Hành tửu lệnh tiếp tục, sau một lúc lâu, hầu gái lại dẫn hai người tiến vào, kẻ bên trái tướng mạo tuấn tú, mặc áo bào dày màu thiên thanh, hông đeo ngọc bội, một cái trâm cài tóc ngọc màu xanh bóng, là người trẻ tuổi tuấn tú lịch sự.
Một người bên phải, dáng người khôi ngô cao lớn, mặt vuông, ngũ quan ưa nhìn, trang phục phú ông, trên người lộ ra một khí tức dũng mãnh khác biệt với thương nhân, học sinh.
Người trung niên dáng người ngang tàng này bước vào phòng trà, tùy ý đảo qua, bỗng nhiên sửng sốt, tiếp đó cả người hóa đá.
Hứa Thất An: “...”
Hứa Tân Niên: “...”
Hầu gái phát hiện khách nhân chưa đi theo, quay đầu, giọng nói êm ái: “Lão gia, mời bên này.”
“A... Ồ ồ...” Hứa Bình Chí kiên trì vào phòng rượu.
Hứa Tân Niên cùng Hứa Thất An yên lặng thẳng lưng lên.
Hứa Nhị thúc sau khi vào ngồi, ba người ăn ý không nhìn lẫn nhau, bảo trì tư thế ngồi nghiêm trang, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Hai thằng nhóc không phải nói không có thời gian sao... Từ Cựu thì thôi, dù sao đối với ý tưởng chân thật trong lòng nó ta cũng coi như hiểu biết đôi chút... Ninh Yến là chưa từng đi câu lan...
Nhị thúc không phải nói đêm nay trực sao... Trước kia mỗi lần ta mâu thuẫn với thẩm thẩm, hắn nói đời này có thể lấy được người vợ xinh đẹp như vậy là phúc tám đời, không muốn quát mắng thẩm thẩm... Hừ, còn không phải ra ngoài chơi gái.
Đại ca không phải chưa từng đi câu lan sao... Ta nói áo bào của ta sao không thấy nữa, phi, vô liêm sỉ. Cha không phải nói yêu mẹ chưa từng vào chốn yên hoa sao...
Kịch trong lòng ba người muôn màu muôn vẻ hơn xa so với vẻ mặt cứng ngắc.
Hứa Thất An cảm thấy, chuyện xấu hổ nhất trong cuộc đời, lại bỏ thêm một cái. Đó là lúc ra ngoài chơi gái, gặp Nhị thúc cùng đệ đệ.
Mẹ ơi, ta cũng chết về mặt xã hội rồi...
Nghĩ lại, dù sao chết không chỉ một mình ta, trong lòng liền dễ chịu hơn nhiều.
Hành tửu lệnh tiếp tục, Hứa Tân Niên ứng đối coi như rất quy củ, dù sao cũng là người đọc sách, Hứa Thất An thì xem trạng thái, có khi đối không được, chỉ có thể bị phạt rượu. Mà Hứa Bình Chí từ đầu tới đuôi đều là uống rượu, chịu khổ mọi người ghét bỏ.
Trong lòng Nhị thúc là thật không làm màu gì, ngươi cũng chưa từng đọc sách, ngươi tới xem náo nhiệt gì, hoa khôi là ngươi muốn ngủ, muốn ngủ thì có thể ngủ? Trong lòng Hứa Thất An oán giận.
Cha thật lãng phí bạc... Trong lòng Hứa Tân Niên cũng oán giận.
Trong lòng hai người đều có chút cuống lên, bởi vì biểu hiện thường thường, chưa được hoa khôi ưu ái. Hứa Tân Niên có vẻ ngoài tốt bởi vì quá mức quy củ, dần dần không được hoa khôi để ý nữa.
Điểm chết người nhất là, ở đây có một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ —— Vị người trẻ tuổi tuấn tú mặc áo bào dày màu thiên thanh kia.
Hắn xuất thân Quốc Tử Giám, rất có tài hoa, tuy vào bữa muộn chút, nhưng lấy tài hoa không tầm thường chiếm hết nổi bật, khiến hoa khôi nương tử lúc nào cũng che miệng cười khẽ.
Vị người trẻ tuổi áo bào màu thiên thanh kia bưng lên chén rượu, uống một ngụm nhỏ, cất cao giọng nói: “Lần này, không ngại do tại hạ mở đầu trước.”
Mọi người không có ý kiến, Phù Hương hoa khôi cười tủm tỉm nói: “Mời Triệu công tử.”
Triệu công tử nhìn quét mọi người một vòng, nói: “Tùng diệp trúc diệp diệp diệp thúy.”
“Thế mà lại là câu đối từ láy.” Trên bữa có người cả kinh.
“Tùng diệp trúc diệp diệp diệp thúy... Hay, hay nha, tự thẹn không bằng.”
“Triệu huynh đại tài, không hổ là người đọc sách Quốc Tử Giám.”
