Đại Phụng Đả Canh Nhân

Quyển 1 - Chương 150: Ăn sư huynh




Dịch: Tiểu Băng

Biên: Đình Phong

Sáng ngày hôm sau, Hứa Thất An tinh thần phấn chấn rời giường, người bên gối đã đi mất, chỉ để lại một cái áo ngủ bằng gấm còn vương mùi thơm nữ nhân.

Tứ chi vẫn còn mềm nhũn không chống đỡ nổi cơ thể, cứ như mới chạy thi xong một nghìn mét, sáng hôm sau cơ bắp đau buốt ấy.

"Lại ngủ quên mất.... nhưng không sao, mình có lý do, mình tới trễ là vì tới Giáo Phường Ty tra án."

Hứa Thất An ngồi xếp bằng thổ nạp, giảm bớt sự mệt mỏi, giúp cơ thể khôi phục đỉnh phong với tốc độ nhanh nhất.

Chỉ sau vận chuyển hai chu thiên, cơ bắp căng đau đã khôi phục sức sống.

"kẹt"

Cửa phòng được đẩy ra, Phù Hương xách váy dẫn nha hoàn đi vào, mái tóc đen bới cao, gắn đồ trang sức đắt tiền, khuôn mặt trắng muốt xinh đẹp có chút tiều tụy.

Ánh mắt vẫn còn chút sưng đỏ, khóc tới mức này cơ.

"Hứa công tử tỉnh rồi." Nàng cười nhẹ, nụ cười công thức hóa mang theo sự xa cách, "Ta đã bảo phòng bếp nấu cháo thịt vịt cho ngươi."

"Để ở đó đi." Hứa Thất An nhận đồ rửa mặt từ tay nha hoàn, nhanh chóng rửa mặt đánh răng, quay lại bàn bưng bát, vừa ăn vừa suy nghĩ:

Yêu nữ đêm qua là dư nghiệt Vạn Yêu Quốc, như vậy chuyện này không liên quan tới Yêu tộc phương bắc..... hiềm nghi của Trấn Bắc vương chỉ còn rất rất nhẹ.... nhưng mục tiêu của dư nghiệt Vạn Yêu Quốc là vật bị phong ấn hay là thứ gì khác?

Hứa Thất An nghĩ như vậy, là vì nếu mục tiêu là vật bị phong ấn, thì dư nghiệt Vạn Yếu Quốc xem như đã lấy được rồi, nên rời đi rồi chứ không phải tiếp tục ở lại trong thành gây sóng gió.

.... Còn có một khả năng, mục tiêu của Yêu tộc không chỉ là vật bị phong ấn, mà là cái gì đó còn lớn hơn. Vật bị phong ấn chỉ là thứ để hoàn thành mục đích đó mà thôi.

Án Tang Bạc hầu như đã giải ra rõ ràng, thế lực chủ đạo ở sau màn một là gián điệp của triều đình, hai là dư nghiệt Vạn Yêu Quốc.

Mục tiêu: Không rõ.

Vật bị phong ấn: cánh tay đứt của cường giả chưa biết.

Nhân tố, nhân vật, thế lực có liên quan: Vạn Yêu Quốc, Bình Viễn bá, Binh Bộ Thượng Thư, Ty Thiên Giám, hoàng thất, Bình Dương quận chúa, Hằng Tuệ hòa thượng, Kim Ngô Vệ Bách hộ Chu Xích Hùng.....

Cửa khẩu đột phá: cường giả bị đứt cánh tay, Hằng Tuệ hòa thượng, Bình Dương quận chúa.

Nếu biết được thân phận của cường giả bị đứt cánh tay, có thể suy ngược ra mục đích thực sự của dư nghiệt Vạn Yêu Quốc.... Sau đó, chỉ cần bắt được một trong hai người Hằng Tuệ và Bình Dương quận chúa, sẽ truy ngược ra được nội tình của vụ án.... Hứa Thất An ăn xong cháo, thỏa mãn thở dài một cái.

Đến lúc này hắn mới quan tâm tới Phù Hương: "Tức giận?"

Phù Hương cười dịu dàng: "Hứa công tử đừng giễu cợt ta, ta chỉ là một nữ tử phong trần, sao có tư cách tức giận công tử."

Được, Hứa lang biến thành Hứa công tử rồi.... Hứa Thất An gật đầu, không để ý lắm, giãn cái lưng mỏi: "Chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm."

