Ánh nến tỏa ra, hai má A Phúc trắng nõn mượt mà mơ hồ hồng nhuận, lông mi tinh mịn thon dài cúi xuống tạo thành cái bóng hình quạt rất đẹp. Nàng vừa cúi đầu, tinh thần tất cả đều chuyên chú ở đường may trên tay, cả người lộ khí chất nữ tử đặc biệt nhàn tĩnh, mềm mại.
Tĩnh nha đầu ở bên cạnh thấy A Phúc dịu ngoan như vậy, trong lòng lại càng có cảm giác không tốt. Bề ngoài nhìn qua là cô gái dịu ngoan, không ngờ đã ngầm cùng với Thường Hiên thành thật làm ra chuyện lén lút? Tĩnh nha đầu nhớ tới lúc chyện ầm ĩ xôn xao mấy ngày trước, nàng từng kéo Thường Hiên ra góc ép hỏi chuyện này, nào ngờ Thường Hiên chỉ cúi đầu không hé răng. Sau đó nàng quả thực rất nóng nảy, một phen kéo hắn ép hỏi, nói thế nào nàng cũng không tin Thường Hiên từ nhỏ cùng nhau lớn lên có thể làm ra loại chuyện này.
Cuối cùng Thường Hiên mặt cũng đỏ hết, rốt cục nghẹn ra một câu: muội đừng hỏi nữa, dù sao chuyện này cũng đã vậy rồi.
Tĩnh nha đầu nhớ tới chuyện này, trong lòng lại nổi lên cười lạnh, đúng vậy, ván đã đóng thuyền, Thường quản sự vì thế phải một phen bôn ba cầu tình, đại phu nhân bên kia tự mình mở miệng, chuyện này trở thành kết cục đã định.
Tĩnh nha đầu từ nhỏ đi theo tam thiếu gia, tuy nói lão phu nhân bên kia có ý để nàng đi theo tam thiếu gia, nhưng nàng cũng là người vừa ý của bà, dự tính sau này sẽ tìm một người thành thật nghiêm túc gả nàng đi. Sau khi mọi người đều đã hiểu chuyện, nàng thấy tam thiếu gia biết được việc đời, còn có ý vô tình để nha hoàn khác ở gần người hầu hạ, bản thân thì cẩn thận giữ gìn trong sạch.
Nhớ tới chuyện này, nàng cúi đầu, hơi thở dài một hơi, đường tương lai đi như thế nào, nàng cũng không biết. Làm một nha hoàn nuôi từ nhỏ trong nhà, cha mẹ sớm qua đời, ngay cả quyền quyết định cũng không có.
A Phúc đang chuyên chú việc trong tay, lúc này mơ hồ nghe được tiếng Tĩnh nha đầu thở dài, mới ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Tĩnh nha đầu trước mắt phiền muộn buông mi.
Tĩnh nha đầu cảm giác được ánh mắt của nàng, vội cố cười nói: "Không có gì, chỉ là lo lắng bộ áo, nếu thực sự vá không tốt, lão phu nhân trách tội xuống dưới. Ta —— "
Nàng do dự, mới thở dài nói: "Ta chỉ là một nha hoàn, thân cô thế cô, đến lúc đó sợ là ngay cả người nói tốt cho cũng không có, còn không biết sẽ bị xử lý như thế nào nữa."
A Phúc nghe lời này, nhớ tới chuyện của mình ngày trước, khó tránh khỏi có chút ‘một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ’, nâng mắt khuyên giải an ủi nói: "Tĩnh cô nương, A Phúc cũng là nha hoàn, hơn nữa A Phúc chỉ là một nha hoàn may vá, không giống Tĩnh cô nương nàng, nói thế nào cũng là tâm phúc trước mặt chủ tử. Nay tam thiếu gia tính tình tốt, sau này dù thế nào cũng sẽ cho Tĩnh cô nương một an bài tốt thôi."
Tĩnh nha đầu nghe xong lời này, ngẩng đầu xem kỹ A Phúc đang trầm tĩnh nhu hòa, trên mặt có chút do dự, nhưng cuối cùng cắn cắn môi, mắt nhìn chỗ khác, trong miệng lại phảng phất nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ta ngày thường đi theo tam thiếu gia, cũng đọc một ít sách, biết được vài chữ, cũng biết một ít quy củ làm người, cũng còn không biết vì mình mưu cầu tương lai."
