Lão mưu tính lâu như vậy, thành lập Thiên Địa hội, hôm nay sau nhiều năm, rốt cuộc có hiệu quả.
Hai vị thành viên còn lại tạm thời không trông cậy vào, nhưng thành viên hôm nay tụ tập ở đây, đã là một lực lượng không thể xem nhẹ.
Sở Nguyên Chẩn có được chiến lực tứ phẩm; đạo môn tứ phẩm Lý Diệu Chân; Hằng Viễn tuy là bát phẩm võ tăng, nhưng chiến lực chân thật rất mạnh; Lệ Na thiếu nữ Nam Cương lực lượng lớn vô cùng.
Đương nhiên, khiến lão vui sướng nhất, ngược lại là Hứa Thất An gia nhập Thiên Địa hội cuối cùng.
Tiểu tử này thân mang đại khí vận, làm gì cũng thành, bản thân lại mang Kim Cương Thần Công đẩy lên cảnh giới tiểu thành, giỏi đánh đấm giỏi chịu đòn, ở trong chiến đấu có thể phát huy tác dụng thật lớn.
Kim Liên đạo trưởng thậm chí cảm thấy, cho đứa nhỏ này thêm vài năm, tương lai tổ đội đi đánh chính lão, có lẽ cũng không phải việc gì khó.
...
Hai ngày sau, ngự thư phòng.
Nguyên Cảnh Đế bí mật tiếp kiến Trấn Bắc vương phó tướng Chử Tương Long.
“Nhóm lương thảo đầu tiên cần mấy ngày mới có thể chuẩn bị, Chử tướng quân không cần sốt ruột.” Nguyên Cảnh Đế nói.
“Bệ hạ, ty chức lần này về kinh, không chỉ có lương thảo, Trấn Bắc vương còn dặn dò ty chức một nhiệm vụ.” Chử Tương Long ôm quyền.
“Nhiệm vụ gì?” Nguyên Cảnh Đế hỏi.
“Hộ tống vương phi đi biên quan.” Chử Tương Long thấp giọng nói.
Sắc mặt Nguyên Cảnh Đế xưa nay trầm ổn, giờ phút này hơi thất thố, không phải kiêng kị hoặc phẫn nộ, mà là kinh hỉ.
Hắn che giấu cảm xúc rất tốt, nhìn lão thái giám hầu hạ ở bên dưới, trầm giọng nói: “Lui ra.”
Lão thái giám cùng với hoạn quan khác hành lễ, không tiếng động lui ra ngoài.
Nguyên Cảnh Đế lúc này mới từ trên ghế rồng đứng dậy, bước nhanh đến bên cạnh Chử Tương Long, ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Hắn, hắn sắp thành rồi?”
Đúng vậy, hôm nay mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu vương phi.”
Chử Tương Long hạ giọng, dùng chỉ có thanh âm mình cùng Nguyên Cảnh Đế có thể nghe được nói.
Khuôn mặt vui giận không hiện ra sắc của lão hoàng đế khó có thể điều khiển tự động nở rộ nét vui mừng, hít sâu một hơi, đè nén tiếng cười lao tới cổ họng, chậm rãi gật đầu:
“Tốt lắm, Hoài Vương không làm trẫm thất vọng, tốt lắm, tốt lắm!”
Chử Tương Long tiếp tục nói: “Ty chức còn có một thỉnh cầu, ty chức ở lúc luyện công mắc sai lầm, không thể đánh lâu, toàn lực mà chiến, xin bệ hạ phái người hộ tống vương phi đi phương Bắc.”
Lão hoàng đế đánh giá hắn, ánh mắt có chút sắc bén, nghi ngờ nói: “Thời khắc này, luyện công xuất hiện sai lầm?”
Chử Tương Long vội vàng cúi đầu, ôm quyền, sợ hãi nói: “Bệ hạ thứ tội, bệ hạ thứ tội...”
Hắn biết lão hoàng đế trời sanh tính đa nghi, không giải thích rõ chuyện này, cho dù hắn là tâm phúc của Trấn Bắc vương, lão hoàng đế cũng sẽ hoài nghi.
Vì thế mang quá trình mình mưu đồ Kim Cương Thần Công của Hứa Thất An, liên thủ với Tào Quốc công, mượn vụ án gian lận khoa cử tiến hành hiếp bức, một năm một mười khai ra.
“Đồ vô liêm sỉ!”
Nguyên Cảnh Đế nghe xong giận dữ, một cước đạp bay Chử Tương Long, râu tóc dựng đứng, hạ giọng gầm lên: “Nếu không phải còn trông cậy vào ngươi làm việc, trẫm bây giờ đã chém đầu chó của ngươi.”
Chử Tương Long phủ phục không dậy.
Nguyên Cảnh Đế ở ngự thư phòng đi qua đi lại, trầm ngâm nói: “Phái cấm quân hộ tống quá bắt mắt, không ổn. Lương thảo vận chuyển chậm chạp, hơn nữa còn chưa chuẩn bị thỏa đáng, nếu là đi cùng lương thảo, đến phương Bắc xấp xỉ phải cuối xuân, thậm chí đầu hè.
