Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 707




Dương Nghiễn làm việc cẩn thận tỉ mỉ, nhưng lại khác với bệnh ám ảnh cưỡng chế của Xuân ca.

Hứa Thất An đóng cửa, đi đến bên bàn, rót cho bản thân chén nước, một hơi uống cạn, thấp giọng nói: “Đám nữ quyến kia là thế nào?”

“Chử Tương Long hộ tống vương phi đi vùng đất phía Bắc, vì giấu tai mắt người ta, lẫn vào trong sứ đoàn. Việc này bệ hạ từng đánh tiếng với Ngụy Công, nhưng chỉ là khẩu dụ, không có văn thư làm bằng chứng.” Dương Nghiễn nói.

Thật đúng là vương phi... Hứa Thất An nhíu nhíu mày, hắn đoán không sai, nữ quyến Chử Tương Long hộ tống quả thật là Trấn Bắc vương phi, chính bởi như thế, hắn chỉ uy hiếp Chử Tương Long, chưa thật sự mang gã đuổi đi.

“Vì sao hộ tống vương phi đi vùng đất phía Bắc, cần lén lút như vậy?” Hứa Thất An đưa ra nghi vấn.

Dương Nghiễn lắc đầu.

Việc này tất có sự đáng ngờ... Hứa Thất An hạ giọng, nói: “Đầu nhi, nói với ta một chút về vương phi này đi, cảm giác nàng thần thần bí bí.”

Dương Nghiễn khẽ nhíu mày, vấn đề này có chút làm khó hắn, dù sao đối với một tên võ si cảng ấm áp trên đời không phải vực sâu nam nhân hướng tới, mà là võ đạo, hóng hớt không có một chút ý nghĩa nào cả.

“Ta biết không nhiều, chỉ biết năm đó sau chiến dịch Sơn Hải quan, vương phi liền bị bệ hạ ban cho Hoài Vương. Mà trong hai mươi năm sau đó, nàng chưa từng rời khỏi kinh thành.”

Việc này ta cũng biết, ta thậm chí còn nhớ được bài thơ hình dung vương phi... Hứa Thất An thấy hỏi không ra tin gì để hóng hớt, nhất thời thất vọng vô cùng.

“Ngươi lần này đã đắc tội Chử Tương Long, sau khi đến vùng đất phía Bắc, không thiếu được phải bị làm khó dễ, nhưng cũng đã thành công tạo uy vọng. Dọc theo đường đi, không ai dám phân cao thấp với ngươi.”

Dương Nghiễn tiếp tục nói: “Người của tam ti không thể tin, bọn họ đối với vụ án cũng không tích cực.”

Nhìn ra được, dưới tình huống không có nguy hiểm bọn họ sẽ tra án, một khi gặp nguy hiểm, nhất định khiếp đảm lùi bước, dù sao công việc không làm tốt, nhiều lắm bị trách phạt, vẫn tốt hơn mất mạng... Hứa Thất An gật đầu:

“Ta biết, đây là thường tình của con người.”

Dương Nghiễn không khuyên cái gì, gật gật đầu, nhìn về phía Hứa Thất An: “Còn có việc gì không, không có việc gì thì đi ra ngoài, đừng quấy nhiễu ta tu luyện.”

Đầu nhi, ngươi người này không thú vị gì cả, ngươi chính là lập trình viên trong thế giới kiếp trước của ta, nữ nhân c ởi quần ở trước mặt bọn họ, bọn họ chỉ biết hô to một tiếng: 404

Hứa Thất An nửa chơi trend nửa nói nhảm rời phòng.

...

Hôm nay, dùng xong bữa tối, ở trong bóng đêm mát mẻ, Hứa Thất An cùng Trần Kiêu, còn có một đám cấm quân ngồi ở trên sàn tàu khoác lác nói chuyện phiếm.

Hứa Thất An nói cho bọn hắn mình phá án bạc thuế, án Tang Bạc, án Bình Dương quận chúa vân vân, đám cấm quân nghe mà kính nể tự đáy lòng, cho rằng Hứa Thất An quả thực là thần nhân.

Thân là cấm quân kinh thành, bọn họ không phải chỉ một lần nghe nói những vụ án này, nhưng đối với chi tiết thì đều không biết. Mà nay rốt cuộc biết Hứa Ngân la là phá án như thế nào.

Ví dụ như trong án bạc thuế, Hứa Ninh Yến lúc ấy vẫn là khoái thủ huyện Trường Nhạc, thân trong nhà tù lòng có tĩnh khí, nói với phủ doãn: Ngươi có muốn phá án không?

Phủ doãn đáp: muốn.

Hứa Ninh Yến thản nhiên nói: Quyển đâu.

Vì thế hồ sơ liền đưa đến, hắn chỉ nhìn lướt qua, liền khám phá án bạc thuế Đả Canh Nhân cùng phủ nha sứt đầu mẻ trán.

