Đại Quốc Tặc

Chương 97: Đói ngất




Giang Long trực tiếp xuyên qua đám người, đi thẳng vào phòng khách nhà Quách lão đầu.

Ánh mắt theo bản năng đảo xung quanh.

Nhà chỉ có bốn bức tường!

Ngoại trừ một cái bàn gỗ thấp cũ nát thiếu một chân, thì không còn bất kỳ đồ dùng trong nhà nào.

Ở bốn phía bàn gỗ, để mấy tảng đá lớn bề mặt tương đối bằng phẳng, rõ ràng, người nhà Quách gia lúc ăn cơm, là ngồi trên tảng đá lạnh đó.

Từ bên ngoài nhìn chỉ có thể thấy vách tường có nhiều khe nứt.

Mà trong phòng thì tối, bên ngoài thì sáng, cho nên đi vào trong nhà, mới phát hiện ánh mặt trời qua khe nứt rọi vào, tạo thành từng chùm sáng chói mắt.

Có người vén rèm cửa, Giang Long cúi người đi từ chính phòng vào bên trong phòng ngủ.

Chỉ thấy Quách lão đầu đỏ mắt rưng rưng nước, rơi xuống một sợi tóc trắng như tuyết của lão bà.

Đầu giường đặt gần lò sưởi, vài người phụ nhân đỡ lão bà.

Hai cậu bé khóc, lau lệ.

- Lão thím đúng đói ngất.

Giang Long chuyển động ánh mắt, nhìn đánh giá khắp nơi, nhà không có đủ, hơn nữa trên giường gạch chỉ có mấy tấm đệm rất mỏng.

Vách tường hở, chăn đệm lại mỏng như vậy, thật không biết một nhà bốn miệng ăn này làm thế nào vượt qua được cái rét mùa đông năm nay.

- Nhà ai có trứng gà?

Lão bà bị đói ngất đấy, chỉ uống nước trắng e rằng không được, Giang Long đã mở miệng:

- Hãy giúp nấu bát cháo đường với đỏ trứng gà đến, tìm Lý quản sự thanh toán tiền.

- Không cần không cần.

Một phụ nhân trung niên mặc áo bông váy ngắn cất bước chạy ra ngoài.

Chống lại ánh mắt dò hỏi của Giang Long, Điền Đại Tráng nhỏ giọng giới thiệu:

- Đó là vợ của Trịnh Trì, nhà y ở sát vách.

Giang Long xoay người nhìn thoáng qua Trịnh Trì.

Trịnh Trì đối với việc vợ mình lúc này chủ động đi lấy trứng gà một mực hài lòng, cảm thấy mát mặt mình.

Thấy Giang Long nhìn sang, cúi đầu khom lưng cười ha hả.

Tuy nhiên bất ngờ là, không nghe thấy Giang Long mở miệng khen ngợi.

Y kinh ngạc ngẩng đầu, Giang Long đã dời ánh mắt về phía Quách lão đầu một nhà bốn miệng ăn.

Lại qua một lúc sau, lông mi bị dính nước mắt của lão bà khẽ run lên, chậm rãi mở ra ánh mắt lờ mờ.

- Tỉnh!

Mọi người vây quanh đều vui mừng ra mặt.

Lão thúc đầu vẻ mặt kích động:

- Bà làm ta sợ muốn chết, nếu bà cũng đi, ta một mình làm sao có thể sống tốt đây?

Nói xong, lệ theo khuôn mặt chảy xuống dưới.

Quách thê miễn cưỡng cười, chậm rãi nhìn qua bốn phía:

- Làm sao, làm sao mà tất cả mọi người đều đến nhà chúng ta vậy?

- Lão thím, ngươi lúc trước đói ngất đi thôi.

- Đúng vậy a, may mắn cho ngươi là cháu trai thấy vội vàng ra ngoài tìm người giúp.

- Vợ của Trụ đầu đụng phải, đi tìm lão Quách thúc, chúng tôi liền chạy tới.

Mọi người ngươi một lời ta một câu nhao nhao mở miệng giải thích.

- Tiểu thiếu gia cũng tới thăm ngươi.

Trịnh Trì lúc này đảo mắt, tiến lên vài bước mở miệng nói.

- A?

Quách thê giùng giằng muốn đứng dậy.