Phù Hương cười gật đầu, cho một nha hoàn hầu hạ hắn tắm, còn mình thì dẫn nha hoàn cận thân đi ra ngoài giải sầu.

Hứa Thất An thoải mái tắm nước nóng xong, ăn mặc chỉnh tề, cột chắc đồng la, bội đao, suy nghĩ một chút, hỏi: "Chuẩn bị giấy bút cho ta."

Tiểu nha hoàn ngoan ngoãn: "Dạ."

....

"Nương tử, có phải người lãnh đạm với Hứa công tử quá rồi không?" Đi ra ngõ hẻm Giáo Phường Ty, nha hoàn khẽ hỏi.

Phù Hương nhìn phía trước, khẽ lắc đầu, giọng có vẻ đau xót: "Ngươi không hiểu, ta đã từng cầu xin hắn chuộc thân cho ta, nhưng hắn từ chối."

Nha hoàn im lặng, biện bạch thay cho Hứa Thất An: "Chắc là không đủ bạc. Văn tự bán mình của nương tử, ít nhất cũng phải ba bốn ngàn lượng bạc, hiện giờ e là đã tang lên gấp bội."

Phù Hương thu hồi ánh mắt, nhìn xuống đất: "Mấy năm nay ta cũng dành dụm được không ít bạc, kỳ thật cũng được...."

Nàng cười khổ một tiếng, biểu lộ buồn bã: "Trong lòng hắn, thật ra ta cũng chẳng hơn gì các ngươi. Lúc trước ta không muốn tin điều đó, lừa mình dối người, nhưng sau chuyện tối hôm qua, ta đã thấy rõ được mình."

Thì ra chỉ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, là mình si tâm vọng tưởng.

Đi đi một hồi, bất giác đã đi tới Thanh Trì Viện, một trận ồn ào huyên náo hấp dẫn chú ý của nàng.

Hai đồng la mặc trang phục Đả Canh Nhân, khóa tay Minh Nghiên nương tử lôi ra ngoài, tú bà đi theo sau, sợ hãi không ngừng giải thích:

"Mấy vị sai gia, chuyện này nhất định là hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm."

Minh Nghiên hoa khôi vẻ mặt sợ hãi: "Nương nương, ta oan uổng, ta oan uổng...."

Hai đồng la này nàng biết, là hai người thường đi theo Hứa công tử đến Ảnh Mai Tiểu Các chầu chay. Hình như một người họ Tống, một người họ.... người đó quá trầm mặc ít nói, nàng không nhớ rõ.

Chuyện gì vậy nhỉ? Tối qua Minh Nghiên vẫn còn tốt mà. Đúng rồi, đêm qua đột nhiên Hứa công tử quay lại Ảnh Mai Tiểu Các của nàng.... Chẳng lẽ đêm qua Minh Nghiên đã đắc tội Hứa công tử? Nên hôm nay bị bắt?

Nàng lập tức hủy bỏ ý nghĩ này, dù nàng đã nản lòng với người nam nhân kia, nhưng nàng tin Hứa Thất An không phải loại người như vậy.

Phù Hương cau mày, đón đường hai Đả Canh Nhân, dịu dàng thi lễ: "Các vị đại nhân, Minh Nghiên nương tử phạm phải tội gì?"

Tống Đình Phong dừng bước, cười tủm tỉm nói: "Minh Nghiên nương tử âm thầm cấu kết với Yêu tộc, cung cấp chỗ ẩn náu cho chúng. Đêm qua Hứa đại nhân âm thầm điều tra, bắt được yêu nữ ngụy trang thành nha hoàn cận thân của nàng ta.

Yêu nữ đã đền tội, giờ phải dẫn nàng ta về tra hỏi."

Tú bà đấm ngực dậm chân: "Ngươi đổ oan cho chúng ta. Minh Nghiên chỉ là một đứa con gái yếu ớt, làm sao có thể cấu kết với Yêu tộc. Các ngươi có biết ta bồi dưỡng nàng hao tốn bao nhiêu tâm huyết và bạc không! Ta phải đi Lễ bộ cáo trạng, ta phải đi mời các đại nhân của Lễ bộ làm chủ."

Chu Quảng Hiếu trầm giọng: "Ta bây giờ nghi ngờ ngươi cũng là đồng đảng của Yêu tộc."

Tú bà nghẹn ngào, quyết đoán lui về phía sau mấy bước.

