Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn HE Rồi

Chương 1: Đệ nhất tông phái




Edit: Chanh

Beta: Me Xả Mi

Núi cao sừng sững, mây mù che phủ, sương trắng bao trùm đỉnh núi. Ánh nắng vàng rực chiếu xuống không đủ làm tan sương mù, lại rọi qua từng tấc hoa cỏ, từng bụi cây xanh trên đỉnh núi, màu vàng lẫn giữa nhiều màu sắc khiến đỉnh núi trở nên vừa tráng lệ lại huyền ảo.

Đây là Phù Trần Phong.

Đệ tử mặc trường y lục sắc đang cúi đầu cung kính bẩm báo với người ngồi trên cao, giữa hai lông mày đầy tôn kính, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn lên, như thể sợ khiến cho vị thần cao cao tại thượng trong lòng hắn giật mình.

“Chân quân, đám đệ tử mới tới kia có không ít người đã leo lên được thang mây. Chưởng sự sư bá mang những người thông qua khảo thí tới tập trung trên quảng trường tông môn, lệnh cho đệ tử tới đây thông báo một tiếng, xem năm nay có người nào vừa mắt người hay không.”

Nam tử mặc bạch y ngồi phía trên “ừm” một tiếng, ánh mắt lãnh đạm không gợn sóng, thoạt nhìn thập phần vô tình, bàn tay thon dài cầm lấy chén trà tinh xảo bên cạnh, nhấp một ngụm, chậm rãi cất tiếng: “Trở về bẩm báo Lý chưởng sự, bổn quân sẽ tới sau.”

Nam tử mặc một bộ trường sam trắng như tuyết, cổ tay áo là hoa văn tường vân màu vàng, tựa như tùng tuyết quạnh quẽ không nhuốm khói lửa nhân gian, y cụp mắt nhìn đệ tử phía dưới, đáy mắt không có nửa phần tình cảm.

Đệ tử hành lễ rồi vội vã đi ra ngoài, trước khi rời đi còn liếc nhìn gian nhà trúc đơn giản thanh nhã phía sau, trong mắt tràn đầy sùng bái và ngưỡng mộ. Không biết năm nay có người nào may mắn được Phù Hoa chân nhân thu làm đệ tử hay không.

Cánh cửa đóng lại, phát ra một tiếng “cạch” nhỏ, trong gian nhà trúc, chén trà tinh xảo trên tay Phù Hoa chân nhân theo đó vỡ tan tành.

Hồi lâu sau, trong gian truyền tới một tiếng thở dài.



Đây là thời gian Nhạc Hoa Tông chiêu thu tân đệ tử, mười năm mới có một lần.

Nhạc Hoa Tông chính là tông môn đệ nhất đại lục Hạo Miểu này, thu hút vô số tu sĩ ôm mộng phi thăng tranh nhau bái phỏng. Nếu may mắn được nhận vào Nhạc Hoa Tông, được Phù Hoa chân quân chỉ điểm, thực lực nhất định có thể tăng tiến thêm một bước.

Việc này còn phải kể tới 200 năm trước, lúc đại quân Ma giới và Yêu tộc liên hợp với ý đồ xâm chiếm tu chân giới. Khi đó, Nhạc Hoa Tông cùng những tông môn khác liên thủ, đám tu sĩ dưới sự dẫn dắt của Phù Hoa chân quân vẽ lên một trận chiến đẫm máu, đánh bại Ma quân, đắc thắng khải hoàn. Phù Hoa chân quân cũng trong trận này một kiếm thành danh, trở thành đệ nhất tu sĩ chưa phi thăng trên toàn đại lục, tên tuổi đệ nhất tông môn của Nhạc Hoa Tông cũng càng vững vàng.

