Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 420




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đăng: Công Chúa Cốm

 Chương trướcChương tiếp 



Hoạn quan lập tức rời khỏi, chỉ một lát, đã cầm hồ sơ tới, đưa cho Hứa Thất An.

Chưa có dấu vết bị cưỡng hiếp... Cổ tay cùng cánh tay có vết bầm xanh tím véo ra... Khi chết quần áo không chỉnh tề, có hiện tượng bị bạo lực xé rách... Khi chết tóc rối bời, phụ họa đặc thù phản kháng bạo lực...

Cưỡng gian chưa thành, ngã lầu tử vong... Hứa Thất An bước đầu làm ra phán đoán.

Tiếp tục đọc xuống, một dòng ghi lại không bắt mắt hấp dẫn hắn chú ý:

Khi chết mặt hướng lên trời!

Ừm? Khi chết mặt hướng lên trời?

Bình thường mà nói, người nhảy lầu tự sát, là mặt đối mặt, tung người nhảy. Trong phim những kẻ nhảy lầu mặt hướng quần chúng, loè loẹt ngửa ra sau đó, thật ra không thường thấy.

Bởi vậy, người nhảy lầu sau khi chết, là lưng hướng lên trời, mặt hướng đất.

Đương nhiên, nếu là nhà cao tầng, thân thể con người trong quá trình rơi xuống bị lực cản không khí, sức gió ảnh hưởng, là sẽ lật lại.

Nhưng lầu các Phúc phi rơi xuống, căn cứ hồ sơ ghi lại, độ cao hai tầng rưỡi, như vậy khi nhảy lầu là tư thế gì, rơi xuống đất quá nửa cũng là tư thế đó.

Là bị thái tử đẩy xuống?

Cái này không hợp với phán đoán Phúc phi không muốn chịu nhục, nhảy lầu chết... Thái tử đã muốn thử bảo bối riêng của lão cha hắn, vậy không có đạo lý đẩy người ta xuống lầu, ừm, không bài trừ thẹn quá hóa giận, sau khi say rượu có khuynh hướng bạo lực.

Nghĩ đến đây, Hứa Thất An lại vươn tay về phía thi thể Phúc phi.

“Hứa đại nhân!” Tiểu hoạn quan ngăn lại, báo cho một tiếng, “Không thể quấy nhiễu di thể Phúc phi.”

Đây là nữ nhân của bệ hạ, cho dù đã chết, di thể cũng không phải thần tử có thể khinh nhờn.

“Cút con mẹ ngươi.” Hứa Thất An một cước đá văng hắn, “Lão tử phụng chỉ tra án, cái này không cho động, cái kia không cho chạm, ngươi nói nhảm với ta à.”

Nói nhảm, là tố chất cơ bản nhất của Hứa Thất An.

Tiểu hoạn quan trúng một cước, không dám hé răng.

Hứa Thất An nâng lên sau gáy Phúc phi, sờ sờ cái ót của nàng, hai tay một đường đi xuống, từ bả vai đến lưng, lại đến mông, bởi vì thịt mông đầy đặn, hắn vì sờ xương, không thể không bóp vài cái.

Dựa theo kết cấu thân thể con người, ngửa mặt nhảy lầu, trước hết tiếp xúc với mặt đất là đầu cùng vai, tiếp đó chính là cái mông lồi ra ngoài nhiều nhất.

Dù sao cũng là nữ nhân của hoàng đế, không thể cởi quần áo, Hứa Thất An không thể kiểm tra thịt mông bị hao tổn hay không, chỉ có thể thông qua chạm để xác nhận.

“Quả thật là ngã ngửa mặt...” Hắn xác nhận xong.

Cái này bài trừ khả năng có người ở sau chuyện Phúc phi giở thủ đoạn với thân thể, ngụy trang hiện trường.

“Ngươi có phát hiện gì?” Phiếu Phiếu lập tức hỏi.

Hứa Thất An mang phát hiện cùng cách nghĩ của mình nói cho Phiếu Phiếu, thật ra cũng là nói cho tiểu hoạn quan giám sát hắn nghe.

“Chính là nói, Phúc phi không phải tự mình nhảy lầu chết?” Phiếu Phiếu lập tức lấy ra nội dung trung tâm.

Còn không tính là quá ngốc... Hứa Thất An khâm phục nói: “Công chúa thông minh tuyệt đỉnh, không phải người thường có thể bằng được.”

Phiếu Phiếu vừa nghe liền rất vui vẻ.

Rời khỏi hầm băng, ở dưới hoạn quan hầu hạ rửa tay, Hứa Thất An dẫn theo Lâm An rời khỏi.

“Điện hạ, sắc trời không còn sớm, hôm nay tra đến nơi đây trước, ngày mai ta lại đến.” Hứa Thất An nhìn thoáng qua bóng mặt trời.

Giờ Thân một khắc (3:15 phút chiều).

Dựa theo chế độ Đại Phụng, sau xuân phân, thời gian tán trị ( tan tầm) là đúng giờ Thân. Sau thu phân, thời gian tan ca là đầu giờ Thân.

