Nhận được tín hiệu cầu cứu không chỉ có mình Thường Khê Đình, Kỳ Lân sơn, Long Quang kỳ ở gần đó, còn thêm hai môn phái nữa, mọi người đều bị tình huống quỷ dị này dọa cho sợ đến mức hồn bay phách tán.
Thường Khê Đình cũng kể lại di ngôn của Đông Phương Tiêu Nhiên.
Lời nói cuối cùng trong cuộc đời ông ấy là: Tháp… người đầu bạc, cẩn thận… Đông Phương Tố Quang, nghịch tử.
Tuy rằng bọn họ không muốn nghĩ theo hướng kia nhưng trong lòng mỗi người biết được di ngôn đều có một suy nghĩ.
Thiếu Lâu chủ Cửu Thiên Các lâu, mưu hại môn phái của mình và tòa thành mình phải bảo hộ.
Tuy rằng người của mấy môn phái này có hoài nghi như vậy, nhưng trước khi điều tra rõ ràng cũng không ai dám lắm lời cái gì. Sau đó, người của Kỳ Lân sơn phụ trách thu dọn tàn cục, hơn nữa liên lạc với những đệ tử còn lại của Cửu Thiên Các lâu, nhờ hoạt động bên ngoài nên tránh được một kiếp.
Thường Khê Đình và người của Kỳ Lân sơn điều tra khắp nơi.
Bọn họ phát hiện trong thành Thương Lãng Tuyền có bốn tòa tháp cao chót vót, tản ra một hơi thở kỳ lạ, hơn nữa bọn họ còn gặp phải trận pháp chưa từng thấy dưới chân tháp. Thường Khê Đình vốn định ở lại thành Thương Lãng Tuyền lâu hơn một chút, chẳng qua có người truyền tin cho hắn ta, thành Tiên Lâm xuất hiện một vị pháp sư hai chân không thể nhúc nhích rất kỳ lạ.
Chờ đến hôm nay gặp phải vị pháp sư Thiên Thượng Diệu Âm kia mới biết không phải là Đông Phương Tố Quang. Chẳng qua cái tên pháp sư kia cũng không phải thứ tốt lành, không biết gã định làm gì.
“Bởi vì chuyện này liên quan đến danh dự của Cửu Thiên Các lâu cho nên chúng ta đều không tiện nhiều lời với bên ngoài.” Thường Khê Đình giải thích: “Nhưng mà nếu như Trường Sinh Quân đã biết chuyện này, ta cũng có một việc muốn thỉnh giáo ngươi.”
Câu chuyện mà Thường Khê Đình kể có hơi dài với Hạ Trường Sinh, Hạ Trường Sinh còn chưa thấy hứng thú gì lắm, lúc hắn ta kể được một nửa thì Hạ Trường Sinh đã thất thần rồi.
“Trường Sinh Quân?” Thường Khê Đình gọi hắn.
“Ngươi muốn hỏi chuyện gì?” Hạ Trường Sinh hoàn hồn, khẽ vuốt tóc.
Thường Khê Đình nhìn Hạ Trường Sinh một cái, sau đó đưa cho hắn một trang giấy: “Đây là do ta vẽ ra, trận pháp dưới tháp, từ trước đến nay đám người chúng ta đây đều chưa từng nhìn thấy loại trận pháp này. Không biết Trường Sinh Quân có manh mối gì không?”
Hạ Trường Sinh nhìn thoáng qua, gãi gãi đầu.
Nhìn bề ngoài hắn còn có vẻ hoang mang hơn Thường Khê Đình.
“Ừm, nói thật thì thật ra ta cũng không am hiểu trận pháp lắm.” Ngón trỏ Hạ Trường Sinh gõ lên trán, đầu nghiêng một cái, hiếm khi phiền não: “Phục Hy viện đã từng có một vị Chưởng môn rất am hiểu trận pháp, Linh Triệt Quân, nhưng cũng không đại biểu chúng ta đều hiểu thứ đồ chơi này. Ít nhất thì ta không phải chuyên gia ở mặt này. Nếu ngươi cần, ta có thể cầm về hỏi sư phụ ta thử, Vô Vật đạo nhân.”
“Vậy làm phiền.” Thường Khê Đình cầm trang giấy lên gấp lại, đưa cho Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh nhận lấy.
Thường Khê Đình nhìn Hạ Trường Sinh.
Theo hắn ta biết, thời gian nhập môn của Hạ Trường Sinh cũng không dài, thời gian làm đại diện hành tẩu cũng không dài. Thực lực của hắn không có gì phải nghi ngờ nhưng không giống với những người hành tẩu trước của Phục Hy viện, Hạ Trường Sinh chưa từng thể hiện mình có sở trường ở mặt nào. Nói đơn giản thì, hắn rất mạnh, nhưng mạnh ở mặt nào thì không ai nói rõ được.