Phải biết, toàn bộ đại lục Hạo Miểu này đã gần vạn năm chưa có người phi thăng, trong hoàn cảnh như vậy, nhiều tu sĩ đã bắt đầu hoài nghi chuyện phi thăng có thật hay không. Việc Phù Hoa chân quân đột phá lại cho bọn họ thấy được hi vọng. Y cũng vì vậy mà được mệnh danh là Tu tiên giới đệ nhất chính đạo, trở thành tín ngưỡng trong lòng vô số đệ tử.

Mà giờ khắc này, đệ nhất chính đạo Phù Hoa chân quân đang trầm mặc lau vệt nước giữa các ngón tay, bay về phía quảng trường tông môn dưới sự chỉ đạo của hệ thống.

Tống Yến đã đến đại lục Hạo Miểu được bảy ngày.

Y vốn là một sinh viên thế kỷ 21, lúc trước bị bạn cùng phòng lén lút đưa cho một quyển tiểu thuyết ngôn tình tu tiên, y hiếu kỳ liếc mắt nhìn lại xảy ra chuyện không thể vãn hồi.

Nội dung quyển tiểu thuyết đại khái là cuộc phản công của nữ chính Tô Nhược.

Tô Nhược xuất thân là trưởng nữ nhà họ Tô, một gia tộc lớn ở Đông Lê Quốc, từng có hôn ước với Nhị hoàng tử đương triều, thân mẫu mất sớm, phụ thân tái hôn, thường xuyên bị kế mẫu cùng muội muội ngược đãi, thiếu ăn thiếu mặc, gầy trơ xương.

Nhị hoàng tử sau khi trưởng thành tâm huyết dâng trào muốn gặp gỡ vị hôn thê của mình. Vốn tưởng rằng gặp được một vị mỹ nhân hoạt sắc sinh hương, khuynh quốc khuynh thành, không ngờ chỉ gặp được một cọng giá đỗ khô quắt. Ngược lại, cọng giá đỗ này lại có một vị muội muội xinh đẹp như hoa, khiến hắn động tâm. Vì vậy mà thỉnh cầu phụ hoàng xóa bỏ hôn ước, đổi thành cầu hôn nhị tiểu thư nhà họ Tô.

Nữ chính Tô Nhược, sau mất đi một mối hôn sự tốt, lại không còn hậu trường để nương tựa, bị chính muội muội của mình tra tấn đến chết, hóa thành quỷ hồn, trơ mắt nhìn muội muội ác độc mặt mày rạng rỡ xuất giá, oán khí tích tụ không tiêu tan, thế mà trọng sinh.

Sau khi sống lại, Tô Nhược đã sớm nghe nói xa xa có tiên sơn, vì vậy dứt khoát từ bỏ một nhà toàn lòng lang dạ sói, một mình bước lên con đường tu tiên.

Trời không phụ lòng người, Tô Nhược trải qua gian khổ bái vào Nhạc Hoa Tông, thành công thu được ưu ái của Phù Hoa chân quân, nhận nàng làm nữ đệ tử duy nhất dưới trướng mình, giảng dạy tiên thuật, truyền thụ linh bảo. Trong lúc nhất thời Tô Nhược nhận hết sủng ái, phong quang vô hạn.

Không bao lâu sau, Tô Nhược cùng với đại đệ tử dưới trướng Phù Hoa chân quân lưỡng tình tương duyệt, kết thành đạo lữ. Sau khi Tô Nhược đột phá Nguyên Anh, hai người cùng đi xuống phàm thế, san bằng nhà họ Tô, báo huyết hải thâm thù, cắt đứt mọi nhân quả trước kia, từ đây một lòng cầu đạo, không màng thế sự, cùng sống cuộc đời thần tiên quyến lữ.

Vốn tưởng rằng đó là đại kết cục, không ngờ nhân vật phản diện lớn hơn nữa còn ở phía sau.