Tuy xuân tế đã qua, nhưng xuân phân chưa đến, cho nên tan ca vẫn là đầu giờ Thân. Mà bây giờ, thời điểm tan tầm đã qua một khắc đồng hồ.

Nguyên Cảnh đế lại không cho lão tử tiền lương tăng ca, tan tầm rồi tan tầm rồi... Hắn phất phất tay, cáo biệt Lâm An.

.....

Giờ này khắc này, Nguyên Cảnh đế đang ngồi ở trong tẩm cung chăm chỉ nghiên cứu đạo kinh, xem say sưa.

So sánh với tấu chương buồn tẻ vô vị, cùng với chính vụ vĩnh viễn xử lý không hết, bản đạo kinh ẩn chứa trường sinh chí lý này trong tay càng làm Nguyên Cảnh đế hướng tới, trầm mê hơn.

Trên thế giới, khiến người ta mê muội nhất là cái gì?

Là quyền lực!

Phàm là người tuổi thọ có hạn, chỉ mấy chục lần nóng lạnh, cho dù tay nắm quyền lực, quan sát bốn biển, lại có thể như thế nào?

Cuối cùng vẫn phải thua thời gian, hóa thành một vốc đất vàng.

Chỉ có trường sinh, mới khiến người ta hướng tới nhất. Bởi vì cái này đại biểu cho có thể vĩnh viễn nắm giữ quyền lực.

Nguyên Cảnh đế buông sách xuống, nhắm mắt nhấm nuốt, suy tư huyền bí trong sách, sau đó bưng lên trà sâm uống một ngụm, lặng lẽ thở ra.

Thừa dịp khoảng trống này, đại thái giám bẩm báo: “Bệ hạ, Hứa Thất An rời cung rồi.”

Nguyên Cảnh đế suy tư một lát, nói: “Hắn hôm nay ở hoàng cung làm những gì?”

Dù sao vừa mới ủy nhiệm Hứa Thất An làm quan chủ quản, Nguyên Cảnh đế đối với tiểu Đồng la này sẽ tra án như thế nào vẫn là rất chú ý.

Lão thái giám lập tức gọi tiểu hoạn quan đến, dẫn theo hắn vào tẩm cung.

Tiểu hoạn quan cúi đầu, khom lưng.

Nguyên Cảnh đế tư thế ngồi lười biếng, nhẹ nhàng nhìn quét tiểu hoạn quan một cái, nói: “Hứa Thất An đã làm những gì? Vụ án có tiến triển hay không?”

Lão thái giám nói ngay: “Ngươi một năm một mười nói hết ra với bệ hạ.”

Tiểu hoạn quan cúi đầu, nói: “Hứa công tử đi Thiều m uyển của Lâm An công chúa trước một chuyến, hai người ở phía sau núi giả nói chuyện thật lâu, khi đi ra, Lâm An công chúa hốc mắt đỏ bừng, tựa như vừa khóc...”

Nghe đến đó, Nguyên Cảnh đế nhíu mày ngắt lời: “Bọn họ đi phía sau núi giả làm chi?”

Lão thái giám nhìn thoáng qua vẻ mặt Nguyên Cảnh đế, biết bệ hạ không vui. Công chúa và Hứa Đồng la đến sau núi giả yên tĩnh, sau đó công chúa vành mắt đỏ đi ra.

Cái này rất khiến người ta mơ màng.

“Nói thật.” Lão thái giám trừng mắt.

“Là... Là vì Lâm An công chúa lúc ấy xách đao đi ra. Hứa Đồng la vừa thấy, liền trốn tới phía sau núi giả. Vẫn là nô tài nói cho công chúa điện hạ, Hứa Đồng la ẩn thân núi giả.” Tiểu hoạn quan vội vàng giải thích, nơm nớp lo sợ, không dám giấu diếm.

Lão thái giám lập tức nhìn về phía Nguyên Cảnh đế, thấy nét dữ tợn trong mắt bệ hạ đã thu liễm, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, nói: “Ngươi tiếp tục nói.”

“Sau đó Hứa đại nhân liền theo công chúa vào phòng, nô tài bị đuổi ra, điện hạ cùng Hứa đại nhân ở đại sảnh nói chuyện hai khắc đồng hồ. Nội dung nói chuyện nô tài cũng không biết được.” Tiểu hoạn quan nói tới đây, rốt cuộc biểu đạt một phen mình tủi thân và uất ức:

“Nô tài không phải không làm tròn trách nhiệm, chỉ là, chỉ là Hứa đại nhân thái độ quá mức cứng rắn.”

Nói xong, hắn dùng khóe mắt cẩn thận liếc Nguyên Cảnh đế.

Khiến hắn thất vọng rồi, Nguyên Cảnh đế chưa có bất cứ vẻ mặt gì, tiểu hoạn quan đành phải tiếp tục nói: “Mà sau đó Hứa đại nhân dẫn theo nô tài cùng Lâm An công chúa, nhìn di thể Phúc phi nương nương.

“Trong quá trình, Hứa đại nhân muốn chạm vào di thể Phúc phi nương nương, nô tài kiệt lực ngăn trở, chưa thể thành công, đã bị hắn đá một phát.”