Tuy rằng hoàn toàn không biết gì về trận pháp, Hạ Trường Sinh vẫn không nhịn được mở trang giấy kia ra, cúi lại gần xem, dáng vẻ tò mò như một đứa trẻ.
“Trường Sinh Quân, về pháp sư Thiên Thượng Diệu Âm kia…” Thường Khê Đình còn có một số vấn đề muốn hỏi hắn.
“Thiên Thượng Diệu Âm, tà âm.” Vào lúc nhìn thấy cái kẻ được gọi là pháp sư kia đã biết: “Không phải thứ tốt lành gì.”
“Vậy…”
“Ta đến thành Tiên Lâm là vì tìm một nơi đặt chân cho Lâm Kiến. Hiện tại ở thành Tiên Lâm có Tề Quảng Cung các các ngươi, còn có người của Long Quang kỳ. Các ngươi cứ xem tình hình trước đi, thật sự không trị được thì ta sẽ ra tay.” Hạ Trường Sinh đứng lên, tay cầm giấy vẫy vẫy với Thường Khê Đình: “Chuyện ta đều đã biết hết, vậy xin cáo từ.”
Hạ Trường Sinh đến từ đâu thì rời đi từ đó.
Hắn nhảy ra khỏi cửa sổ, sau đó cưỡi gió bay về phòng mình, rồi bò cửa sổ vào trong.
“Ngươi đã về.” Giọng Lâm Kiến vang lên.
Hạ Trường Sinh mới vừa nhảy từ cửa sổ xuống đã thấy Lâm Kiến vừa tắm xong, đi từ ngoài cửa vào. Về đến phòng, Lâm Kiến tháo mảnh vải trên mặt xuống, để lộ ra hai mắt của mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Sao lại không đi cửa chính.” Lâm Kiến hỏi.
Hạ Trường Sinh đóng cửa sổ, kéo cổ áo của mình, vẻ mặt thẹn thùng xoay người, nói: “Nửa đêm đến phòng nam nhân khác, sao có thể đi cửa chính để người khác biết chứ?”
Lâm Kiến cười nhạo hai tiếng, y không hiểu rõ nguyên nhân nên dứt khoát ngồi xuống ghế nằm.
Y chuẩn bị đi ngủ.
“Ngày mai ta sẽ xử lý xong việc của ngươi.” Hạ Trường Sinh cởi áo ngoài, treo lên bình phong: “Nơi này không thể ở lại lâu, cảm giác có phiền phức.”
“Được đấy.” Lâm Kiến nằm xong, đắp chăn.
Trong phòng đã sớm bày thùng tắm, bên trong đổ đầy nước ấm.
Sau khi cởi hết y phục, Hạ Trường Sinh lập tức bước vào thùng tắm, thoải mái ngâm mình.
“Ta thích tắm rửa, làn da thật mịn…” Hạ Trường Sinh vừa hát vừa hất nước.
Lâm Kiến vốn chuẩn bị ngủ, lại bị hắn đánh thức.
Sau đó Lâm Kiến phát hiện, Hạ Trường Sinh hát… rất khó nghe.
Trong âm thanh quấy nhiễu trộn giữa tiếng hát của hắn và tiếng dội nước, Lâm Kiến dần chìm vào giấc ngủ.
Lâm Kiến không ngủ được bao lâu đã tỉnh, một luồng hương thơm thanh nhã nức mũi, ghế nằm lõm xuống mấy phần, có thân thể ấm áp dán lên, Lâm Kiến mở mắt. Đến khi y nhìn thấy thứ trước mắt thì sợ đến mức ngã thẳng từ trên ghế nằm xuống đất.
Hạ Trường Sinh chỉ mặc áo trong, toàn thân tắm xong bốc hơi nóng, nằm trên ghế nằm.
“Chúng ta trò chuyện.” Hạ Trường Sinh vỗ vỗ vị trí còn dư trên ghế nằm.
“Ngươi muốn nói thì cứ nói đi, cần phải đến tận đây sao?” Lâm Kiến thầm than, thật nguy hiểm.
“Đề phòng có người nghe lén.” Nên biết rằng vừa rồi hắn chính là đi nghe lén người khác tán gẫu như vậy đấy.
Lâm Kiến vừa mắng thầm mạch não kỳ cục của Hạ Trường Sinh vừa hết sức thành thật dựa thân thể về lại ghế nằm, chen chúc với Hạ Trường Sinh trên một cái ghế.