Phù Hoa chân quân thân là Tu tiên giới đệ nhất chính đạo, đáng lí phải chúc phúc cho hai đệ tử, nhưng y lại thầm yêu nữ chính, vươn tay chia rẽ đôi quyến lữ này, thậm chí coi trời bằng vung mà giam cầm nữ chính, cuối cùng bị nam chính chém chết, lưng gánh tiếng xấu, bị người người phỉ nhổ. Còn nam nữ chính sau khi trải qua kiếp nạn này, mọi người trong Tu chân giới đều thấy chân tình của bọn họ, mặc dù có để lộ thân phận Ma tu của nam chính, nhưng thế nhân cũng bình tĩnh mà tiếp nhận.

Thậm chí, bởi vì tình cảm động lòng người của nam nữ chính, Ma giới cùng Tu chân giới vĩnh viễn noi gương quan hệ Tần Tấn, cùng chung sống hòa bình trong rất nhiều năm.

Tống Yến lúc đó còn trào phúng nội dung vở kịch cẩu huyết, không ngờ trời cao lại an bài cho y một cái phong bì lớn như vậy.

Không sai, Tống Yến xuyên thành nhân vật phản diện lớn nhất cùng tên cùng họ với y trong sách, Phù Hoa chân quân.

Phù Hoa chân quân không những là người thập phần thanh lãnh mà còn có sức mạnh vượt bậc, là bông hoa cao ngạo của Nhạc Hoa Tông, chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn. Tuy rằng đến phần cuối truyện sẽ thấy đây thực ra chỉ là một cái mặt nạ lừa người, trong suốt quãng thời gian vô vị ngày này qua ngày khác tu luyện không có chút lạc thú, Phù Hoa chân quân đã sớm đánh mất bản tâm.

Khi y khổ tu nhiều năm mà thực lực không hề tăng tiến một tấc, y đã lựa chọn một con đường vòng.

Y lặng lẽ giam cầm rất nhiều đệ tử thiên phú phi thường, bên ngoài thì đổ lỗi cho Ma tu về cái chết của họ, bên trong lại lén lút dùng cấm thuật rút ra linh căn của bọn họ để sử dụng, dùng thứ này để tinh tiến thực lực của chính mình.

Nữ chính cũng là con mồi y vừa ý nhất. Chỉ tiếc, y đối với con mồi lại động chân tình. Một chữ tình, trầm mê một đời.  Tưởng là ân huệ trời ban, không ngờ lại là kiếp số khó tránh. Chỉ là thống khổ mà thôi.

Tống Yến chỉ cần vừa nghĩ tới mấy việc người người oán trách mà Phù Hoa chân quân làm ra liền cảm thấy đau đầu, trong lòng y ôm mong đợi hỏi hệ thống, nỗ lực giãy dụa một chút: “Ta có thể đổi thân thể khác không?”

Hệ thống: “Nằm mơ.”

Giãy dụa thất bại.

Y biết trước sẽ là câu trả lời này, thừa dịp bây giờ còn có thể cứu vãn, Tống Yến quyết định đem nội dung vở kịch bóp chết từ trong trứng nước.

Trên đường đi tới quảng trường, Tống Yến phân tâm liếc nhìn phong cảnh của tông môn. Hoa cỏ đua sắc, cây cối tốt tươi. Trên đường có đệ tử vội vã đi qua, ánh nắng ánh trên cổ tay áo hình như so với nơi khác càng chói mắt hơn.

Thật sự là một chỗ tốt.



Quảng trường Nhạc Hoa Tông rất lớn, bốn góc đều là những cột đá được chạm khắc tinh xảo, dùng đá xanh thượng hạng lát nền, chính giữa và xung quanh đều có khắc trận pháp phức tạp. Bên trong quảng trường có tới gần trăm người trẻ tuổi, tất cả đều từ năm đến hai mươi tuổi, người khoác áo gấm, kẻ mặc áo vải thô, nhưng chung quy trên mặt họ đều là vẻ khao khát, ngóng trông.

Tất cả những người này đều đã thông qua thử thách leo thang mây.

