Trong đầu Hứa Thất An chỉ còn hai chữ: mẹ nó!!
Kim Liên đạo trưởng mặt ngoài nói là lịch sử đen tối Đại Phụng khai quốc hoàng đế qua sông đoạn cầu... Cũng không thể tính là lịch sử đen tối, dù sao từ xưa đến nay khai quốc hoàng đế đều là người ranh giới đạo đức cực thấp, chính nhân quân tử vĩnh viễn không có khả năng có thành tựu như vậy... Thật ra Kim Liên đạo trưởng là đang hướng hắn lộ ra nguồn gốc hệ thống thuật sĩ.
Hệ thống thuật sĩ thoát thai từ hệ thống vu sư!
Đây là Hứa Thất An căn cứ mình chín năm giáo dục bắt buộc bồi dưỡng ra đọc hiểu, làm ra phán đoán.
Khó trách năng lực của “Dự Ngôn sư” cùng “Quái sư” na ná như thế.
Đúng rồi, thao tác tương tự còn có hệ thống võ phu cùng hệ thống võ tăng! Thuật sĩ thoát thai từ vu sư, cũng không phải không có khả năng... Hứa Thất An bừng tỉnh đại ngộ.
Hơn nữa, hắn bởi vậy triển khai liên tưởng, suy nghĩ lan ra, hoài nghi Giám chính đời đầu là ở trong đội ngũ vu sư năm đó giúp đỡ Đại Phụng.
“Thuật sĩ thoát thai từ vu sư, tuy là có căn cơ vu sư, nhưng khai sáng một hệ thống hoàn toàn mới vẫn không dễ, ẩn tình sau lưng cái này chỉ sợ chỉ có Giám chính đời đầu cùng Đại Phụng khai quốc hoàng đế biết... Ta hoài nghi cái đó có liên quan với bí mật Giám chính giữ. Cái này có lẽ có thể vạch trần cái khăn che mặt của thuật sĩ thần bí ở Vân Châu.”
Hứa Thất An mang nghi hoặc của mình nói ra, hy vọng Kim Liên đạo trưởng kiến thức rộng rãi có thể giải thích nghi hoặc cho hắn.
Đáng tiếc Kim Liên đạo trưởng đối với Hứa Thất An thiếu suy nghĩ giảng dạy, làm bộ chưa nghe thấy.
Chỉ có tìm Ngụy Uyên hoặc trưởng công chúa hỏi về đoạn lịch sử này... Hứa Thất An chuyển hướng đề tài, nói: “Đạo trưởng tìm ta làm chi?”
Mèo mướp lặng lẽ nhìn hắn, qua một lúc lâu, nói: “Đi ngang qua nơi đây, phát hiện phúc duyên của ngươi biến mất, đặc biệt đến xem chút.”
Hứa Thất An nghe xong, trong đầu trước hết hiện lên là:???
Một lát sau, hiện lên là:!!!
Một cái cảm xúc sau là hắn phản ứng lại, khó trách mấy ngày qua đều không nhặt được bạc, thì ra là bởi 404 đại pháp của Giám chính.
“Nhưng sau khi nhìn thấy nha đầu kia, ta hiểu nguyên nhân rồi.” Mèo mướp nói.
Kim Liên đạo trưởng cho rằng vận rủi của Chung Ly cùng phúc duyên của ta triệt tiêu? Hứa Thất An chưa giải thích, giữ im lặng.
Hắn cũng không có hứng thú dạy dỗ một lão đạo sĩ.
...
Cáo biệt Kim Liên đạo trưởng, Hứa Thất An sắc mặt buồn bực vào phòng, trừng mắt nhìn Chung Ly không nói lời nào.
Nữ nhân này trên đầu quấn băng gạc, trên mặt cũng quấn băng gạc, bộ dáng đáng thương, nàng phát hiện thái độ của Hứa Thất An biến hóa, nhỏ giọng nói:
“Vị cao thủ đạo môn kia đã nói gì với ngươi?”
“Chuyện liên quan gì tới ngươi.”
“Ồ.” Nàng hơi cúi đầu.
Nhưng Hứa Thất An không buông tha nàng, cả giận nói: “Ta trước kia mỗi ngày đều nhặt được bạc ngươi biết không.”
“Không biết, nhưng có thể hiểu.” Chung Ly thành thật trả lời.
“Nhưng bởi vì ngươi, Giám chính giữ ta ở lại kinh thành, che chắn bộ phận khí vận của ta.” Hứa Thất An phán đoán là bộ phận khí vận, căn cứ là hắn luôn có thể tiêu tai chắn nạn cho Chung Ly.
“Xin lỗi nha...”
Nói xin lỗi hữu dụng sao, ta một ngày tổn thất mấy trăm vạn... Hứa Thất An cả giận: “Ngươi phải đền ta.”
“Ta, ta không có bạc.” Chung Ly xấu hổ cúi đầu.
“Không có bạc thì ngủ cùng ta đi, cái giường này của ta rất chắc chắn, không lắc sập được.”