“Các đảng phái triều đình liên tục tấu lên, phái người tra rõ việc tàn sát ba ngàn dặm... Như vậy, để vương phi đi cùng đội ngũ Bắc thượng tra án. Đã có thể che giấu tai mắt người ta, lại có cao thủ hộ vệ.”
Nói xong, Nguyên Cảnh Đế vẫn lắc đầu: “Vẫn không ổn, vương phi khí tượng rực rỡ, cho dù có pháp thuật che chắn khí tức, nhưng dung mạo của nàng...”
Mắt Chử Tương Long sáng lên, nói: “Cái này dễ xử lý, bệ hạ, trên người vương phi có pháp bảo, chẳng những có thể thay đổi dung mạo, càng có thể che giấu khí tức, hóa thành người phụ nữ tầm thường.”
Nguyên Cảnh Đế nhíu mày, “Nàng lấy đâu ra pháp bảo?”
Chử Tương Long nói: “Vương phi nói là quốc sư tặng cho, nàng từng bằng vật ấy, chuồn êm khỏi phủ mấy lần.”
Nguyên Cảnh Đế im lặng một lát, nói: “Việc này tạm thời định ra, chỗ chi tiết, bàn bạc kỹ sau.”
...
Hứa Thất An đi bộ tới Quan Tinh lâu, bên trái là Chung Ly, bên phải là Lý Diệu Chân, phía sau còn dẫn theo một đám người: đám người Hằng Viễn, Sở Nguyên Chẩn, Lệ Na, Tô Tô.
Dương Thiên Huyễn không ở trong đội ngũ, hắn quay về Ti Thiên Giám trước một bước, nếu theo bên trong đội ngũ, hắn sẽ rất khó xử.
Nếu đi ở phía trước mọi người, các sư đệ Quan Tinh lâu có thể thấy chính diện hắn. Nếu chạy ở phía sau mọi người, quần chúng trên đường cái có thể thấy góc nghiêng khuôn mặt hắn.
Dương Thiên Huyễn nhiều năm qua quan sát Ngụy Uyên cùng Giám chính, ra một bộ đạo lý, đại nhân vật là không ra ngoài, ví dụ như Giám chính lão già thối này, chỉ biết ngồi ở đài bát quái ngây người, uống rượu.
Đại nhân vật ra ngoài đều là ngồi xe ngựa, cái này cũng che chắn cơ hội nhìn trộm dung nhan của đám ô hợp.
Bởi vậy nghe nói đám người Hứa Thất An muốn tới Ti Thiên Giám, Dương Thiên Huyễn liền rời khỏi trước một bước.
“Chủ nhân, ta lập tức có thể đạt được thân thể sao?” Tô Tô hưng phấn đến mức mặt giấy đỏ bừng.
Lý Diệu Chân chưa trả lời, nhưng trong mắt có chờ mong, nếu có thể đúc lại thân thể cho Tô Tô, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện nhiều năm qua của vị nữ phó này.
Đám người Sở Nguyên Chẩn, thì thuần túy cảm thấy hứng thú đối với tác phẩm của Tống Khanh.
Ti Thiên Giám Tống Khanh, được xưng người số một về luyện kim thuật sau mỗi Giám chính, thanh danh lan xa, bọn họ đã sớm ngưỡng mộ từ lâu.
Mà sở dĩ xếp hạng sau Giám chính chi nhất, là vì Giám chính dựa vào nhất phẩm thuật sĩ mạnh mẽ áp chế, chỉ luận loè loẹt, cùng với khai phá đối với luyện kim thuật, chỉ sợ Giám chính cũng không bằng Tống Khanh.
Trước kia là không có tư cách vào Ti Thiên Giám, hôm nay có Hứa Thất An dẫn đường, cơ hội khó được, tự nhiên muốn tới tham quan một phen, kiến thức một chút thuật luyện kim của Tống Khanh, cùng với Quan Tinh lâu.
Tới gần Quan Tinh lâu, trong sảnh lớn lầu một bỗng nhiên có bóng người váy vàng lao ra, Chử Thải Vi mắt to mặt trứng ngỗng, cười lên ngọt ngào động lòng người đi ra nghênh đón.
Lệ Na vui vẻ lên đón.
“Ta ở Quế Nguyệt lâu đóng gói một bàn đồ ăn, chỉ chờ ngươi tới.” Chử Thải Vi nhảy nhót.
“Có móng heo xì dầu, trứng vịt muối, canh cá... vân vân ta thích ăn hay không” Lệ Na cao hứng nhảy nhót.
“Có nha có nha. Ồ, Linh m chưa tới sao.”
“Bị mẹ nó giữ lại trong phủ rồi, khóc toáng lên.”
“Thật đáng thương, nó chưa tới, đồ ăn liền thuộc về chúng ta hết, ha ha ha.”
“Ta cũng cho rằng như vậy, hì hì hì.”
Hai nha đầu nắm tay, bỏ lại mọi người, nghênh ngang rời đi.