Từ tầm mắt Sở Mặc đương nhiên có thể thấy những vết hôn tứ phía trên cổ của Hạ Nghiệt, ánh mắt lập tức thay đổi một cách lạnh ngắt.
– Lần sau ăn vận kín đáo một chút. – Lạnh lùng phan một câu trước mặt Hạ Nghiệt xong, Sở Mặc liền xoay người ly khai.
Nghe đến những lời cay miệt kia, Hạ Nghiệt là thừa biết bị Sở Mặc phát hiện những vết tích trên người do Văn Khải gây ra, liền khẩn trương đưa tay che cổ áo lại, trầm mặc một hồi lâu, sau đó tiếp tục lau cửa kính.
– Hạ Nghiệt, một lát đến phòng của Tổng giám đốc. – Quản lý đột nhiên tiến tới gọi cậu.
– Vâng. – Hạ Nghiệt chỉ khẽ gật đầu, thu dọn khăn cùng xô nước xong, liền chậm rãi bước lên văn phòng của Sở Mặc.
– Tổng giám đốc, là tôi. – Hạ Nghiệt đưa tay gõ nhẹ cửa.
– Vào đi.
Hạ Nghiệt khẩn trương mở cửa bước vào, bắt gặp Sở Mặc đang ngồi nghiêm nghị trên bàn khách, thanh âm lạnh lùng ra lệnh cậu.
– Đóng cửa lại.
Cậu liền khóa trái cửa phòng, bình tĩnh đi đến trước mặt Sở Mặc, không vui không buồn không tức giận mà cúi đầu nói.
– Tổng giám đốc cho gọi tôi.
Sở Mặc im lặng đánh giá sơ lược về Hạ Nghiệt, qua hơn nửa thế kỷ mới chịu mở miệng lên tiếng.
– Chuyện sinh lý các người tôi vốn dĩ cũng không quan tâm, bất quá đây là công ty, nếu như khách hàng vô tình bắt gặp cậu trong bộ dạng đầy vết hôn trên cổ kia, cậu tính làm sao.
– Thực xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn. – Hạ Nghiệt cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhỏ giọng trả lời.
– Còn có lần sau sao? – Y nhếch miệng cười lạnh.
– Xin lỗi, tổng giám đốc.
Nhân lúc Hạ Nghiệt còn đang cúi đầu nhận lỗi, Sở Mặc đột nhiên đứng dậy, từng bước tiến sát về phía cậu, cậu cũng chẳng tới lui gì, im lặng đứng đó, cho đến khi một bàn tay đột nhiên đặt lên cổ cậu.
– Vết cắn rất sâu, kích thước lại rất lớn, chắc chắn không phải là phụ nữ. Hạ Nghiệt. – Sở Mặc đưa mắt nghiêm khắc nhìn Hạ Nghiệt, hơi thở đột nhiên nóng như lửa đốt phả vào mặt cậu.
– Thực ra… tôi là gay, thưa tổng giám đốc. – Rốt cuộc không còn cách nào khác, Hạ Nghiệt liền vội tránh né bàn tay của Sở Mặc, thanh âm run rẩy trả lời.
Sở Mặc nghe đến đây cư nhiên lại không hề chút kinh ngạc, ngược lại còn lạnh lùng nhìn cậu một lúc, sau đó lại quay về bàn làm việc của mình, ra lệnh.
– Được rồi, ra ngoài đi.
– Vâng. – Hạ Nghiệt lạnh lùng cúi đầu, trước khi đi còn không quên liếc mắt trộm quan sát Sở Mặc một chút, một lát mới chịu mở cửa phòng ly khai.
– Chết tiệt! – Sở Mặc tức giận bóp chặt cây bút trên bàn, xoay ghế hướng về bức tường mà ngửa cổ ra sau.
Y khẽ cúi đầu nhìn xuống, cư nhiên đáy quần đột nhiên nổi lên tự lúc nào, không kiềm được liền kéo khóa quần xuống, bàn tay mò mẫm vào bên trong mà tự an ủi lấy dương vật nóng bỏng của mình.
Tại sao? Tại sao chỉ cần ngắm nhìn thấy gương mặt kia, sống mũi, đôi mắt, bờ môi, cổ, ngực, làn da trắng nõn của cậu, phía dưới liền bất giác dựng đứng hẳn lên, y rõ ràng đã có vợ sắp cưới ở nhà, chỉ còn một tuần nữa, y sẽ được làm chồng của người nọ, như thế nào, lại có phản ứng với một nam nhân như cậu chứ.
