sắp đổ kia.
Tống Yến đẩy một cái cánh cửa đã ầm ầm sụp đổ, lộ ra cảnh tượng bên trong gian phòng.
Bức tường che giấu lối vào mật thất đã bị phá nát, từ cửa có thể nhìn thấy, dù mật thất được xây dựng có chút thấp xuống, nhưng Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi trưởng thành đều rất cao, từ góc nhìn của Tống Yến còn có thể nhìn thấy huyết trì ùng ục ùng ục bọt nước trong mật thất.
Nơi này giống như đã trải qua một trận chiến đấu, một khoảng đất trống bên cạnh huyết trì có vết máu đã khô lại, nhưng bên trong ao vẫn đầy máu như trước, thoạt nhìn còn rất mới mẻ, vách ao được dựng từ những tảng đá bất quy tắc có chút thấp, dòng máu cuồn cuộn trong ao phảng phất một giây sau liền muốn phun trào, ập tới trước mặt hai người bọn họ.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh Tống Yến xuất hiện bên cạnh huyết trì, y cúi đầu chạm vào vách đá, lạnh mặt: “Nơi này từng có người đến.”
Càn Nguyên đạo nhân chết rồi, trong Quy Nhất Phái người chết đã chết, kẻ chạy đã chạy, kể cả có người còn sống, cũng sẽ không trở về tự chui đầu vào lưới.
Bởi vì Nhạc Hoa Tông sớm muộn sẽ phái người đến điều tra, chờ người tới thì bọn họ muốn chạy cũng chạy không thoát, huống hồ ——
Trong không khí cũng như trên vách đá lưu lại khí tức như có như không, có vẻ thực lực người kia rất cường đại, chỉ e là đã xấp xỉ Hóa Thần kỳ.
Cái gì mới có thể hấp dẫn tu sĩ mạnh mẽ như vậy sau khi Quy Nhất Phái bị hủy liền đến đây điều tra?
Tống Yến nhìn chung quanh một lần, không tìm được thứ gì đặc biệt.
Cuối cùng, tầm mắt của y dừng lại ở huyết trì ùng ục bọt máu trước mắt, trong lòng từ từ hiện ra một suy đoán.
Trong nguyên tác chỉ nói sơ qua chuyện này, Tống Yến chỉ biết cuối cùng tra được Quy Nhất Phái cấu kết với Ma tu, mà Ma tu kia hình như là nhân vật có máu mặt ở Ma giới.
Sau khi biết được thân phận gã thì nam chính đêm đó liền chạy về Ma giới làm một cuộc thanh trừng, Ma tu cấu kết với Quy Nhất Phái chết rất tàn nhẫn.
Trong lúc nhất thời ở Ma giới nhân tâm hoảng sợ, đối với vị thiếu chủ ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy đều nổi lên lòng sợ hãi, cũng không ai dám có động tác nhỏ gì.
“Đi thôi.”
Tống Yến không nói gì, quay người rời khỏi gian mật thất tràn đầy mùi máu tanh này.
Chờ tới lúc y cùng Thẩm Túc Chi rời đi, căn phòng của Càn Nguyên đạo nhân phía sau vốn còn ngoan cố chống cự trong nháy mắt sụp đổ, biến thành một đống phế tích.
Bụi mù nổi lên bốn phía, Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi lại ngay cả cọng tóc cũng sạch sẽ, không dính chút tro bụi nào.
Thẩm Túc Chi đi theo Tống Yến không để ý đống phế tích phía sau mình, chỉ hỏi: “Vì sao sư tôn chỉ nhìn một cái rồi đi?”
“Đồ vật đã mất, điều tra cũng không được gì.”
Nét mặt Thẩm Túc Chi có chút sững sờ, giống như không hiểu Tống Yến nói cái gì: “Đồ vật?”
Tống Yến cũng không quay đầu lại: “Việc này sợ là không đơn giản như vậy, cùng Quy Nhất Phái hợp tác không chỉ có ma tu.”
Thẩm Túc Chi triệt để sửng sốt, hỏi y: “Người là nói, sau lưng Quy Nhất Phái ngoại trừ Ma giới, còn có những người khác?”
Bởi vì ngạc nhiên, hắn ngay cả kính ngữ cũng quên dùng, ngay sau đó lại có chút vui sướng khi người gặp họa.
Ma giới tham gia không nằm trong dự định của hắn, nhưng trong chính đạo trừ Quy Nhất Phái thế mà còn liên quan đến những người khác, bởi vậy có thể thấy được, cái gọi là danh môn chính phái chẳng qua cũng chỉ là một đám sâu mọt, vùi ở địa bàn ấm áp của mình liền quên mất bách tính bình dân, thậm chí còn có thể lấy mạng bách tính sùng bái bọn họ để tu luyện.
Quả nhiên là dối trá đến cực điểm, buồn nôn đến cực điểm.
Trong lòng Thẩm Túc Chi đầy châm biếm, lại đầy hứng thú mà nghĩ, sư tôn tốt của hắn có giống như mấy cái thứ gọi là chính đạo giống nhau hay không, treo bên miệng toàn là nhân nghĩa, sau lưng lại máu lạnh vô tình?
Chắc vậy… Chắc là như thế.
Nếu không thì người tạo kết giới sau núi là ai?.