Tống Đình Phong híp mắt, khẽ gật đầu với Phù Hương, dẫn người rời khỏi.

Phù Hương sững sờ nhìn theo, trong đầu không ngừng suy nghĩ... Minh Nghiên cấu kết Yêu tộc? Tối qua Hứa công tử là âm thầm điều tra?

Đêm qua hắn quyết định ngủ lại Thanh Trì Viện, thì ra không phải là có mới nới cũ, mà là có công vụ bên người, mà mình lại càn quấy cáu kỉnh.

Đêm qua hắn cả người mệt mỏi trở về, mình nhìn thấy, lúc ấy lại cho là hắn vì với Minh Nghiên.... Ta trách lầm hắn rồi, sáng nay còn bày vẻ mặt oán khí với hắn.... nhưng sao hắn không giải thích? Phải rồi, hắn không thể giải thích, vì đây là nha môn công vụ, tình tiết vụ án cần phải giữ bí mật.

Mà, biết bị hiểu lầm, bị oan uổng như vậy, vậy mà hắn không hề tỏ ra chút phiền chán nào, yên lặng chịu đựng....

Phù Hương đột ngột xách váy lên, chạy vội về Ảnh Mai Tiểu Các.

"Nương tử, người đi đâu vậy, người chậm một chút...." Nha hoàn lắp bắp kinh hãi.

Một đường chạy vội quay về Ảnh Mai Tiểu Các, đẩy cửa vào phòng ngủ, Phù Hương gọi: "Hứa lang..."

Trong phòng trống rỗng, người đã đi rồi. Trong tích tắc ấy, nàng như cảm thấy mình đã đánh mất một món đồ quý giá, trong lòng trở nên trống rỗng.

"Nương tử, nương tử..." Nha hoàn đuổi theo, trông thấy nhà mình nương tử thất hồn lạc phách dựa lưng vào cửa.

"Ta hơi mệt chút, đỡ ta một cái." Phù Hương nhẹ nói.

Nha hoàn đỡ nàng lên giường, nhìn nàng, trong lòng thở dài. Không dám quấy rầy, quay đầu đi dọn dẹp lại phòng.

Nàng nhìn thấy trên bàn cạnh bình phong bày biện giấy và bút mực, khẽ "Ồ" một tiếng, đi tới bên bàn, nói:

"Nương tử, nơi này có bài thơ.... hình như là của Hứa công tử lưu lại."

Phù Hương thoáng cái sống lại, để luôn chân trần chạy như bay tới bên bàn, giật lấy tờ giấy trong tay nha hoàn như giành bảo bối, tập trung nhìn vào:

"Mỹ nhân quyển châu liêm

Thâm tọa tần nga mi

Đãn kiến lệ ngân thấp

Bất tri tâm hận thùy.”

“Mỹ nhân cuốn rèm che

Mày ngài nhăn sâu lại

Nước mắt còn vương vấn

Không biết lòng giận ai.”

"Hứa lang, Hứa lang....." Nàng nở nụ cười, vừa cười vừa rơi nước mắt, ngã ngồi xuống đất, đưa trang giấy lên môi, vừa khóc vừa cười, như hoa lê trong mưa.

"Ta muốn đi tìm hắn." Phù Hương lau nước mắt, đứng dậy, chạy về phía cửa ra vào.

Nha hoàn hết hồn, ôm lấy cái eo mềm của nương tử: "Đừng đừng đừng, ngài là hoa khôi, là hoa khôi hàng đầu của Giáo Phường Ty, chuyện này mà truyền ra ngoài, nương tử làm người thế nào. Chút thanh danh khó khăn lắm mới tích cóp được sẽ mất hết.

"Chưa từng nghe nói hoa khôi nào mất khuôn phép như ngài cả."

Phù Hương giận dữ: "Thả ta ra."

"Không thả!"

...

Hứa Thất An mua sáu cái bánh bao lớn ở bên đường, ngồi trên lưng ngựa gặm, thảnh thơi đi tới nha môn.

"Hoa khôi Giáo Phường Ty đúng là không tệ.... Mỗi người mỗi vẻ, đẹp không tả nổi. Ừm, chờ án Tang Bạc chấm dứt, phải lần lượt giao lưu tình cảm với các nàng mới được, sau này làm ra một quyển Đại Phụng hoa khôi nương tử bình luận giám chỉ nam.