– Ư… ân. – Đợi đến lúc quy đầu trơn mượt bắt đầu rỉ ra chất lỏng trắng đục, Sở Mặc liền vội vã lấy khăn giấy đặt lên, gầm nhẹ một tiếng, từng giọt mạnh mẽ bắn trên khăn giấy ướt đẫm.
Giải quyết xong, Sở Mặc liền thở hổn hển mà nhìn trần nhà, trong đầu không ngừng văng văng thanh âm lạnh lùng của nam nhân kia.
– Hạ Nghiệt.
Kết thúc công việc, Hạ Nghiệt có đôi chút mệt mỏi mà ngồi xuống đất nghỉ một lát, kì thực công việc này so với trước đó khá nặng nhọc hơn nhiều, lại còn hoạt động chân tay liên tục, bất quá dù sao chẳng còn nơi nào lưu lại cậu làm việc, lại còn tiền lương ở đây cao như vậy, cậu cũng nên nhẫn nại mà chịu đựng.
Cậu bước về phòng thay đồ, chuẩn bị đồ đạc xong liền rời khỏi công ty, bất quá vừa mới bước chân ra ngoài, cư nhiên bị một bàn tay của ai đó túm lấy tóc mình.
– Thằng mất dạy, thì ra bao lâu nay mày làm việc ở đây.
Là Hạ Gia, ông ta như thế nào lại tìm được cậu chứ. Lôi Hạ Nghiệt đến bãi đậu xe, Hạ Gia hung hăng ném cậu xuống đất, vung cho cậu hai cái tát thật mạnh.
– Tại sao không về nhà, làm việc ở một công ty lớn thế này, chắc cũng nhiều tiền lắm nhỉ?
Hạ Nghiệt chật vật trên nền đất một hồi lâu, rốt cuộc mới suy yếu ngẩng đầu lạnh lùng nhìn ông.
– Liên quan gì đến ông.
– Cái gì? Mày dám! Mau đem tiền hết ra đây cho tao? – Hạ Gia tức tối đưa chân đạp một cước vào bụng Hạ Nghiệt, rồi cúi xuống điên cuồng lục lọi quần áo cậu.
– Ông làm cái gì? Tôi không có tiền! – Hạ Nghiệt dùng hết sức giãy dụa, một phen đẩy Hạ Gia ra.
– To gan! Mày bây giờ làm ăn ở nơi lớn thế này, không muốn vác mặt về nhà mà đưa tiền cho tao có phải không? Để xem mày còn trốn đi đâu?!! – Nói xong ông liền một phen túm lấy tóc cậu kéo vào trong, hung hăng đánh cậu không ngừng.
– Nơi này từ khi không có tao đã có ai chạm vào chưa?!! Hả?! – Hạ Gia một phen xé rách quần Hạ Nghiệt, bàn tay dơ bẩn không ngừng xoa nắn cánh mông cậu, cười ác quát lớn.
– Không! Không cần làm ở đây! – Hạ Nghiệt ra sức giãy dụa, nước mắt thống khổ dâng trào.
– Tại sao lại không? – Ông khẩn trương lột quần mình xuống, đem phân thân sớm cương cứng đặt trước hậu huyệt cậu.
– Không… ông không được làm vậy! – Hạ Nghiệt tức giận chửi lớn, ánh mắt đầy căm phẫn mà nhìn Hạ Gia, thế nhưng bản thân lại không thể phản kháng.
Cho đến khi phía sau rốt cuộc bị đâm chọc, cậu không nhịn được liền rơi nước mắt. “Lộp cộp” nghe thấy tiếng chân bước đến, Hạ Nghiệt liền điên cuồng giãy dụa, cố gắng không để bản thân phát ra thanh âm.
Thế nhưng mỗi một lần cậu giãy dụa, Hạ Gia cứ thế mà ra tay đánh cậu tới tấp. Cậu chỉ tuyệt vọng mà che đi gương mặt mình khóc nấc, không muốn để người kia thấy được gương mặt mình.
– Hạ Nghiệt. – Lại là thanh âm băng lãnh trầm thấp ấy, Hạ Nghiệt thừa biết kia chính là Sở Mặc, tâm tình lúc này vừa sợ hãi vừa nhục nhã hơn cả, cậu vẫn một mực đưa tay che lấy gương mặt mình mà nức nở.
– Mày là thằng nào, mau cút ra, đừng cản trở tao!! – Bị cản trở cuộc ân ái, đương nhiên càng khiến Hạ Gia nổi giận hơn, liền một phen ném Hạ Nghiệt sang một bên, cư nhiên ngay cả khóa quần còn chưa kéo lên mà sát khí đứng trước Sở Mặc.
Sở Mặc không nói gì, thẳng thừng vung tay đánh Hạ Gia ngã xuống đất, lấy điện thoại ra lạnh lùng nhìn ông chật vật bên dưới.