Lại ví dụ như án Tang Bạc rắc rối phức tạp, nhất định ghi vào sử sách, bộ khoái Hình bộ cùng phủ nha bó tay không có cách nào, như lọt vào trong sương mù. Hứa Ngân la, ồ không, lúc ấy vẫn là Hứa Đồng la, tay cầm kim bài ngự ban, nói với Hình bộ cùng phủ nha giá áo túi cơm:

Án Hình bộ không làm được, Hứa Thất An ta đến làm, chuyện Hình bộ không dám làm, ta Hứa Thất An đến làm.

Đám phế vật Hình bộ xấu hổ cúi đầu.

Hứa Ngân la thật lợi hại... Đám cấm quân càng thêm bội phục hắn, sùng bái hắn.

“Thật ra những thứ này cũng không tính là gì, sự tích ta đời này đắc ý nhất, là vụ án Vân Châu.”

Trong tay Hứa Thất An cầm bầu rượu, đảo qua từng khuôn mặt gầy, ngạo nghễ nói: “Ngày đó phản quân Vân Châu công hãm Bố Chính Sứ ti, tuần phủ cùng các đồng nghiệp mạng ngàn cân treo sợi tóc.

“Lúc này, ta một mình một đao che ở trước mặt tám ngàn phản quân, bọn họ một người cũng không vào được, ta chém suốt một canh giờ, chém hỏng mấy chục đao, cả người cắm đầy tên, bọn họ một người cũng không vào được.”

“Tám ngàn?” Bách phu trưởng Trần Kiêu sửng sốt, vò đầu nói: “Sao ta nghe nói là một vạn phản quân?”

“Ta nghe nói một vạn rưỡi.”

“Không không không, ta nghe huynh đệ trong cấm quân nói, là cả thảy hai vạn phản quân.”

Các binh sĩ bắt đầu tranh luận.

... Cái này, cái này cũng quá khó chém gió rồi nhỉ, ta cũng xấu hổ. Hứa Thất An ho khan một tiếng, đưa tới mọi người chú ý, nói:

“Không có không có, đó đều là tung tin vịt, lấy số lượng ta nơi này làm chuẩn, chỉ có tám ngàn phản quân.”

Tám ngàn là số lượng Hứa Thất An cho rằng khá hợp lý, quá vạn thì phù phiếm quá. Có đôi khi chính hắn cũng sẽ mờ mịt, ta lúc trước rốt cuộc đã giết bao nhiêu phản quân.

“Thì ra là tám ngàn phản quân.”

Đám cấm quân bừng tỉnh đại ngộ, cũng tin tưởng vững chắc đây là số liệu chân thật, dù sao cũng là Hứa Ngân la tự mình nói.

Khi nói chuyện phiếm, đi ra thông khí đã đến giờ, Hứa Thất An vỗ vỗ tay, nói:

“Ngày mai đến Giang Châu, tiếp tục hướng Bắc chính là biên cảnh Kiếm Châu, chúng ta ở dịch trạm Giang Châu nghỉ ngơi một ngày, bổ sung vật tư. Ngày mai ta cho mọi người nghỉ nửa ngày.”

Hứa đại nhân thật tốt... Đám lính đầu to vui vẻ về khoang đáy.

Mấy ngày nay không cần rúc ở khoang đáy, lại chăm chỉ cọ bô, hoàn cảnh được cải thiện thật lớn, khí sắc bọn họ đều tốt lên rất nhiều.

Sàn tàu một khắc trước còn náo nhiệt, một khắc sau liền có chút vắng lặng, ánh trăng như sương tuyết chiếu ở trên thuyền, chiếu vào trên mặt người ta, chiếu trên mặt sông, ánh trăng dập dờn lóe lên.

“Kẻ lừa gạt!”

Hứa Thất An cầm bầu rượu, nghe thấy có người ở bên cạnh mắng hắn.

Hắn thối không biết xấu hổ cười nói: “Ngươi chính là ghen tị sự ưu tú của ta, ngươi làm sao biết ta là kẻ lừa gạt, ngươi lại không ở Vân Châu.”

Bà dì mỏ nhọn, hừ hừ nói: “Ngươi làm sao biết ta nói là Vân Châu án?”

Hứa Thất An bị nàng làm nghẹn, hậm hực nói: “Còn có việc gì không, không có việc gì thì cút đi.”

Bà dì cả giận: “Không cút, cũng không phải thuyền nhà ngươi.”

Nàng thân thể yếu ớt, chịu không nổi thuyền lắc lư, mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, xuất hiện cả bọng mắt rồi, rất tiều tụy, liền tạo thành thói quen trước khi ngủ lên sàn tàu hóng gió.

Vừa vặn thấy hắn cùng một đám lính đầu to ở trên sàn tàu nói chuyện phiếm đánh rắm, chỉ có thể trốn một bên nghe lén, chờ lính đầu to đi rồi, nàng mới dám ra.