*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đăng: Công Chúa Cốm
Chương trướcChương tiếp “Ta đoán là diễn viên.” Hứa Thất An vạch trần sự thật.
“Diễn viên?”
Dung Dung chưa từng nghe nói từ này.
“Chính là gặp đài thì diễn.” Hứa Thất An giải thích.
Dung Dung bừng tỉnh đại ngộ, bội phục nói: “Thì ra là thế, Hứa đại nhân mắt sáng như đuốc.”
Nói xong, trong ánh mắt phối hợp toát ra sùng bái.
Lão tài xế rồi... Hứa Thất An cũng không vạch trần, phối hợp lộ ra nụ cười đắc ý.
Dung Dung cô nương khí tức thâm hậu, chứa mà không lộ, không phải kẻ yếu, khẳng định sớm nhìn thấu kỹ xảo trên lôi đài. Cũng chỉ bà dì điêu ngoa còn chưa nhìn ra, nửa tin nửa ngờ đối với lời Hứa Thất An nói.
Lúc này, thiếu hiệp trên lôi đài một kiếm gạt rìu của hán tử ra, bay lên đạp một cước trúng ngực đối phương, cây rìu lớn trong tay hán tử tuột đi, bay ra khỏi lôi đài.
Sau đó, thật lâu không có ai lên đài thi đấu.
“Ta ăn no rồi, hầu bao trả ta.” Bà dì lưu luyến thu hồi ánh mắt, trừng mắt nhìn Hứa Thất An.
Hứa Thất An làm bộ chưa nghe thấy, nàng cũng không dây dưa, chỉ là nhìn Hứa Thất An hồi lâu, không nói một lời đứng dậy xuống lầu.
“Bóng lưng thật ra không tệ.” Tên Đồng la còn sót lại kia cảm khái nói.
Nói xong, hắn phát hiện mình bị Hứa Thất An cùng Dung Dung cô nương khinh bỉ.
“Tiểu tử có phải từ nhỏ thiếu tình thương của mẹ hay không vậy.”
Hứa Thất An vỗ vỗ bả vai tiểu Đồng la, tiếp theo thò tay vào trong ngực, lấy ra hầu bao màu xanh lục nhạt, mở ra nhìn, một thỏi vàng màu vàng cam.
“Hây, thật đúng là vàng nè.” Đồng la mở to mắt, lộ ra vẻ mặt mừng như điên: “Đại nhân, phát tài rồi phát tài rồi.”
Hứa Thất An buộc lại tua rua của hầu bao, nói: “Loại tiền tài bất nghĩa này cũng đừng mong nhớ.”
Nhẹ nhàng ném đi, mang hầu bao ném ra ngoài lầu.
Ngay sau đó, dưới lầu truyền đến tiếng thét chói tai của nữ nhân, hầu bao vừa lúc nện ở mũi chân bà dì. Nàng ngồi xổm dưới đất, làn váy tản ra, trong mắt chứa đầy nước mắt, vừa nhe răng trợn mắt, vừa oán hận ngẩng đầu trừng mắt nhìn lầu hai.
“Đại thẩm, mau về nhà đi.” Hứa Thất An thiện ý nhắc nhở.
Bà dì cắn cắn môi, nhặt lên hầu bao, chân tập tễnh rời khỏi.
...
Hứa Thất An vẫn so chiêu với Dung Dung cô nương, hai bên tận sức mang đối phương nuôi ở trong ao cá của mình. Thời đại này nữ nhân tệ đừng quá nhiều, các nàng thích khoe sự lẳng lơ, sau đó mang thanh niên tuấn ngạn bồi dưỡng thành nô lệ dưới váy của mình.
Loại nữ nhân này, chính là trà xanh phiên bản cổ đại.
Hứa Thất An đã lâu không đụng phải nữ nhân tồi, vui tươi hớn hở so chiêu với nàng.
Đại khái một khắc đồng hồ sau, phía lôi đài bỗng nhiên truyền đến tiếng rống giận dữ: “Hứa Thất An, lăn xuống cho ông đây.”
“???”
Hứa Thất An mờ mịt nhìn ra ngoài, thấy một hán tử mặc áo vải thô đứng ở trên lôi đài, người này cao tám thước, râu quai nón, hai mắt lớn như chuông đồng.
Đứng ngạo nghễ ở trên lôi đài, khí thế hùng hồn.
Cho dù là dân chúng xem náo nhiệt, cũng có thể phát hiện khí thế vị hảo hán này, là không giống với đám giang hồ hiệp khách lúc trước.
Hứa Thất An có chút khó hiểu, thầm nhủ ngươi con mẹ nó là ai vậy.
“Hứa đại nhân quen người này?”
Dung Dung mím đôi môi đỏ mọng nóng bỏng, kiêng kị nhìn hán tử.
Hứa Thất An lắc đầu: “Không quen.”