A Phúc nghe được lời này, cảm thấy trầm xuống, ngẩng đầu lên xem sắc mặt Tĩnh nha đầu, đã thấy nàng ấy trong mắt có ý trốn tránh, nhất thời hiểu được nàng ấy đúng là đang ám chỉ mình. Tay nàng ngừng kim may nửa ngày, rốt cục hít một hơi, tĩnh tâm tiếp tục việc trong tay.
Tĩnh nha đầu chỉ cảm thấy mình một quyền chém ra giống như là đánh vào bông, trong lòng hơi có chút không thoải mái, nhưng thấy A Phúc cúi đầu làm việc phảng phất mềm mại, nàng cũng nói không nên lời, đành phải mạnh mẽ nhẫn xuống. Nàng tuy là xuất thân nha hoàn, nhưng tam thiếu gia tính tình nhu hòa, nàng lại là tâm phúc của tam thiếu gia, tất nhiên tránh không được tính tình có chút kiêu căng, hiện giờ lập tức giấu không được sắc mặt khó coi.
A Phúc cảm giác được không khí không đúng, bất quá nàng cũng không hé răng, chỉ cúi đầu vá áo.
Gió thu thổi qua, ánh nến phiêu dao, trong phòng thực im lặng, hai cô gái đều không nói lời nào, chỉ có âm thanh kim may xuyên qua vải áo.
Tĩnh nha đầu ngồi hồi lâu, rốt cục ho khan, thấp giọng nói: "Gió thổi vào nến, ta đi đóng cửa sổ."
A Phúc vẫn như cũ không ngẩng đầu lên, chỉ phát ra một tiếng "Ừm".
Tĩnh nha đầu nhìn A Phúc, đứng dậy đi về phía cửa sổ, hướng ra ngoài nhìn, chỉ thấy trong phòng còn sáng đèn, không khỏi thở dài, tự nhủ nói: "Tam thiếu gia bọn họ cũng rất lo lắng, e là đêm nay cũng sẽ ngủ không tốt."
Bất quá trả lời nàng chỉ có tiếng gió thổi, A Phúc đương nhiên sẽ không để ý đến nàng. Nàng nhẹ nhàng đóng cửa sổ, cửa sổ cũ phát ra tiếng "Két".
A Phúc lúc này đã đại cáo thành công, nàng đầu tiên là cẩn thận xem kỹ một phen, lúc này mới đứng lên giũ giũ áo.
Tĩnh nha đầu nghe tiếng, vội vàng quay đầu nhìn qua, nghi hoặc hỏi: "Áo như thế nào?"
A Phúc cúi mắt một chút kiểm tra áo bào, nghe được lời của nàng chỉ ôn nhu trả lời: "Hẳn là tốt lắm, cô nương đến xem đi."
Tĩnh nha đầu vừa nghe, vội vàng đi đến, dưới ánh nến cùng A Phúc xem bộ áo. Bộ áo vốn dĩ có màu ánh trăng, nay trăng sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên vải, Tĩnh nha đầu chỉ nhìn thấy một mảnh trắng sáng trơn nhẵn, cũng không thấy hư hại gì, không khỏi kinh dị không thôi.
"Chỗ hỏng ban đầu đâu rồi?" Nàng nghĩ cho dù cao minh tới đâu, sau khi may vá qua tổng thể cũng phải để lại một chút dấu vết chứ.
Lúc này, bên phòng chính vẫn dỏng lỗ tai nghe động tĩnh bên này, trong đó đặc biệt là Thường Hiên quan tâm nhất, tam thiếu gia cho phép hắn ngồi xuống, hắn cũng không ngồi, chỉ nhẹ nhàng đi qua đi lại.
Lúc này nghe được lời của Tĩnh nha đầu, hắn mạnh ngẩng đầu lên, đối với tam thiếu gia nói: "Nhất định là vá tốt rồi, tiểu nhân đi xem thử." Thường Hiên cũng có cách nghĩ của mình, hắn mang nương tử nhà mình sang đây vá áo, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, hắn cũng phải nhìn trước, để có chút bù lại.