Một vòng đánh về, thế mà chưa ai có thể đối lại.
Triệu công tử cười thản nhiên, vẻ mặt kiêu căng.
Phù Hương cô nương mắt sáng long lanh, chân thành chăm chú nhìn Triệu công tử.
Từ vẻ mặt cùng động tác rất nhỏ của nàng phán đoán, hoa khôi rất có hảo cảm với họ Triệu này, rất thưởng thức tài hoa của hắn... Hứa Thất An nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn Hứa Tân Niên.
Người sau vừa lúc nhìn tới, trong ánh mắt hai huynh đệ toát ra nét u sầu.
Vốn theo ý tứ Hứa Tân Niên, đại ca am hiểu tài thơ ở Giáo Phường Ti nên là như cá gặp nước.
Nào ngờ cả buổi, oẳn tù tì hoa tửu, đối câu đối thay nhau một lần rồi, lại không có thơ từ.
Thật ra chầu chay trong Giáo Phường Ti, thơ từ trước nay không quá lưu hành, gần hai trăm năm qua, thơ từ ưu tú ít ỏi không có mấy, người đọc sách không am hiểu làm thơ làm từ.
Lúc chầu chay, tự nhiên sẽ tránh đi thứ không am hiểu.
Mà khách nhân đang ngồi tối nay, tố chất so le không đồng đều, chỉ là đối câu đối đã có chút khó khăn, Phù Hương hoa khôi lan tâm huệ chất, cố ý không đề cập tới thơ từ, miễn cho khách nhân xấu hổ mất mặt.
Lúc này, Phù Hương hoa khôi uyển chuyển đứng dậy, khẽ nhún người cúi mình, nhẹ nhàng nói: “Tiểu nữ tử có chút mệt mỏi, cáo lui trước, các vị thong thả uống.”
Buổi chầu chay này đã xong.
Kế tiếp, nếu hoa khôi nương tử nhìn trúng người nào đó, sẽ bảo hầu gái giữ hắn lại, dẫn vào trong phòng.
Nếu không nhìn trúng, hầu gái sẽ tiễn khách, sau đó mở ra một lượt chầu chay tiếp theo.
Mọi người đã chờ mong lại thấp thỏm chờ đợi, thời gian trôi qua từng chút một, sau nửa nén hương, một hầu gái đi tới, dịu dàng nói:
“Nương tử nhà ta mời Triệu công tử vào nhà uống trà.”
Các vị khách tiếc hận lắc đầu, than thở, cũng có người cười chúc mừng Triệu công tử.
Triệu công tử mặt mỉm cười, một tư thái người thắng.
Lần này, ba nam nhân Hứa gia hoàn toàn ngồi không yên nữa.
“Làm sao bây giờ, ba mươi lượng bạc ba chúng ta chầu chay mất rồi, cho dù là tìm nha hoàn sân này ngủ cùng, ba người cũng phải mấy lượng.” Hứa Nhị thúc cuống lên, cảm giác nháy mắt trở lại trước giải phóng, cau mày, nhìn về phía con trai:
“Từ Cựu, mau nghĩ cách.”
Đây là vấn đề tiền sao, đây là vấn đề tin tức gì cũng chưa lấy ra được... Trong lòng hai huynh đệ điên cuồng lảm nhảm.
Hứa Tân Niên nhìn phụ thân: “Con có thể có biện pháp nào, vốn chính là thử vận khí, con cùng đại ca đến thì đến, phụ thân chẳng lẽ không tự mình hiểu lấy sao.”
Giọng điệu hắn có chút nặng, nói rõ trong lòng cũng cuống.
Phen này thật sự là thiệt máu rồi... Bạc chỉ là thứ yếu, mấu chốt là tin tức chưa tìm hiểu được... Nhìn Triệu công tử bị hầu gái dẫn đi, Hứa Thất An đột nhiên nhớ tới danh hiệu của Phù Hương hoa khôi: cầm thi (đàn thơ) song tuyệt.
Hắn lập tức hướng tỳ nữ hầu hạ khách nhân uống rượu đòi bút mực cùng giấy Tuyên Thành.
Ở trên bàn dọn dẹp ra một mảng không gian, túm lấy Hứa Tân Niên: “Từ Cựu, đệ viết thay ta.”
Hứa Tân Niên không do dự, ăn ý ngồi thẳng, cầm bút.
Hứa Thất An tốc độ nói rất nhanh, đọc: “Chúng phương diêu lạc độc huyên nghiên, chiêm tẫn phong tình hướng tiểu viên.”
Hứa Tân Niên vận dụng ngòi bút như bay, viết ra lối viết thảo khí khái thanh kỳ.
Hứa Thất An tiếp tục đọc: “Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.”
Hứa Tân Niên không động bút nữa, hắn ngây người, tựa như hóa đá, trong miệng thì thào lặp lại hai câu phía sau.