“Ngươi muốn nói chuyện gì?” Lâm Kiến hỏi, hơn nữa không ngừng điều chỉnh để bản thân có được tư thế thoải mái, cuối cùng cơ bản là rúc trong ngực Hạ Trường Sinh.
Nếu là Hạ Trường Sinh đã trang điểm xong của bình thường, còn lâu hắn mới để Lâm Kiến dựa gần như vậy, Hạ Trường Sinh không mặc y phục chỉnh tề gần như là vô địch.
“Muốn tâm sự về Phục Hy viện.” Giọng Hạ Trường Sinh trầm thấp.
Lâm Kiến: “...”
Hạ Trường Sinh: “Nếu ngươi không có ý kiến, vậy ta bắt đầu nói đây.”
Lâm Kiến: “Không phải, vì sao ngươi lại muốn nói với ta về Phục Hy viện chứ?”
“Bởi vì ta muốn nói xấu Phục Hy viện, nhưng nếu nói với chúng đồng đạo, lỡ bọn họ luẩn quẩn trong lòng đi nói với sư phụ ta, chắc chắn ta sẽ bị mắng.”
“Vậy mà ngươi cũng sợ bị mắng?”
“Ta không sợ, nhưng mà ta không muốn bị bọn họ lải nhải dông dài.” Hạ Trường Sinh làm gì biết sợ ai.
“Vậy chúng ta đến giường của ngươi đi.” Chỗ này cũng chật quá rồi.
“Không được, giường của ta một chút nữa ta còn phải ngủ.” Hạ Trường Sinh từ chối không chút do dự.
Lâm Kiến bất đắc dĩ nói: “... Ngươi không cảm thấy lời mình nói có rất nhiều vấn đề sao?”
“Ngươi có còn để ta nói hay không?” Hạ Trường Sinh hơi tức giận.
Lâm Kiến từ bỏ tinh thần truy vấn của bản thân.
“Đến bây giờ, Chưởng môn đang tại vị của Phục Hy viện là đời thứ hai mươi mốt, là số lượng nhiều nhất trong toàn bộ giới tu chân. Ngoại trừ vì lịch sử của Phục Hy viện tương đối dài ra, còn có nguyên nhân khác là, thứ nhất, Chưởng môn Phục Hy viện đều sẽ không tại vị được bao lâu, thứ hai, vào thời kỳ chiến tranh Mạt Pháp, trong vòng một trăm năm ngắn ngủi Phục Hy viện đã tổn thất bốn vị Chưởng môn.”
Lịch sử chân chính của Phục Hy viện chỉ bắt đầu từ đời thứ tư, trước đó thì đây là một môn phái nhỏ đang lụi tàn. Đến đời thứ mười một, toàn bộ giới tu chân xảy ra tai nạn lớn, linh khí khô kiệt, bí tịch không nhạy, đại ma đầu xuất thế, thương vong vô số, được xưng là thời đại Mạt Pháp. Vì ngăn cản tai nạn, Chưởng môn Phục Hy viện xông lên tìm chết hết đời này đến đời khác, mãi cho đến đời thứ mười lăm mới chấm dứt thời kỳ Mạt Pháp.
Dù cho đã chấm dứt thời kỳ Mạt Pháp thì thông lệ chết Chưởng môn của Phục Hy viện cũng chưa dừng lại. Bởi vì trời sinh bọn họ đã có một nhiệm vụ.
Không trung có một cái vực sâu, bên trong nhốt hơn trăm con hung thú thượng cổ có thể hủy diệt trời đất. Cách một khoảng thời gian vực sâu lại mở một lần, khoảng cách này có thể là mấy trăm năm, cũng có thể chỉ là mấy năm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhiệm vụ của Chưởng môn Phục Hy viện chính là, vào thời điểm vực sâu mở ra, phong ấn nó lại.
Trên cơ bản thì việc này cũng xem như đòi mạng.
“... Vậy ngươi còn không mau chạy đi.” Lâm Kiến bất lực oán trách.
“Ngươi còn chưa biết chỗ âm hiểm của Phục Hy viện.” Hạ Trường Sinh còn chưa nói hết lời nói xấu đâu.
Người tiến vào Phục Hy viện sẽ kết duyên với Phục Hy viện.
Có đôi khi duyên phận không chỉ ở đời này, mà là đời đời kiếp kiếp.
Cho dù người của Phục Hy viện có chết rồi đầu thai cũng sẽ gặp lại người của Phục Hy viện. Đương nhiên, không có ai là cố ý, chỉ là do duyên phận mà thôi.
Bọn họ sẽ nói với ngươi thế này: Thân thể ngươi không tốt đâu, chỗ ta đây có cuốn bí tịch của Phục Hy viện, ngươi có muốn lấy để luyện không?