Giang Long thản nhiên liếc Trịnh Trì một cái, tiến lên vài bước ngồi ở đầu giường gần chỗ đặt lò sưởi, vươn hai tay đè chặt bả vai Quách thê, không cho bà đứng dậy:

- Ta đã cho người đi nấy cháo đường đỏ trứng gà rồi, lão thím đừng nhịn nữa, lập tức liền có người bưng lại đây.

- Khiến Tiểu thiếu gia chê cười.

Lão bà thần sắc câu nệ ánh mắt bối rối.

Tuy rằng sống được gần sáu mươi năm rồi, nhưng lão bà chưa từng với chủ nhân của Cảnh phủ tiếp xúc gần như vậy.

- Cảm tạ Tiểu thiếu gia.

Lão Quách đầu mở miệng, vẻ mặt cảm kích.

Giang Long nhẹ nhàng khoát tay áo, giận dữ nói:

- Lão thím té xỉu, là sơ sẩy của ta a.

Đang muốn nói rõ nguyên nhân, Trịnh thê bưng một chén cháo trứng gà nóng hổi bước nhanh đến.

- Để lão thím ăn một chút trước đi.

Giang Long ngừng nói, đứng lên rời vị trí.

Trịnh thê tiến lên cầm chén đưa cho Quách lão đầu.

Lão Quách đầu múc một muỗng vơi, dùng miệng nhẹ nhàng thổi thổi, lúc này mới đưa đến bên miệng lão thê.

Quách thê sau khi uống vài ngụm, cảm thấy thân thể dần ấm áp, dần dần có chút khí lực.

Sau đó lắc đầu tránh thìa không muốn uống nữa, muốn đem cháo đường đỏ trứng gà còn lại cho hai cháu trai uống.

Hai đứa trẻ nhà Quách gia tuy cũng quan tâm bà mình, nhưng trong nhà nghèo, bọn chúng đã lâu không được nếm qua trứng gà.

Cho nên đôi mắt trông mong nhìn chén cháo đường đỏ trứng gà thơm lừng kia, nuốt mạnh nước miếng một cái.

Quách lão đầu có chút do dự.

Lúc này Bảo Bình đột nhiên tiến lên vài bước, cười mỉm nói:

- Lão thím ngươi cứ uống xong cháo kia đi, hai người bọn họ có thể ăn cái này.

Nói xong, giống như ảo thuật, bàn tay nhỏ run lên, lòng bàn tay đã có mấy miếng bánh ngọt mềm.

Ánh mắt hai đứa trẻ bị hấp dẫn, thấy thế đánh bạo giơ tay.

Sau khi ăn một miếng, hai bé con say mê nheo mắt lại.

- Thơm quá a.

- Ngọt quá.

Bảo Bình thấy thế lại lấy ra mấy miếng, bỏ vào lòng bàn tay hai bé.

- Bà nội ăn.

- Ông nội ăn.

Con nhà nghèo đa số khá biết điều, sau khi ăn thêm một miếng, hai đứa bé đem bánh ngọt đưa đến bên miệng ông bà nội.

Quách lão đầu rưng rưng ăn một miếng nhỏ, cũng không mở miệng.

Quách thê vẻ mặt hiền lành, lại tiếp tục uống cháo đường đỏ trứng gà.

Bảo Bình xoay người trở về chỗ cũ, nụ cười trên mặt đã biến mất không thấy gì nữa.

Thấy bên này đã vô sự, Quách thê đã tỉnh lại, Giang Long trong bụng nhẹ nhàng thở phào, xoay người rời đi.

Điền Đại Tráng, Trịnh Trì, Dương Cường nhấc chân theo sát phía sau hắn.

- Thật đáng thương.

Đi đến cửa chính nhà Quách gia, Bảo Bình hạ giọng nói.

Ngọc Sai im lặng gật gật đầu.

Giang Long lúc này trong lòng nặng nề, bỗng nhiên mở miệng:

- Lão Trịnh, tình huống nhà lão Quách, ngươi hẳn sớm đã biết?

- Vâng, đúng ạ.

Trịnh Trì thấy sắc mặt Giang Long khó coi, cẩn thận lên tiếng trả lời.

- Vậy tại sao không nói cho ta biết sớm một chút?

Giang Long thanh âm nghiêm nghị.

Vợ mình là người đầu tiên đi làm cháo đường đỏ trứng gà, Trịnh Trì vốn còn muốn được khen vài câu, thấy Giang Long đột nhiên phát cáu, mồ hôi lạnh trên ót rỉ ra:

- Này, này...

