Đại Sư Huynh Bình Thường Méo Có Gì Hot

Chương 7




Cố nén ý niệm chửi thề.

Lục Trường Sinh đi vào trong đại điện.

Hắn đã quyết định, một khi mình lên làm chưởng giáo Đại La, cái Đăng Thiên Thê này tuyệt đối phải hủy, không hủy thì cũng phải thay đổi quy tắc, đi bộ lên đây thật sự là quá mệt mỏi.

"Trường Sinh bái kiến sư tôn!"

"Bái kiến Lưu Vân sư thúc!"

"Bái kiến Bạch Vân sư thúc!"

Đi vào bên trong đại điện, Lục Trường Sinh liền hành lễ chuẩn mực.

"Tốt, tốt, tốt!"

"Thanh Vân sư huynh, ngươi thu được một đồ nhi vô cùng tốt a, so với đồ nhi ta thu cách đây vài năm, không biết phải tốt hơn bao nhiêu lần, ài, chỉ tiếc mỹ ngọc bậc này lại bị ngươi lấy đi."

Bạch Vân đạo nhân quả thực rất thích Lục Trường Sinh, cơ hồ mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ nói như vậy.

"Lời này ngươi không nên nói lung tung, nếu như bị đồ nhi của ngươi nghe được, phỏng chừng lại thương tâm, huống hồ cái gì mà đáng tiếc? Trường Sinh bái ta làm thầy chẳng lẽ còn sợ chịu thiệt thòi?"

Thanh Vân đạo nhân có một chút tức giận nói.

Mà Lục Trường Sinh thì trầm mặc không nói, các trưởng bối tranh đấu, hắn không muốn tham gia, cũng tham gia không nổi, ngay cả giảng hòa cũng không muốn làm, tốt nhất là đánh nhau đi, như vậy trong lòng hắn mới có thể dễ chịu hơn một chút.

"Được rồi, hai vị sư huynh, đừng đấu võ mồm nữa, vẫn là nên thương lượng chính sự trước thì hơn."

Bạch Vân đạo nhân mở miệng, lão quả thật sợ hai người đánh nhau thật, nên vội vã vào giảng hòa.

Nhắc tới chính sự, hai người mới chịu nghiêm túc hơn một chút.

"Trường Sinh, ngày mai chính là đại điển thịnh hội, đến lúc đó vi sư sẽ ở trước mặt trên dưới môn phái, lập con làm Đại sư huynh, cho nên có một ít chuyện con phải làm thật tốt, chớ để xảy ra sai lầm gì."

Thanh Vân đạo nhân nghiêm túc nói.

"Đồ nhi đã hiểu."

Lục Trường Sinh nhẹ gật đầu, Đại La thịnh hội không phải chuyện nhỏ, trong ngoài đều phải xử lý thật tốt, nếu để xuất hiện ra sai lầm gì, thì truyền ra ngoài chẳng phải sẽ làm cho người ta cười đến rụng răng sao.

Chuyện của Thánh địa, đều không có phân chia lớn nhỏ, bất kỳ chuyện gì cũng cần nghiêm cẩn.

"Thanh Phong."

Thanh Vân đạo nhân gọi một tiếng.

Rất nhanh, một người từ ngoài điện đi vào, tuổi tầm Diệp Nhiên, tướng mạo thanh tú, mà tu vi cũng không cạn, mặc bạch bào thêu hình Kỳ Lân, rõ ràng là đệ tử hạch tâm của Đại La.

Đệ tử hạch tâm mà trẻ tuổi như vậy, hiển nhiên là nhị đại (Con ông cháu cha).

"Trường Sinh, đây là Thanh Phong sư đệ của con, phụ thân nó là đường chủ Ngự Kiếm Đường, tuổi tác tương đối nhỏ, các hạng mục công việc trong thịnh hội ngày mai, Thanh Phong sẽ nói cho con nghe từng cái một, con chỉ cần đi theo Thanh Phong là được."

Thanh Vân đạo nhân mở miệng giới thiệu.

Lục Trường Sinh nhẹ gật đầu.

"Bái kiến Trường Sinh sư huynh."

Thanh Phong nhìn thoáng qua Lục Trường Sinh, sau đó lập tức khom người hành lễ.