– Mau gọi bảo vệ đến bãi đậu xe.
Chưa đầy một phút, hai gã bảo vệ đã có mặt, lôi Hạ Gia bước ra ngoài.
Sở Mặc khinh miệt trừng mắt nhìn ông bị kéo đi, sau đó ánh mắt lập tức đưa về thân cao gầy trên nền đất kia, chậm rãi bước đến.
– Hạ Nghiệt.
– Anh…. anh đã thấy hết rồi sao? – Hạ Nghiệt lạnh lùng nhìn Sở Mặc, nhếch miệng cười lạnh hỏi, nhưng nước mắt vẫn thế mà rơi xuống.
Thấy y không nói gì, cậu chỉ cười khổ gật đầu, thanh âm run rẩy nói.
– Tốt lắm… thực sự…. rất tốt. – Rốt cuộc nhịn không được liền khóc lớn, hai tay không ngừng run cầm cập chạm vào nhau.
Sở Mặc bị bộ dạng kia của cậu không hiểu sao cảm thấy đau lòng, liền ôn nhu ôm cậu vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu an ủi.
– Đừng.. buông tôi ra! – Hạ Nghiệt biết bản thân không hề xứng đáng để một người tôn nghiêm như y an ủi, cậu bất quá chỉ là tên mang danh đĩ đực, lại dơ bẩn, cư nhiên bị cha ruột làm chuyện đó tại công ty của y, thực sự quá xấu hổ.
Thế nhưng Hạ Nghiệt càng ra sức giãy dụa, Sở Mặc càng ôm chặt cậu hơn, liền kích động mà không ngừng quát lớn.
– Tôi đã bảo buông ra! Tôi hiện tại cực kì dơ bẩn… Ngô. – Một nụ hôn áp vào môi cậu, cậu kinh ngạc đến trợn lớn mắt, kia…. kia là không thể nào.
Buông môi Hạ Nghiệt, Sở Mặc không nói hai lời liền lấy áo khoác của mình khoác lên người cậu, luồn tay bế cậu đến chiếc xe, cẩn thận đặt cậu ngồi vào trong.
– Sở Tổng… – Hạ Nghiệt ngây người nhìn Sở Mặc đang yên lặng ngồi bên cạnh mình, tim không ngừng đập mạnh.
Không lâu sau đó, Sở Mặc liền đạp ga phóng xe chạy đi, đến một bãi đất hoang liền nhấn phanh dừng lại, lạnh lùng quay sang nhìn Hạ Nghiệt tuyên bố.
– Từ bây giờ cho đến khi tôi kết thúc, tôi cấm cậu mở miệng.
Gì chứ? Kết thúc? Ý của y là sao? Nhân lúc Hạ Nghiệt còn đang hồ đồ không hiểu tâm ý của Sở Mặc, chiếc ghế đột nhiên bật xuống, khiến cậu cũng theo đó mà ngã bệt ra sau, nằm dài trên ghế.
Nhưng điều khiến cậu bất an hơn là Sở Mặc chồm về phía cậu, cúi xuống hôn cậu một cách hung hãn.
Hạ Nghiệt đưa tay đặt trước ngực y, giãy dụa một cách lợi hại, mà Sở Mặc lại một phen khống chế hai cổ tay cậu, tiếp tục hạ xuống một nụ hôn sâu, sau đó là đưa lưỡi tiến nhập vào bên trong khoang miệng cậu, khuấy động một vòng, rồi bắt lấy lưỡi cậu, dây dưa không dứt.
Bị nụ hôn mãnh liệt khiến Hạ Nghiệt bắt đầu bị thu hút, hai tay hai chân dần dần nhụn xuống, đôi mắt mở lớn cũng từ từ khép lại, tùy ý mặc cho Sở Mặc chiếm lấy đôi môi mình.
Cảm nhận người dưới thân không còn phản kháng, động tác của Sở Mặc liền trở nên nhẹ nhàng, cẩn thận ghé xuống cổ cậu hôn một điểm, hai điểm, sau đó là kiềm không được mình liền đưa lưỡi liếm lấy.
– Tôi đã tưởng rằng… anh rất khác biệt, anh không giống ông ta, kì thực… tôi đã nhầm, tất cả ai đều như nhau cả. – Hạ Nghiệt thất thần nhìn mui xe, thanh âm lạnh lùng đầy thống khổ nói.
Sở Mặc trầm mặc nhìn cậu, nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn lưu lại trên gương mặt cậu, đưa tay nâng tầm mắt cậu nhìn về phía mình, nghiêm túc hỏi.
– Nếu như tôi bảo tôi có hứng thú với cậu, sẽ không giống ông ta?