Nhưng hiển nhiên tam thiếu gia cũng không kiềm chế được lo lắng, nghe nói như thế cũng vội vàng từ ghế nhảy lên, đi theo Thường Hiên đi qua phía bên này. Mà các nha hoàn còn lại hoặc là sợ chịu liên lụy đứng thẳng bất an, hoặc là bởi vì chuyện không liên quan đến mình đã muốn cao thấp mí mắt ngủ gật, lúc này thấy việc có tiến triển cũng đều đi theo qua.
Mọi người vào phòng, chỉ thấy Tĩnh nha đầu đang ghé vào trên quần áo tìm kiếm, mà A Phúc đứng một bên, bên môi mang theo một chút cười nhạt.
Thường Hiên thấy tình cảnh này, trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống tảng đá, nhưng trên mặt vẫn hỏi A Phúc: "A Phúc, áo của tam thiếu gia, nàng vá như thế nào?"
Tam thiếu gia tự nhiên không chờ nàng chậm rãi nói, cũng theo Tĩnh nha đầu cùng nhau đi qua xem, hai người bốn con mắt, nhưng vẫn không tìm được chỗ thủng kia, đều không khỏi kinh ngạc nhìn về phía A Phúc.
Thường Hiên cũng đi qua, đối với A Phúc tán thưởng cười cười: "A Phúc, nàng nói xem, tại sao chúng ta nhìn không ra dấu vết hả?"
Tĩnh nha đầu trong lòng cũng ngoài dự đoán, nhưng nàng không hỏi, tam thiếu gia tất nhiên không có lòng nghĩ đến tâm tư nhỏ mọn như nàng, cũng dục hỏi: "A Phúc, ngươi mau nói, chuyện này là sao? Chẳng lẽ ngươi biết làm ảo thuật?"
A Phúc lại nâng quần áo kia lên, chỉ vào chỗ trơn nhẵn không dấu vết nói: "Kỳ thật chỗ thủng ban đầu, chính là chỗ này."
Ba người đều xem qua, mấy nha hoàn phía sau cũng nhịn không được, nhưng xem đi xem lại, cũng không có dấu vết, rốt cục có một nha hoàn do dự nói: "Muội thấy, chỗ này hình như không sáng bằng chỗ khác?"
A Phúc nhìn nha hoàn kia, chỉ thấy nha hoàn mặc váy áo màu xanh, đứng ở sau các nha hoàn, nên hướng về phía nàng ấy nở nụ cười: "Nhãn lực của muội tốt lắm."
Nói xong nàng cũng giải thích: "Kỳ thật ta có thể vá được áo này, tất cả đều là dựa vào bộ áo ban đầu mà làm." Nàng mở phía trong lớp áo ra cho mọi người nhìn: "Mọi người xem, mặt trong áo ở phần rìa có chút đường viền nhỏ, ta hơi lấy một chút vải dệt ra để bổ khuyết cứu chỗ thủng kia, bởi vậy lỗ nhỏ mới không thấy."
Tĩnh nha đầu mím môi cúi đầu nhìn bộ áo, vốn dĩ cũng không nói, lúc này lại bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Cho dù như thế, nhưng ngươi cũng không có khả năng che hết được dấu vết chứ!"
A Phúc lạnh nhạt cười, lại hướng về mọi người giải thích: "Khâu áo nếu muốn may vá không có dấu vết, đầu tiên phải có kỹ thuật cao, thứ hai dựa vào sợi tơ. Ta ngày thường chuyên về may vá, tự nhiên sẽ học một được ít tài nghệ, may vá sẽ không dễ dàng để người ta nhìn ra dấu vết. Mà sợi tơ này, không dám dùng bậy, chỉ có thể dùng sợi tơ cùng màu cùng loại với quần áo —— "
Tĩnh nha đầu cướp hỏi: "Chẳng lẽ ngươi còn có tơ chuyên dụng cho vải này sao?"
Tam thiếu gia lúc này đối A Phúc tràn đầy thưởng thức, nghe Tĩnh nha đầu thế nhưng ngắt ngang, bất mãn nhìn Tĩnh nha đầu một cái: "Tĩnh nha đầu, ngươi nên nghe A Phúc nhà người ta giảng thôi!"