Trong thời gian ngắn không biết trả lời thế nào.

Tá điền trong nông trang phần lớn đói rét, ngày trước sự việc một nhà Hồ quản sự ém nhẹm hết, có mấy nhà có thể ăn cơm no mỗi ngày?

Thực đang không có lương thực, những người này sẽ đến gặp Hồ quản sự mượn vay nặng lãi, vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.

Có điều cứ vậy mà nói, cũng vì lợi tức rất cao, cho nên bọn họ nợ nhà Hồ quản sự ngày càng nhiều tiền.

Giang Long đầu tiên là giải quyết một nhà Hồ quản sự, đây là một chuyện đại sự.

Nợ sổ sách ngày trước, toàn bộ đều không cần trả.

Nhưng đồng thời, không có chuyện vay mượn tiền lương thực với Hồ quản sự, dĩ nhiên bọn họ phải chịu đói bụng.

- Còn có lão Dương!

Giang Long càng tức giận nhắm ngay Dương Cường:

- Điền trang đầu mỗi ngày đều ra bên ngoài thu mua súc vật, ta đem mọi chuyện của nông trại đều giao cho hai người các ngươi quản lý, bây giờ không ngờ lại có người vì không có cơm ăn bị đói ngất, thiếu chút nữa mất mạng, ngươi nói như thế nào?

Trong khoảng thời gian ngắn, khí thế trên người Giang Long đại biến.

Trịnh Trì và Dương Cường không chịu nổi áp lực, bịch một tiếng ngã quỵ xuống đất, vừa nhận sai, vừa mở miệng cầu xin tha thứ.

- Tiểu nhân đã sai!

- Cầu Tiểu thiếu gia bỏ qua cho tiểu nhân lần này.

Thấy mặt Giang Long lạnh lùng, bất động, hai người đều nhìn về phía Điền Đại Tráng cầu cứu.

Điền Đại Tráng do dự một chút, cũng quỳ xuống:

- Tiểu nhân cũng sai rồi.

- Ngươi đứng lên.

Giang Long khẽ nhíu mày:

- Trước ta nói rồi, cho các ngươi làm việc, sẽ cho các ngươi bạc tiêu hàng tháng, Điền trang đầu ngươi phụ trách thu mua súc vật, mỗi ngày đều phải chạy ra ngoài, mà bọn họ lại tạm thời phụ trách tất cả công việc bên trong nông trang, chuyện này không liên quan gì đến ngươi.

Điền Đại Tráng nhưng lại không đứng dậy, khuôn mặt xấu hổ:

- Kỳ thực tiểu nhân cũng biết tình hình nhà lão Quách, nhưng không đúng lúc nói cho Tiểu thiếu gia, năm trước...

Sau đó, Điền Đại Tráng mới đem tình hình bên trong nông trang nói cho Giang Long biết.

Giang Long sau khi nghe khẽ thở dài, hóa ra Quách thê đói ngất, rõ ràng còn có lỗi của chính mình.

Sắc mặt hòa hoãn rất nhiều.

Cho phép Điền Đại Tráng đứng dậy, hắn lại hừ lạnh:

- Lão Trịnh, lão Dương, lần này có Điền trang đầu cầu xin cho các ngươi, ta tha thứ cho các ngươi lần này, nếu như trong nông trang còn lần sau nữa xảy ra như vậy, gậy của quý phủ sẽ không lưu tình!

- Cảm ơn Tiểu thiếu gia!

- Cảm ơn Tiểu thiếu gia!

- Ân?

Giang Long phát ra giọng mũi.

Hai người không phải kẻ ngốc, lập tức hướng Điền Đại Tráng nói lời cảm tạ, miệng tất cả đều gọi tên Điền trang đầu.

Hàn ý trên mặt Giang Long tiêu bớt.

Trịnh Trì và Dương Cường hai người đều có đầu óc và bản lãnh đấy, sở dĩ bình thường đối với Điền Đại Tráng cũng không có tôn kính.

Hơn nữa đều có tâm tư muốn thay vào đó.

Giang Long làm sao nhìn không ra?

Hôm nay vừa lúc mượn cơ hội này làm nâng cao uy tín của Điền Đại Tráng lên.

Điền Đại Tráng về sau này có thể quản lý nông trang, trở thành trang đầu thực sự.

- Tiểu thiếu gia, trong nông trang còn có rất nhiều nhà giống lão Quách.