Thang mây là thử thách thứ nhất khi chiêu mộ đệ tử của Nhạc Hoa Tông. Tổng cộng có một ngàn bậc, cứ mười bước sẽ có một ảo trận nho nhỏ, thông qua một trăm ảo trận như thế mới có thể thực sự bước vào cổng Nhạc Hoa Tông.

Mà thử thách thứ hai, là kiểm tra thiên phú và tâm cảnh.

Người tu tiên có năm thuộc tính tượng trưng cho năm linh căn kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Kiểm tra thiên phú là xem độ tinh khiết của linh căn, mà tâm cảnh chính là xem xem trên con đường cầu tiên có thể tiến xa bao nhiêu.

Lúc Tống Yến đến quảng trường, các đệ tử đã xếp hàng để chuẩn bị kiểm tra, thấy y tới liền dồn dập chỉnh lý đầu tóc cùng quần áo, muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Phù Hoa chân quân.

Chỉ có một người ngoại lệ, đó chính là nữ chính Tô Nhược.

Vì phải lặn lội đường xa mà nàng đã sớm mệt mỏi không chịu được, quần áo lam lũ, góc áo làm bằng vải thô còn có mấy chỗ thủng, may mắn tóc tai còn có chút chỉnh tề, làm nàng trông có chút tinh thần.

Mấy thứ đó cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến dung mạo của nàng, ngược lại càng hiện ra vẻ nhu nhược đáng thương.

Mắt hạnh mày ngài, mũi ngọc môi đỏ, vừa như viễn sơn lãnh đạm hờ hững, lại như dị bảo hiếm có trong thiên hạ, nhan sắc thêm một chút thì thô tục, bớt một chút thì ảm đạm. Vải rách áo tang không những không làm giảm nhan sắc, trái lại càng lộ ra vẻ thanh lệ đoan trang.

Thần sắc Tô Nhược nhàn nhạt, dường như chỉ nghĩ tới việc kiểm tra thiên phú, không còn hơi sức quan tâm mấy chuyện khác.

Nhưng kỳ thật ở trong mắt Tống Yến, Tô Nhược mới là cái người bắt mắt nhất trong cả đám người kia.

Nàng có vẻ không biết thân phận đại danh đỉnh đỉnh của Phù Hoa chân quân này, chỉ muốn có thể lưu lại tông môn, giữ một vị trí nhỏ.

Tô Nhược trong nguyên tác đã thu hút sự chú ý của Phù Hoa chân quân bằng cách này.

“Tiếp theo–” Đến phiên Tô Nhược.

“Tên họ, quê quán.”

“Tô Nhược, nhà họ Tô Đông Lê Quốc.”

Có người ở bên cạnh nghe được, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khinh thường.

Đông Lê Quốc? Đó không phải là một nước nhỏ của người phàm à? Người phàm cũng vọng tưởng tới tu tiên? Thật không biết tự lượng sức mình.

Nhưng người nọ rất nhanh đã bị vả mặt.

Âm thanh của đệ tử phụ trách kiểm tra thiên phú vang vọng khắp quảng trường: “Tô Nhược, kim thủy hỏa tam linh căn, độ tinh khiết cao.”

Người bình thường nếu có thiên phú tu tiên, cùng lắm cũng chỉ có một loại linh căn, số người có hai loại đã rất ít, ba loại linh căn càng là lông phượng sừng lân, còn chưa nói tới độ tinh khiết cao.

Theo một ý nghĩa nào đó, độ tinh khiết của linh căn tượng trưng cho tốc độ hấp thụ linh lực, độ tinh khiết càng cao thì tu luyện càng nhanh, giống như Hạo Miểu đại lục đệ nhất chính đạo, Phù Hoa chân quân chính là ngũ linh căn ngàn năm khó gặp, nhưng mà chỉ có hai linh căn thủy hỏa là tinh khiết cao, còn lại đều ở tầm trung bình, mà Tô Nhược cả ba loại đều là linh căn tinh khiết cao, trên đường cầu tiên có thể tiến xa hơn Phù Hoa chân quân.