“Vậy thì mặc kệ đi.” Dung Dung nhẹ nhàng nói: “Người này ở ngoài thân thần quang lóe lên, là cao thủ Đồng Bì Thiết Cốt cảnh... Hứa đại nhân tự nhiên là không sợ hắn, nhưng chung quanh đều là dân chúng, giao thủ, sợ thương tổn tới người vô tội.”
Lời này nói uyển chuyển, để lại mặt mũi cho Hứa Thất An. Nhưng trong lòng Dung Dung biết, mười Hứa Thất An chỉ sợ cũng không phải đối thủ của vị cao thủ kia.
Dù sao hắn là dựa vào công tích tổ tông mới lên làm Ngân la.
“Đả Canh Nhân Ngân la Hứa Thất An, lăn ra đây, dập đầu bồi tội với ông, bằng không ông đây hôm nay bóp vỡ trứng dái ngươi.” Hán tử kêu gào.
“Ào ào...”
Dân chúng cùng giang hồ khách vây xem ồ lên.
Thì ra Hứa Thất An kia thế mà lại là Đả Canh Nhân, còn là Ngân la? Đài hào hiệp thành lập tới nay, rốt cuộc xuất hiện một vị giang hồ khách muốn khiêu chiến cao thủ nha môn rồi.
Các thiếu hiệp bàn đối diện đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía Hứa Thất An.
Sắc mặt bọn họ hầu như là một khuôn mẫu khắc ra —— vui sướng khi người gặp họa.
“Đi ra gọi cha, quỳ xuống dập đầu, nếu không lão tử mỗi ngày lên đài kêu gào. Đả Canh Nhân Ngân la Hứa Thất An, con trai, mau lăn ra đây.”
Giọng hán tử tràn đầy trung khí truyền khắp toàn trường, trong quán rượu quán trà chung quanh trào ra một đám khách nhân xem náo nhiệt.
Hứa Thất An đứng ở đài quan sát, tay ấn lan can bảo hộ, nheo mắt đánh giá hán tử trên lôi đài.
Vô cùng xác nhận, hắn không biết vị hảo hán kêu gào này, càng không nhớ có kẻ địch Đồng Bì Thiết Cốt cảnh.
Kẻ địch sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, chỉ là ta không nhớ ra... Hứa Thất An sờ sờ cằm, tự hỏi kẻ địch có thể nhằm vào mình.
Ở phương diện làm người, hắn luôn giữ tôn chỉ giúp mọi người làm điều tốt, lấy đức thu phục người.
Ở phương diện làm quan, hắn lấy cương trực không nịnh hót, đại nghĩa vì nước vì dân làm tín điều.
Một người như vậy tốt, không nên có kẻ địch.
Trần quý phi là nữ nhân âm hiểm, nếu là nàng muốn trả thù ta, lựa chọn hàng đầu là ám sát, sẽ không làm ra động tĩnh lớn như vậy... Nếu chư công triều đình, tuy nhiều đảng phái hận chỉ muốn ta chết, nhưng tình huống trước mắt không phù hợp tác phong của người đọc sách...
“Hắn sợ rồi.”
“Nói lời thừa, đó là cao thủ Đồng Bì Thiết Cốt cảnh, chỉ cái thân nho nhỏ đó của hắn, một quyền là chết.”
“Cho nên nói, đám công tử quần là áo lụa dựa vào bóng mát tổ tông, đừng nhìn ở kinh thành diễu võ dương oai, thực gặp được cao thủ, chẳng tính là cái gì hết.”
Hứa Thất An “do dự”, ở trong mắt các thiếu hiệp bàn đối diện, đã thành nao núng cùng khiếp đảm.
Các thiếu hiệp nhất thời sướng rồi, tâm lý bọn họ giờ này khắc này, giống như dẫn theo một vị mỹ nữ 90 điểm đi quán ăn đêm, kết quả trên đường có Triệu công tử tới, hô to một tiếng: đêm nay tiêu phí Triệu công tử thanh toán!
Mỹ nhân chất lượng tốt 90 điểm bị hào khí của Triệu công tử thuyết phục, quay sang lao vào lòng Triệu công tử... Nhưng đúng lúc này, bầu trời nổ vang một tiếng, đại lão chân chính buông xuống, trở tay cho Triệu công tử một cái tát, nói:
Ngươi không xứng!
Tuy cái tát không phải của đám thiếu hiệp, nhưng vẫn rất sướng, xem một tên chỉ được cái mã nha môn chịu thiệt, mất mặt, đã chọc thẳng vào điểm sướng của các thiếu hiệp.
Nghĩ đến đây, bọn họ nhao nhao quay đầu nhìn về phía Dung Dung cô nương, mong chờ từ trong mắt nàng nhìn thấy thất vọng, nhìn thấy con ông cháu cha mất đi hào quang.