"Chớ có khách khí như thế." Lục Trường Sinh vội vàng đỡ Thanh Phong lên, dù sao đều là nhị đại cả, trước tiên tạo quan hệ tốt chung quy sẽ không sai.

Thanh Phong tâm tư đơn thuần, khi nhìn thấy Lục Trường Sinh thì trong lòng chấn kinh vạn phần, tựa như nhìn thấy tiên nhân, mà càng không nghĩ tới, là Lục Trường Sinh vậy mà hiền hoà như thế, làm hắn kinh ngạc không thôi, đồng thời cũng hổ thẹn không bằng.

Nghĩ tới bản thân mình vì có phụ thân làm đường chủ, được người ta tán dương vài câu đã có chút lâng lâng, nếu so với vị sư huynh này, thật đúng là cách biệt một trời một vực.

Lưu Thanh Phong tràn đầy hổ thẹn, trong lòng tự giễu không ngừng, nhưng mà Lục Trường Sinh cũng không biết Lưu Thanh Phong đang suy nghĩ gì, hắn ngược lại cảm thấy Lưu Thanh Phong nhìn khá thuận mắt.

Tuổi còn trẻ, tu vi không cạn, tướng mạo thanh tú, tựa như mấy đứa shota kiếp trước, quan trọng nhất là, phụ thân của nó là đường chủ Ngự Kiếm Đường, nếu ngày sau muốn học tập ngự kiếm, thì cũng có thể đi cửa sau, bớt đi rất nhiều phiền phức.

"Thanh Phong à, ngươi cần phải hảo hảo học tập vị Đại sư huynh của ngươi một chút, phụ thân của ngươi bỏ ra cái giá lớn như vậy, chính là để ngươi đi theo Trường Sinh học hỏi này nọ, cần phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được đùa nghịch mấy trò trẻ con như trước, biết không?"

Thanh Vân đạo nhân mở miệng, dặn dò vị tiểu sư đệ này.

"Mấy trò trẻ con? Thanh Phong sư đệ trước đó từng làm gì sao?"

Lục Trường Sinh có chút hiếu kỳ.

Hắn nói ra lời này, Lưu Thanh Phong không khỏi cúi thấp đầu, có vẻ là hơi xấu hổ.

"Vài ngày trước, phó chưởng giáo Nhật Nguyệt Kiếm Phái có tới một chuyến gặp cha nó, muốn bàn luận về hôn ước, kết quả Thanh Phong và con bé kia gặp mặt một lần, vậy mà không giải quyết được gì, con bé kia liền trở về nói với cha, dù có gả cho một khúc gỗ, cũng sẽ không gả cho nó, ha ha ha ha ha!"

Bạch Vân đạo nhân cười ha ha, không để ý chút nào tới vẻ mặt xấu hổ của Lưu Thanh Phong.

Lục Trường Sinh có chút kinh ngạc, bộ dáng Lưu Thanh Phong cũng không tệ, thanh tú sạch sẽ, hơn nữa tu vi không cạn, vậy mà đi xem mắt thất bại?

Nhưng mà đi xem mắt sớm như vậy có thích hợp sao?

"Bạch Vân sư thúc, nào có khoa trương như ngài nói, đơn giản chỉ là tính cách không hợp thôi."

Lưu Thanh Phong nhịn không được tự giải thích một câu.

Nhưng mấy lão kia hiển nhiên không quan tâm tới cảm thụ của Lưu Thanh Phong, nhao nhao cười lớn.

"Tốt rồi, ngươi cùng sư huynh rời khỏi đây đi, các hạng mục công việc của đại điển tuyệt đối không được phạm sai lầm."

Thanh Vân đạo nhân nói một câu.

"Sư phụ, còn có chuyện gì khác không?"

Lục Trường Sinh mở miệng hỏi.

"Không có."

Thanh Vân đạo nhân nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, sau đó đưa ra câu trả lời chắc chắn.

Điều này làm Lục Trường Sinh rất buồn bực, chỉ có chuyện này mà cũng bắt mình leo cầu thang?

"Nếu chuyện chỉ có vậy, sao không để Thanh Phong sư đệ trực tiếp tới tìm con?"

Lục Trường Sinh nhịn không được hỏi.

Lời này vừa ra, Thanh Vân đạo nhân không khỏi sững sờ, cẩn thận suy nghĩ một phen, sau đó nhìn về phía Lục Trường Sinh nói: "Con nói có lý, không hổ là đồ nhi của ta, còn thông minh hơn cả vi sư."