Tuy rằng chỉ là khả năng, nhưng chỉ cần một cái khả năng như vậy liền khiến nàng nổi danh.

Các trưởng lão cùng phong chủ ở một bên cũng kích động, lời khen ngợi vang lên không dứt.

“Tam linh căn, lại đều là tinh khiết cao, thật là một hạt giống tốt.”

“Ngươi xem tâm cảnh cô nhóc này, thật là hiếm có, trời giáng cam lộ, vạn vật nhẵn bóng, có lửa cũng chỉ thiêu một đám cỏ dại, lại cháy mãi không dứt, hiếm có, hiếm có.”

“Cô nhóc này ta muốn, là một hạt giống tốt.”

“Này không được! Ngươi không được tranh giành với lão phu! Lão phu đã nhìn thấy thì cô nhóc này liền là đồ đệ của lão phu!”

Trong tiếng khen của các vị trưởng lão, Tô Nhược vẫn thong dong bình tĩnh, lẳng lặng đứng chờ ở một bên, thái độ ung dung không vội này lại càng được thưởng thức.

Sau khi các vị đệ tử đã hoàn thành kiểm tra, các vị phong chủ cùng trưởng lão bắt đầu chọn lựa đệ tử, được chọn có thể vào nội môn, chưa được chọn cũng có thể ở lại Nhạc Hoa Tông, nhưng chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn.

Tô Nhược có thiên phú cùng tâm cảnh tuyệt hảo, bị tranh đoạt là chuyện đương nhiên.

“Ngươi xem thiên phú cô nhóc này, kim thủy hỏa, rất hợp tiến vào Tàng Kiếm Phong của ta, nhất định sẽ có thành tựu.”

“Ai muốn luyện kiếm cùng một đám nhà quê, nếu phải nói thì một cô nương trong veo như nước nên tới Hoài Nhu Phong của ta, toàn là nữ nhân, còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Mấy người đừng tranh giành với lão phu, cô gái nhỏ, cô có nguyện ý tới môn hạ của ta, làm đệ tử Lãm Nhạc Phong?”

Nghe một đám người tranh đoạt, đệ tử đứng bên cạnh Tô Nhược trong mắt toát lên vẻ hâm mộ, mà Tô Nhược lại không kiêu căng không hấp tấp, hành lễ với các vị phong chủ trưởng lão đang tranh đoạt nàng.

Những phong chủ trưởng lão này đều chờ xem nàng chọn người nào, lại chỉ thấy cô nương không kiêu căng không hấp tấp vừa hành lễ với bọn họ xong liền quỳ xuống trước mặt Tống Yến, bái lạy thật lâu, thần sắc không hoảng, thanh âm thánh thót.

“Tô Nhược, nguyện bái nhập môn hạ Phù Hoa chân quân.”

Âm thanh hâm mộ, ghen ghét hay nghị luận ở xung quanh đột nhiên im bặt, trên quảng trường yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tiếng chim hót từ xa truyền tới như phóng đại vô số lần.

Một làn gió thổi qua, cuốn lên lọn tóc đen nhánh của Tô Nhược, ánh mắt nàng càng thêm kiên định.

Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đánh úp về phía Tống Yến.

Mí mắt Tống Yến nhảy dựng, y vốn đang lơ lửng giữa không trung cũng không thể không xuống dưới mà đứng bên cạnh chưởng môn.

Chỉ thấy Phù Hoa chân quân người người kính ngưỡng khẽ gật đầu, giống như một vị thần cao cao tại thượng, đáy mắt chỉ có sự lạnh nhạt, dường như không đem thiên tài được người ta tranh đoạt ở trong lòng.

Y nói: “Ta không nhận đệ tử.”

Mọi người xôn xao. Các đệ tử xem trò vui khe khẽ bình luận, dù âm thanh có nhỏ cũng có thể đem Tô Nhược nhấn chìm.