Ngươi không có chỗ để đi à, Phục Hy viện của chúng ta thật sự rất lớn, ngươi có muốn vào ngồi một chút không?
Trời sinh ngươi không giống với những người khác, không sao cả, người Phục Hy viện chúng ta cũng đều như vậy, có muốn gia nhập với chúng ta không nào?
Có người nói, bởi vì người của Phục Hy viện luôn đi ngược với ý trời nên sau khi bọn họ đầu thai, nhất định phải trả nợ nghiệt đã nợ từ trước. Một trong số những phương thức trả nợ chính là đời đời kiếp kiếp không thoát nổi vận mệnh nghiệt duyên đáng sợ với Phục Hy viện.
Nếu ngươi muốn thoát khỏi, chuyện phải làm chỉ có một, từ chối đi.
Mỗi khi có người đến chỉ đường cho ngươi đến Phục Hy viên viện, ngươi nhất định phải từ chối thật kiên quyết.
Không, thúc thúc, dì à, chúng ta không có hẹn.
“Ta thấy xương cốt ngươi đặc biệt, chỗ này có một cuốn tâm pháp của Phục Hy viện, ngươi cầm lấy luyện đi.”
“Không, ta không luyện.”
“Nếu ngươi cần một nơi dừng chân, có muốn đến Phục Hy viện ngồi một lát không?”
“Không, ta không ngồi.”
“Ta nghe nói có nơi gọi là Phục Hy viện rất hợp với ngươi, ngươi có muốn đến đó tu tiên không?”
“Không, ta tình nguyện đi bán mình cũng không đến Phục Hy viện.”
Từ chối hết lần này tới lần khác.
Sau đó, một đời kia của ngươi có thể chạy trốn.
Chuyện này rất đơn giản nhưng cũng không hề dễ dàng. Dường như trời sinh người của Phục Hy viện đã thuộc về Phục Hy viện, ngoài ra, ở bất kỳ chỗ nào khác cũng không khiến bọn họ thoải mái được.
“Vậy ngươi đến Phục Hy viện thế nào?” Lâm Kiến tò mò.
“Đầu tiên, thân thể ta không tốt, có người cho ta một quyển tâm pháp của Phục Hy viện. Người nọ nói với ta và cha mẹ ta, chỉ cần ta luyện cho tốt là có thể sống sót khỏe mạnh. Sau khi cha mẹ ta lần lượt mất đi, ta đi lưu lạc. Khi đó ngẫu nhiên gặp được sư phụ ta, cũng chính là Chưởng môn đương nhiệm Phương Cảnh Tân, ngài nhặt ta về.”
Quá trình tiêu chuẩn đến không thể tiêu chuẩn hơn.
Lâm Kiến nói: “Bội phục, bội phục.”
Hạ Trường Sinh hất tóc rũ trên vai ra phía sau, hai mắt trong veo thấy đáy, hắn nhìn Lâm Kiến, thở một hơi dài lặng im không một tiếng động.
“Chuyện ngươi nói xấu Phục Hy viện, ta sẽ giữ bí mật.” Nhìn ra hắn lo lắng, Lâm Kiến lập tức bảo đảm bản thân sẽ giữ kín bí mật
“Suỵt.” Hạ Trường Sinh cười, dùng ngón trỏ chạm lên môi Lâm Kiến: “Đừng nóng nảy, việc này, ngoại trừ ngươi, không có người thứ ba biết. Cho nên, nếu ta biết được từ chỗ khác, nhất định là do ngươi để lộ ra, đến lúc đó ngươi hẳn phải chết.”
Lâm Kiến há hốc miệng, toàn bộ tinh thần đều đặt lên ngón tay Hạ Trường Sinh đang đặt lên môi y, đầu ngón tay hơi lạnh, hai mắt mỉm cười, người cũng xinh đẹp.
“Ta nói xong rồi, ngươi đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai chúng ta sẽ đến nhà kia giúp ngươi giải quyết công việc.” Nói xong, Hạ Trường Sinh đứng dậy khỏi ghế nằm, hai chân đứng trên sàn nhà, thong thả ung dung quay về giường của mình đi ngủ.
Lâm Kiến không ngủ được, y cảm thấy toàn thân của mình đều bị mùi hương của hắn hun cho thơm.
Ngược lại với y, Hạ Trường Sinh quay lại giường của mình, đắp chăn lên, ngủ khò khò rồi.
Lâm Kiến phân tâm, mãi đến nửa đêm, y mới giật mình thức tỉnh.
Ngoại trừ ta, không có ai biết?
Vậy làm sao Hạ Trường Sinh biết được?!