Rất hiển nhiên, Thanh Vân đạo nhân quả thật không nghĩ tới, nghe Lục Trường Sinh nói một câu như vậy, liền không khỏi tán thưởng.

"Đúng vậy, Trường Sinh thật là thông minh."

"Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ tương lai Trường Sinh thật sự có thể sẽ ngộ ra đại đạo, phi thăng Tiên giới."

Lưu Vân sư thúc và Bạch Vân sư thúc cũng không khỏi tán thưởng.

Nhưng loại tán thưởng này lại không thể để cho Lục Trường Sinh cảm giác vui vẻ nào.

Thở dài trong lòng.

Lục Trường Sinh dẫn Lưu Thanh Phong rời đi.

Sau khi ra khỏi đại điện, Lưu Thanh Phong nhìn bộ dáng rầu rĩ không vui của Lục Trường Sinh, không khỏi hỏi: "Đại sư huynh, mấy người Hà sư thúc tán dương huynh như thế, sao huynh lại có vẻ không vui chút nào?"

Nghe được câu hỏi của Lưu Thanh Phong.

Lục Trường Sinh càng trở nên trầm mặc, hắn không biết trả lời như thế nào.

Chỉ có thể thở dài một hơi.

Thấy sư huynh không trả lời, Lưu Thanh Phong cũng không truy vấn tiếp.

Đợi sau khi xuống khỏi thang trời.

Lục Trường Sinh phá vỡ bầu không khí yên tĩnh giữa hai người.

"Chuyện xem mắt của đệ và cô gái kia, là do nàng không nguyện ý hay là đệ không nguyện ý?"

"Cái đó sao tính là xem mắt được, chỉ là gặp mặt một lần thôi, có thể là do tính cách không hợp, nói chung nàng cũng không thích đệ."

"Vậy đệ cảm thấy nàng như thế nào?"

"Cũng tạm được, chỉ là không rõ vì sao nàng không có cảm tình gì với đệ."

"Đệ đã nói chuyện phụ thân đệ là đường chủ Ngự Kiếm Đường chưa?"

"Không đề cập tới, nhưng nàng hẳn là biết, huống hồ loại chuyện này, nhắc đến phụ mẫu làm gì?"

"Ẹc! Thế nàng có hỏi đệ trong nhà có mấy gian phòng không?"

"Không hỏi."

Thanh Phong tiểu sư đệ thành thật trả lời, lập tức Lục Trường Sinh lộ ra cái vẻ ta đã hiểu, làm cho vị tiểu sư đệ này sinh lòng hiếu kì.

"Sư huynh biết nguyên nhân nàng không thích đệ rồi sao?"

Lưu Thanh Phong không nhịn được hỏi.

"Hiểu một chút, nhưng không hiểu hoàn toàn."

Lục Trường Sinh lộ ra vẻ hơi cao thâm mạt trắc.

"Khẩn cầu sư huynh giải đáp nghi hoặc."

Tiểu sư đệ triệt để bị gợi lên lòng hiếu kỳ.

"Đệ tuổi còn nhỏ, nói cũng không hiểu, dù hiểu cũng không rõ, vẫn là không nói thì tốt hơn."

Lục Trường Sinh tùy ý nói.

"Vâng!" Thanh Phong sư đệ nhẹ gật đầu, cũng không gặng hỏi nữa.

Cứ như vậy, hai người một trước một sau, đi về hướng Hồng phong.

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh sáng xán lạn rọi xuống lên người Lục Trường Sinh, làm hắn như được bao quanh bởi một tầng tiên ý khó tả thành lời, một bộ bạch y, cũng tạo ra đạo vận huyền bí, nhất cử nhất động, cứ như Trích Tiên hạ phàm.

Nhất là khi trầm mặc không nói, một đôi mắt cứ như ẩn chứa tinh hoa vũ trụ.

Làm cho người ta không khỏi hiện lên một ý niệm trong đầu, có lẽ dáng vẻ tiên nhân chính là như thế nha.

Lại qua thật lâu.

Thanh âm của Lục Trường Sinh lần nữa đánh vỡ yên tĩnh.

"Vậy nhà đệ có mấy mẩu đất?"