Tĩnh nha đầu nhấp mím môi, cúi đầu.
A Phúc nhìn Tĩnh nha đầu một bên, bên môi hàm chứa một chút ý cười dịu ngoan nói: "Kỳ thật sợi tơ này, ta tất nhiên là không có, nhưng trên bộ áo thì có! Ta lấy ở bên trong một chút sợi, che giấu kỹ lưỡng, vừa không làm hỏng áo, vừa có thể lấy được chỉ cùng màu với áo này."
Tam thiếu gia cầm lấy bộ áo lại là một phen quan sát kỹ, cuối cùng tán thưởng thở dài: "Nhà Thường Hiên thật là có phúc, lại có thể cưới về một phúc tinh như vậy, xem như giúp ta đại ân! Nếu không nhờ ngươi, ta còn không phải là bị lão phu nhân mắng chết hay sao, ngươi nói đi, ta làm thế nào để cảm ơn ngươi đây."
A Phúc nhẹ nhàng hướng về tam thiếu gia hành lễ, thấp giọng nói: "Tam thiếu gia, A Phúc và Thường Hiên có thể có hôm nay, tất cả đều nhờ phúc của tam thiếu gia. Chúng tiểu nhân thân là nô cũng là tì, có tài cán để vì tam thiếu gia mà làm việc, đó là chuyện chúng tiểu nhân phải làm, hai chữ cảm ơn thực sự là không dám nhận."
Tam thiếu gia nhìn A Phúc trước mắt không ngờ có thể tiến thối, càng thêm thích thú, lúc này nói là muốn thưởng bạc. Thường Hiên hẳn nhiên không chịu nhận, chỉ nói từ nhỏ chịu ân của tam thiếu gia mà lớn lên, báo đáp còn không kịp, sau này muốn tiếp tục vì tam thiếu gia làm việc. Một phen nói khiến tam thiếu gia cảm khái vạn phần vô cùng cảm kích, bất quá trời không còn sớm nữa, vô nghĩa cũng không dám nhiều lời, bằng không kéo dài đến lúc đi tuần cũng không tiện.
Lập tức Thường Hiên nắm tay công thần A Phúc trở về, tam thiếu gia cố ý ra lệnh cho các nha hoàn đưa tới cửa, đến cửa, tam thiếu gia còn thuận miệng nói với Tĩnh nha đầu: "Ngươi xem A Phúc người ta, rất hiền lành, ngươi sau này phải học một chút đi."
Tĩnh nha đầu cúi đầu vẫn không nói, lúc này nghe thấy thế, cố nở nụ cười, nhưng vẫn như cũ không nói gì.
Lúc đi ra ngoài, tam thiếu gia lôi kéo tay Thường Hiên, khi không có người chú ý vỗ vỗ mạnh lên bả vai, nói vào lỗ tai hắn: "Ta vốn dĩ nghĩ ngươi từ nơi nào nhặt về một nha hoàn không tốt, nay xem ra, ngươi nhặt được bảo vật nha!"
Thường Hiên trong lòng cũng tràn đầy ý cười, nhưng ngoài miệng còn khiêm tốn nói: "Đâu có, nàng cũng chỉ là có thể may vá quần áo thôi."
Bên này hai người đàn ông lôi kéo nói chuyện, bên kia Tĩnh nha đầu đối với A Phúc, vẫn như cũ không hé răng, A Phúc lại thản nhiên nở nụ cười, chỉ đối với nàng ấy nhẹ nhàng mà nói: "Tĩnh cô nương, ta không biết trước kia như thế nào, nhưng ta nghĩ Thường Hiên chàng tính tình đôn hậu, trước kia theo sau tam thiếu gia hầu hạ, hẳn là ít nhiều được Tĩnh cô nương quan tâm lo lắng, A Phúc ở nơi này xin cảm ơn."
Tĩnh nha đầu trong lòng sửng sốt, cảm giác kia lại nổi lên, nhìn A Phúc trên mặt mang ý cười ôn hòa, muốn nói gì, nhưng động động miệng, vẫn là một câu cũng không thể nói rõ.