"Ta đến Vân Châu đã hơn một năm, cùng với Đô Chỉ Huy Sứ Dương Xuyên Nam hợp tác tiêu diệt hai mươi đội ngũ thổ phỉ, mỗi lần hắn đều tận lòng hết sức. Ta không tin người như vậy sẽ cấu kết bọn đầu trộm đuôi cướp." Lý Diệu Chân quay đầu sang, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn Hứa Thất An:
"Hứa đại nhân là nhân vật trọng yếu trong lần tra án này, thái độ của ngươi quyết định thái độ của Tuần Phủ. Ta hy vọng ngươi có thể thận trọng xử lý việc này."
"Lý tướng quân quá khen, ta chỉ là một Đồng la nho nhỏ mà thôi." Hứa Thất An biểu hiện một cách thích hợp vẻ mặt "lắp bắp kinh hãi".
Lý Diệu Chân thản nhiên nói: "Ta đã sớm điều tra thông tin về Hứa đại nhân, tự nhận đã có chút hiểu rõ."
Ví dụ như ngươi tinh thông tra án, ví dụ như ngươi cấu kết với nhiều hoa khôi Giáo Phường Ti...
"Hứa đại nhân hình như có một đường đệ học ở thư viện Vân Lộc đúng không?"
Số 2 quả nhiên hoài nghi thân phận số 3.... Hoài nghi Nhị lang chính là số 3, người đọc sách nhiệt tình biết nhiều tin tức mật.... Mình có thể lợi dụng cơ hội này làm hiểu lầm mở rộng, dù sao Nhị lang ở thư viện, số 2 ở Vân Châu, cách nhau xa tới vạn dặm.... Như vậy mình có thể lợi dụng thân phận Nhị lang, chiếm được sự tín nhiệm từ số 2.... Dù sao thân phận của mình cũng không thể bại lộ, hậu quả xã hội tính tử vong hậu rất đáng sợ... Hứa Thất An cười nói:
"Đúng vậy, Từ Cựu là một người đọc sách tràn đầy khát vọng, rất được các đại nho thư viện Vân Lộc coi trọng, nghe nói là được thư viện bồi dưỡng như người truyền thừa."
Được bồi dưỡng như người truyền thừa..... Khó trách số 3 biết nhiều về thư viện Vân Lộc như vậy, biết nhiều tình báo cơ mật như vậy... Lý Diệu Chân giật mình gật gật đầu, cười nói:
"Hứa đại nhân cũng là một người đầy lòng nhiệt huyết, hiệp nghĩa can đảm."
Thái độ rõ ràng đã biến hóa, tựa như yêu ai yêu cả đường đi, cũng có một chút thiện cảm với Hứa Thất An.
... Nếu lúc này mình nói một câu: Nguyên Cảnh Đế là tên khốn kiếp đáng chém ngàn đao, thì chắc là thiện cảm của số 2 đối với mình sẽ tăng trưởng thêm gấp bội.
Hàn huyên vài câu, hai người cáo biệt, một người tiếp tục đi tới phía trước, một người quay người trở về.
Lý Diệu Chân tìm một ngõ nhỏ yên lặng, lấy ra bầu rượu, xóa Phong Linh phù, thả Tô Tô ra ngoài. Tiếp theo búng tay ra một tấm giấy hình người làm vật trú thân cho nàng.
Người giấy hóa thành Tô Tô cô nương xinh đẹp tuyệt trần, nàng lộ vẻ mặt ai oán, "Chủ nhân...."
Lý Diệu Chân nhìn chằm chằm nàng, hỏi: "Ngươi nói với hắn những gì rồi?"
Hứa Thất An có thể trực tiếp nói toạc ra thân phận đệ tử đạo môn của nàng, hiển nhiên là khai thác được tình báo từ chỗ Tô Tô.
Tô Tô nâng tay, ngón tay cái bấm ngón út, nói: "Chỉ một chút."
"Một chút là bao nhiêu?"
"Một chút là chỉ có một chút."
"Nói!"
"Cũng không nói cái gì cả, chỉ là nói thân phận, tuổi, tu vi, lý do xuống núi rèn luyện của ngài thôi..."
"?"
Một dấu chấm hỏi thật to xuất hiện ở trong đầu Lý Diệu Chân:
"Ngươi nói hết như vậy còn bảo là một chút?"
"Ít nhất ta không nói cho hắn biết chu kì kinh nguyệt của ngài."
"...."
....
Hứa Thất An trở lại dịch trạm, thấy Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong còn đứng ở đằng kia, đối diện lẫn nhau, trong ánh mắt tràn ngập vẻ thiếu tín nhiệm đối với đồng bạn.
"Vì sao ngươi không nói cho ta biết chuyện của ngươi cùng Tô Tô."
"Ngươi cũng không nói ra còn gì?"