“Cô gái này thực sự rất to gan, còn muốn bái chân quân làm sư phụ?”

“Chân quân bao nhiêu năm nay cũng chỉ có một đồ đệ, người cũng từng nói sẽ không nhận thêm đệ tử nữa. Tại sao luôn có người không biết tự lượng sức mình, coi mình là người đặc biệt nhất nhỉ?”

“Nhiều người thiên phú tốt hơn nhiều, nghe nói vị đại sư huynh của Phù Trần Phong chính là một hạt giống cực phẩm, lúc nhập môn còn tạo thành náo động, chẳng lẽ Tô Nhược này có thể so sánh với vị kia?”

“Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, chân quân há là người nàng có thể mơ tưởng. Thật sự cho rằng bản thân là độc nhất vô nhị?”

Trong đông đảo tiếng bàn luận, vành mắt Tô Nhược hơi đỏ lên, thoạt nhìn rất oan ức, nhưng nàng lại kiên định như trước, hướng về phía Tống Yến dập đầu bái lạy.

“Đệ tử Tô Nhược, nguyện bái nhập môn hạ Phù Hoa chân quân, mong chân quân thành toàn.”

Nàng tuy có chút gầy yếu, ngũ quan lại đoan chính, trên gương mặt mơ hồ thể hiện ra vẻ phong tư tuyệt đại sau này. Tô Nhược nhìn thẳng Tống Yến, trong đôi mắt tràn ngập vẻ mong đợi. Nhưng mà Tống Yến lại lạnh nhạt liếc nàng một cái, cái nhìn kia lạnh lẽo thấu xương, khiến cả người Tô Nhược đều giống như bị đông lại.

Y mặt không gợn sóng mở miệng: “Sự bất quá tam, đây là lần thứ hai, ta không thu đồ.”

Tô Nhược còn muốn nói thêm gì nữa, đã thấy Tống Yến tiếp nhận chén trà do một đệ tử dâng tới, hơi hơi dùng sức, chén trà liền trở thành bụi.

Tô Nhược:!!!

Tô Nhược hít vào một ngụm khí lạnh, vội vã tỏ thái độ: “Là đệ tử quá phận, đệ tử nguyện bái nhập Hoài Nhu Phong, khẩn cầu Hoài Ngọc chân nhân thu nhận đệ tử.”

Nói thì như vậy, nhưng trong lòng Tô Nhược đang không ngừng kêu khổ. Tại sao lại như vậy? Rõ ràng trong nội dung nguyên tác, bản thân có thể bái nhập môn hạ Tống Yến, thậm chí có thể quen biết chân mệnh thiên tử của nàng: đại đệ tử dưới trướng Phù Hoa chân quân, đồng thời cũng là thiếu chủ Ma giới Thẩm Túc Chi.

Dù Tống Yến có là nhân vật phản diện lớn nhất, nhưng mấy chục năm y đối với nàng dạy dỗ cùng sủng ái lại không phải giả vờ. Nếu như không có Tống Yến, nàng chưa chắc đã đứng vững gót chân ở Nhạc Hoa Tông nhanh đến thế, tu vi cũng chưa chắc có thể tăng lên nhanh chóng, kể cả sống lại một lần, nàng vẫn kiên định chọn Tống Yến.

Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Tô Nhược không thể hiểu nổi, nhưng nàng không có lựa chọn khác, nàng nhất định phải ở lại Nhạc Hoa Tông.

May là Hoài Nhu Phong cũng không tồi, kiếp trước Hoài Ngọc chân nhân cũng có thiện ý rất lớn với nàng. Cùng lắm thì đến lúc đại sư huynh lịch luyện trở về, nàng lại tìm cơ hội nói chuyện với hắn.

Tô Nhược an tâm vào Hoài Nhu Phong, Tống Yến cũng vì thế mà thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần nữ chính không nhảy nhót trước mắt y, y tự có biện pháp cách xa nàng, để nàng không vào được Phù Trần Phong dù chỉ nửa bước.