Bởi vì phải truy cứu trách nhiệm, cho nên Trịnh Trì lập tức bẩm báo.

Điền Đại Tráng và Dương Cường lập tức mở miệng hùa theo.

- Lão Trịnh, ngươi ngay bây giờ đi lần lượt từng nhà, thống kê thử xem trong nhà bọn họ còn tồn bao nhiêu lương thực, ăn trong bao lâu.

Giang Long chỉ bảo.

Trịnh Trì đáp một tiếng, bước vội vàng đi làm việc.

Dương Cường lúc này mới mở miệng nói:

- Thật ra chỉ cần đợi tới lúc rau dại mọc ra thì sẽ không sao.

Tá điền bên trong nông trang rất nghèo, rất ít nhà có thể quanh năm suốt tháng đều có lương thực để ăn, sau khai xuân, trẻ con nhà nhà đều đi đến ruộng hoang ở giữa rừng núi đào đủ loại rau nấm dại, rồi cho vào nồi một ít gạo lức, nấu cháo rau dại uống.

- Chỉ ăn rau dại sao có thể được?

Giang Long nhẹ nhàng lắc đầu:

- Thống kê tốt sau đó...

Nói đến đây, hắn đột nhiên có chút khó xử.

Hắn muốn phát chút lương thực cho tá điền, nhưng tá điền có gia cảnh nhiều như vậy, còn rất nghèo khổ cũng có.

Đến lúc đó chỉ cho nhà nghèo khổ, nhà khác gia cảnh tốt hơn khó tránh khỏi cảm thấy không công bằng.

Nhưng nếu đều cho bọn họ số lượng lương thực như nhau, tự mình tuy rằng có ý tốt, nhưng cũng không phải Phật môn Bồ Tát.

Nên giúp hay không nên giúp đây? Tại sao phải đi giúp chứ?

Lý quản sự nghe đến đó, thầm hô không ổn, vội vội vàng vàng mở miệng:

- Tiểu thiếu gia, không phải ngươi tính toán đưa lương thực cho bọn họ chứ?

Ngọc Sai và Bảo Bình lập tức trợn mắt nhìn Lý quản sự.

Các nàng đều bị cha mẹ bán đi.

Trước kia trong lòng thường phẫn hận cha mẹ ruột, nếu không quan tâm ta, sao còn muốn sinh ta ra?

Nhưng từ sau khi đến nông trang, nhìn đến là một thân áo đơn rách nát, cùng các nữ tử bằng tuổi khuôn mặt ngăm đen trên tay hiện đầy vết chai, hơn nữa đứa nhỏ đi theo bên cạnh cũng xanh xao vàng vọt, có thể hiểu được cuộc sống vất vả của cha mẹ ruột.

Nỗi phẫn hận trong lòng kia, dần dần trở thành nhạt đi.

Ở Cảnh phủ, các nàng gần như không nếm qua khổ đắng, cuộc sống trôi qua so với địa chủ bà có phần đãi ngộ hơn.

Mặc dù không có cha mẹ bên cạnh, nhưng cũng là thay đổi vận mệnh, không phải chịu cuộc sống gian khổ.

Không phải nếm qua cái gì khổ, bản thân các nàng lại lương thiện, tự nhiên đối với mấy tá điền này thông cảm vô cùng.

Nghĩ đến cha mẹ mình cũng từng trải qua cuộc sống như vậy, trong lòng còn có chút thương xót.

Cho nên với việc Giang Long phát cho tá điền lương thực, các nàng vô cùng tán đồng.

Lúc này Lý quản sự nhảy ra, rõ ràng là muốn ngăn cản, trong lòng các nàng sao có thể không dâng lên thịnh nộ?

- Lý quản sự có ý là...

Nghe được Giang Long hỏi, Lý quản sự lập tức lên tiếng:

- Chỉ có thể mượn, không thể cho không bọn họ! Cảnh phủ chúng ta đúng la người hầu được đãi ngộ, nhưng cũng không thể tặng không lương thực cho người ta a! Bằng không bị những tá điền trong nông trang biết, sẽ gây náo loạn chìa tay đòi ăn đấy, Cảnh phủ chúng ta cho dù gia đại nghiệp đại cũng không thể chịu nổi.

- Ngoài ý đó ra?

- Còn phải thu chút tiền lãi.

- Được!

๑๑۩۞۩๑๑