Thấy Hứa Thất An trở về, ánh mắt Tống Đình Phong lạnh lùng nhìn hắn: "Trữ Yến, ngươi sớm biết thân phận Tô Tô?"
"Không sai."
"Vậy vì sao ngươi không nói cho chúng ta biết?" Chu Quảng Hiếu trầm giọng hỏi.
"Là chính miệng các ngươi bảo ta giữ bí mật." Hứa Thất An nhún nhún vai đáp.
Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu nhìn vào mắt hắn, nhất thời im lặng.
"Chuyện phát sinh giữa chúng ta và Tô Tô ở trong trà lâu..." Tống Đình Phong thấp giọng hỏi.
"Đều là ảo giác!" Hứa Thất An trả lời chi tiết.
"Phù..." Hai người đều nhẹ nhàng thở ra, thì ra chỉ là ảo giác.
Tống Đình Phong như trút được gánh nặng cười hẳn lên: "Là ảo giác sao, vậy không có gì. Ta chỉ là bị mê hoặc, hôn mê mà thôi."
Hứa Thất An lộ vẻ thương hại nhìn bọn họ, lắc đầu: "Các ngươi trúng ảo thuật, nhưng không hôn mê."
"Không hôn mê?" Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong thấy trong lòng trầm xuống.
Hứa Thất An đi tới bên cạnh cột nhà, trầm giọng nói: "Đình Phong, ngươi lúc ấy làm thế này..."
Hắn ôm cây cột, điên cuồng va chạm.
Tống Đình Phong: "...."
"Quảng Hiếu, còn ngươi thì thế này..." Hắn đi tới bên cạnh bàn, hai tay đè lại bàn, khoe khoang lực thắt lưng.
Chu Quảng Hiếu: "....."
"Ồ, hai người các ngươi chui xuống dưới bàn làm gì?" Hứa Thất An làm xong, phát hiện Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong tiến vào gầm bàn không chịu đi ra.
"Hứa Trữ Yến, ngươi cút cho ta... Ngươi đi đi, van cầu ngươi, ngươi đi mau, hôm nay ta không muốn nhìn thấy ngươi." Tống Đình Phong ngồi xổm ở một chỗ, ôm đầu.
"Ha ha ha ha ha...."
Thư thái... Hứa Thất An vui vẻ lên lầu, lưu lại cho hai đồng nghiệp thời gian ở riêng.
"Ta hẳn nên ở dưới gầm xe, không nên ở trong xe, nhìn thấy các người ngọt ngào đến chừng nào.... hô hô hô, ha ha ha!" Hắn vừa điên cuồng cười lớn vừa lên lầu.
"Hứa Trữ Yến, ngươi là tên đáng chém ngàn đao!"
Phía sau truyền đến tiếng rít gào xấu hổ giận dữ của Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu.
Vài ngày kế tiếp, Hứa Thất An cảm nhận được di chứng của việc tình hữu nghị bị rạn nứt. Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu áp dụng chiến tranh lạnh với hắn, chẳng thèm quan tâm, cứ như thể hắn là không khí.
Hứa Thất An chủ động tìm bọn họ bắt chuyện, bọn họ lại ra vẻ như không nghe thấy, tiếp tục làm việc cần làm.
Là nội tâm giận dỗi, hay là cảm thấy không còn mặt mũi nói chuyện với mình, hay là giận chó đánh mèo? Khẳng định là giận dỗi rồi.... Hứa Thất An nghĩ như vậy.
Vì thế ở thời điểm ăn cơm trưa, Hứa Thất An chủ động bắt chuyện: "Ta đã quên chuyện trong trà lâu rồi, sẽ không cười các ngươi nữa."
"Cái gì?" Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu tức giận tới phát điên rồi.
Tô Tô cô nương đùa giỡn tình cảm của chúng ta, ngươi đùa giỡn tình bằng hữu của chúng ta, đến cùng ai mới là người bị hại?
"Là hai người các ngươi không khống chế được, trúng phải ảo thuật của Mị, giờ còn mặt mũi trách ta?" Hứa Thất An khó chịu nhìn bọn họ:
"Vì sao các ngươi không nghĩ thử xem tại sao ta gạt các ngươi? Các ngươi đang ở giai đoạn say tình như vậy, nếu ta trực tiếp chỉ ra, hai ngươi có khi sẽ nhảy lầu tự tử mất. Nếu không bởi vì Lý Diệu Chân tới đây, chuyện này đã được giấu kỹ vĩnh viễn rồi.
"Các ngươi lại không biết nhau, Quảng Hiếu không biết Đình Phong vác tiểu đệ đâm cột trụ 15 phút, mà Đình Phong ngươi cũng không biết thời điểm Quảng Hiếu đưa hai tay bắt lấy cái bàn, lực thắt lưng lại khỏe như vậy."