...
Buổi sáng hôm sau, Hứa Thất An tinh thần phấn chấn tỉnh lại, vô cùng thỏa mãn, giường chưa sập.
Cái này đương nhiên không liên quan tới Chung Ly, hắn tối hôm qua nói là lời lúc tức giận, tuy hành vi của Giám chính khiến hắn rất đau lòng, nhưng hắn không muốn để Chung Ly thể nghiệm nỗi đau...
Nữ nhân này đã đủ thê thảm rồi, lương tâm Hứa Thất An không cho phép hắn hại người ta.
Nhưng, Chung Ly đáp ứng để sau tặng hắn hai kiện pháp khí làm bồi thường, Hứa Thất An nhất thời rất vui vẻ, ngủ đặc biệt ngon.
Sau khi rửa mặt, hắn đi sảnh trước ăn bữa sáng, xa xa nghe thấy tiếng khóc hu hu của Tiểu Đậu Đinh.
Vượt qua bậc cửa, vào nhà nhìn qua, Hứa Linh m bị thẩm thẩm đặt trên ghế, vung chổi lông gà, bốp bốp bốp quật cái mông nhỏ.
Hứa Nhị thúc, Hứa Linh Nguyệt, Hứa Nhị lang mặt không đổi sắc ăn cơm, hai tai không nghe thấy muội muội ( con gái) khóc, một lòng chỉ có cháo, bánh bao, đồ ăn.
Hứa Thất An gặp chuyện bất bình rống một tiếng: “Dừng tay!”
Thẩm thẩm không quan tâm cháu trai, nàng đánh con gái của mình, chuyện liên quan gì tới tiểu tử này.
“Thẩm thẩm vậy là quá phận rồi.” Hứa Thất An đoạt lấy chổi lông gà, nói: “Linh m còn nhỏ, thẩm không thể đánh nó như vậy.”
“Bát tô...”
Một tiếng “Bát tô” này kêu moi tim móc ruột, hô lên cảm giác như cha ruột.
“Đại ca.” Hứa Linh Nguyệt giải thích: “Hoa lan mẹ thích bị rơi hỏng rồi, không nuôi được nữa, mẹ hoài nghi là Linh m làm rơi vỡ.”
Hứa Thất An mang chổi lông gà trả lại cho thẩm thẩm, vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Dạy trẻ con phải làm sớm, bây giờ không đánh, về sau muộn mất, thẩm thẩm đánh tốt, thẩm thẩm ngài tiếp tục.”
“Hu hu hu...” Hứa Linh m khóc càng đau lòng.
Quả nhiên là đứa bé không có phúc duyên, đơn thuần dựa vào bát tự cứng rắn.
...
Theo nhân sĩ giang hồ ùa vào kinh thành từ từ tăng lên, trị an kinh thành xuống dốc không phanh, vì giải quyết vấn đề này, Ngụy Uyên nghĩ ra một biện pháp.
Hắn sai người ở ngoại thành đông tây nam bắc đều lập một tòa đài cao cẩm thạch chắc chắn, tên viết: đài hào hiệp.
Chuyên môn cho các giang hồ hiệp khách “Mày nhìn cái gì”, “Nhìn thằng bố mày” dùng để giải quyết tranh cãi. Trong lúc nhất thời, nhân sĩ các nơi tới kinh thành chen chúc đài hào hiệp, người có thù oán ở kinh thành, trực tiếp nhảy lên đài, sau đó ồn ào “XXX có dám lên đài chiến một trận, ngươi nếu không đến, vậy là cháu nội”.
XXX nếu là nghe được, cách ngày sẽ đáp ứng lời mời đến chiến.
Đã có bình đài các giang hồ hiệp sĩ giải quyết mâu thuẫn, lại không cần lo lắng gây họa tới dân chúng bình thường, còn có thể để dân chúng kinh thành mỗi ngày có cái để hóng, có náo nhiệt để xem, thúc đẩy tiêu phí ăn uống của nơi đây...
“Ngụy Uyên vẫn là có thủ đoạn, là quan lại có thể làm chiến tích.” Hứa Thất An âm thầm gật đầu, tiếp tục nghe Hứa Nhị thúc nói về điều nghe nhìn khi tuần thành.
Ngoài ra, các giang hồ thiếu hiệp không có thù oán cũng sẽ kết bạn lên đài luận bàn, tranh thủ thanh danh. Mà các nữ hiệp thì không có hứng thú đối với lên đài hiến nghệ, càng nhiệt tình cùng các đại hiệp nổi tiếng giang hồ nói cười, ra vào tiệc rượu.
Nhiệt tình tìm cơ hội tạo quan hệ với quan to hiển quý trong kinh thành, nhiệt tình câu dẫn học sinh kinh thành có tiềm lực.
Bởi vậy có thể thấy được, từ xưa thứ mà nam nhân cùng nữ tử theo đuổi là một trời một vực.
Nam nhân theo đuổi là một lần hành động thành danh, nữ tử theo đuổi một lần là nổi tiếng.