– Không phải… anh đã có vợ sắp cưới ở nhà rồi sao? Tôi đã khốn khổ như vậy còn chưa đủ hay sao, anh còn bắt tôi phải mang danh cướp vợ của tổng giám đốc?! Nếu như tôi phản kháng, anh sẽ làm gì..trừ lương tôi, hay đuổi việc tôi?!! – Thanh âm nghẹn ngào nức nở, Hạ Nghiệt một lần nữa rơi nước mắt.
Thấy Sở Mặc im lặng, Hạ Nghiệt liền chồm người dậy muốn thoát khỏi y, cư nhiên phía sau đột nhiên bị một vật to lớn xuyên xỏ vào, cậu liền đau đớn mà nắm chặt lấy tay y, lời nói khàn đặc không được trọn vẹn.
– Sở…. Tổng…
– Không phải tôi đã bảo cậu không được nói gì cho đến khi tôi kết thúc sao? Ngoan ngoãn nằm yên cho tôi. – Bắt đầu di chuyển thắt lưng, Sở Mặc dùng sức mà không ngừng đâm chọc, mỗi một lần tiến vào là thẳng đến điểm sâu nhất bên trong thân thể cậu.
– Không cần…. làm ơn dừng lại. Sở Tổng! – Hạ Nghiệt nén chặt răng đau đớn, gằn từng chữ mà van xin y.
Sở Mặc cúi xuống hôn cậu một cái, đưa tay ôm lấy đầu cậu tựa vào vai mình, một lần nữa sáp nhập, rồi lại tiến ra, sau đó lại là sáp nhập.
Mà Hạ Nghiệt chỉ có thể giữ chặt vạt áo y, cắn chặt môi dưới kiềm chế bản thân phải kêu khóc, hơi thở của y, côn thịt của y, cơ thể y, cứ thế mà tham tiến vào cậu, nói trắng ra từ đó đến giờ cậu là chưa từng nghĩ đến việc cùng Sở Mặc làm loại chuyện này đi.
– Hạ Nghiệt… ư… gọi tên tôi… – Sở Mặc một bên vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Hạ Nghiệt, một bên thở dốc gọi tên cậu.
Bị gương mặt cùng thanh âm trầm thấp kia khiến Hạ Nghiệt trở nên mơ hồ, tim không hiểu sao lại đập loạn nhịp, hốc mắt ươn ướt nhìn Sở Mặc, rốt cuộc mới chịu mở miệng ra, thanh âm khàn khàn nói.
– Sở.. Sở Tổng….
Sở Mặc đắc ý liền ghé xuống môi cậu một nụ hôn sâu, đưa tay dang rộng hai chân Hạ Nghiệt ra, động tác điên cuồng mà đâm mạnh, tiểu huyệt cư nhiên không chịu được cự vật to lớn kia liền rách một mảng, máu cùng tinh dịch từng giọt chảy xuống.
– Aa…. Sở Tổng… đau… – Hạ Nghiệt níu chặt lông mày, chính là đây là lần đầu tiên tiểu huyệt bị rách, đương nhiên khiến cậu không nhịn được đau đớn, liền hướng Sở Mặc cầu cứu.
– Không sao…. – Sở Mặc hôn lên vầng trán cậu trấn an, tâm tình lúc này thực sự khó tả, y trong đầu không ngừng tự hỏi bản thân, tại sao phải ôn nhu với người này đến thế, cậu rơi lệ, cậu nức nở đáp nhận y, cậu gọi tên y, thật đẹp, tựa như một thánh thần tuyệt mỹ trên trời vậy, thực sự khác hẳn với biểu tình lạnh lùng từ lúc hai người gặp nhau.
Y nằm xuống ôm lấy cậu, tốc độ mãnh mãnh liệt ra vào bên trong cậu, chưa đầy một giây liền phóng thích, mà cơ thể Hạ Nghiệt lại không ngừng run rẩy, bởi đây là lần đầu tiên làm tình cậu không hề có cảm giác kinh tởm, ngược lại trong suốt quá trình ân ái, cơ thể cậu lại nóng ran như lửa đốt, tim lại không ngừng đập nhanh, cậu rốt cuộc là làm sao vậy.
– Ổn? – Sở Mặc ngẩng đầu, đưa tay chạm lên gương mặt tái mét của Hạ Nghiệt, cau mày hỏi.
Hạ Nghiệt kiệt sức đến không thể mở lời, chỉ nhắm nghiền hai mắt mà thở dốc. Sở Mặc thở dài trong lòng, nằm xuống bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng, bàn tay lại nhẽ nhàng vỗ vỗ đầu cậu, cư nhiên rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
HẾT CHƯƠNG 11