"Vấn đề duy nhất chính là thiếu tiền, mỗi ngày mình nhặt được có ba đồng, mà giá trị của các hoa khôi, ngủ một đêm ít nhất phải ba mươi lượng.

"Cảm tạ chín năm giáo dục bắt buộc, học thơ không uổng phí.... Ai, mình đúng là sỉ nhục cho người xuyên không. Người ta chôm thơ, để lăn lộn lên con đường làm quan, còn mình lại chỉ để chơi gái....

"Chưa kể mình cũng sắp hai mươi tuổi rồi, may mà thẩm thẩm không phải mẹ mình, sẽ không hối thúc mình lấy vợ, mình có thể tự mình làm chủ. Thải Vi là đệ tử của Giám Chính, hậu trường quá cứng, với thân phân một nửa công chúa của nàng, không tiện đi ra ngoài tha hồ chơi đùa được...

"Không vội kết hôn, chơi thêm vài năm nữa. Giáo Phường Ty có tới hai mươi bốn hoa khôi lận mà. Ha ha, mình muốn ăn người ta cái rắm, đệ tử Giám Chính chưa chắc đã để ý tới mình."

Hứa chơi gái tự giễu mình, nghĩ linh tinh một hồi, lại chuyển qua chuyện vụ án.

Minh Nghiên là hắn bày kế cho Tống Đình Phong bắt, dù tối hôm qua đúng là nàng ta vô tội, nhưng vẫn có những chuyện cần phải hỏi, ví dụ như thị nữ kia ra sao lúc đến Giáo Phường Ty, thường ngày qua lại thân thiết với ai, vân... vân.

.....

Một tiểu viện lặng lẽ, cây liễu rủ xuống từng thành từng khóm, cành trụi lá trông có vẻ thê lương.

Trong phòng vọng ra tiếng binh binh pằng pằng, và tiếng kêu đau đớn của nam nhân.... sau đó, mọi âm thanh biến mất.

"két."

Cửa phòng mở ra, Hằng Tuệ mặc đồ đen trầm mặc đi ra, đi tới bên cái giếng trong sân.

Hắn đứng bên miệng giếng vài giây, sau đó phất tay, miệng giếng sáng lên một chữ "卍" màu vàng nhạt, sau đó tiêu tán.

Giải phong ấn xong, Hằng Tuệ nhảy vào trong giếng.

Dưới đáy giếng lờ mờ tỏa mùi nước bùn tanh nhàn nhạt, một hòa thượng trung niên ngồi khoanh chân, dựa lưng vào thành giếng.

Thần sắc người này chán chường, bờ môi khô nứt, như bị thương nặng.

Hòa thượng trung niên này cao lớn khôi ngô, cằm xanh lún phún, sắc mặt đau khổ như có đại hận thù sâu.

Nếu Hứa Thất An ở đây, sẽ nhận ra ngay hòa thượng khôi ngô này, chính là người hắn đang nóng ruột nóng gan đau khổ đi tìm, Hằng Viễn.

"Sư huynh...." tiếng Hằng Tuệ khàn khàn.

Hằng Viễn không phản ứng với hắn, vẫn ngồi im.

"Ta bị trọng thương, bị cánh tay này cắn trả." Hằng Tuệ nói.

Hằng Viễn mở mắt, ân cần nói: "Hằng Tuệ, quay đầu lại là bờ."

Hằng Tuệ lắc đầu, "Sư huynh, ta sáu tuổi vào Thanh Long Tự liền đi theo ngươi, ngươi dạy ta đả tọa, dạy ta niệm kinh, chăm sóc ăn uống cuộc sống hàng ngày của ta, đối xử với ta như huynh như cha, giờ sư đệ muốn cầu ngươi một chuyện."

Hằng Viễn thở dài một tiếng, gật đầu.

Hằng Tuệ ngẩng đầu, đôi mắt đen thui không có tròng trắng dưới áo choàng ngước lên, cười dữ tợn: "Ta muốn ăn sư huynh."

- --o0o---

DG: Lượng chương free nhóm dịch đăng cũng hơn gấp 5 các web thu phí khác rồi, cộng thêm một số nguyên nhân khác. Năm mới vào vip, mong các độc giả yêu quý Đại Phụng vẫn nhiệt tình ủng hộ và giới thiệu cho nhiều bạn bè, chất lượng không đổi, tốc độ còn có thể nhanh hơn. "Hứa bạch phiêu và đồng bọn" vẫn còn rất nhiều chuyện thú vị ở đằng sau.