Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 330




Giao tình không cạn với thuật sĩ áo trắng Ti Thiên Giám... Số 2 nhớ tới bội đao độc đáo của Hứa Thất An, khẽ gật đầu, dự đoán của mình được xác minh.

【 Số 4: Đợi một chút, đại nho thư viện Vân Lộc ra tay cứu hắn? 】

Số 4 phản ứng quá mạnh rồi.... Hứa Thất An nuốt nước miếng, có loại cảm giác mình rất nhanh sẽ bị mọi người mổ xẻ thành từng miếng thịt nhỏ.

"Số 1 từng điều tra mình... Cái này có thể lý giải, dù sao trong thời gian mình ở kinh thành, bởi vì án Tang Bạc cùng án bạc thuế, danh tiếng liên tục lên cao, trở thành đối tượng được chú ý trong quan trường kinh thành... Nhưng lý giải của số 1 đối với mình, đều là sau khi mình gia nhập Đả Canh Nhân."

Nghĩ đến đây, Hứa Thất An giật mình, thử nói: 【 Công thủ Chu Thị Lang trả thù sao, ừm, nếu ta nhớ không lầm, người làm chủ phía sau màn vụ án bạc thuế chính là Chu Thị Lang. Chẳng qua Hứa Thất An thật sự rất may mắn, Chu công tử bởi vì cướp bóc con gái thứ Trương gia, bị thanh toán. 】

Thư viện Vân Lộc xếp gián điệp vào trong nha môn Đả Canh Nhân, theo lý thì phải biết được chân tướng phía sau màn vụ án bạc thuế.

Hứa Thất An muốn thử xem số 1 có biết hành vi mình hãm hại Chu Lập không.

Làm cho hắn thất vọng là, số 1 cũng không trả lời, tựa như cam chịu cách nói "Hứa Thất An" rất may mắn.

【 Số 1: Sở dĩ đại nho thư viện Vân Lộc cứu hắn, có hai cái nguyên nhân: một, người này viết một bài thơ, tặng cho Tử Dương cư sĩ. Hai, đường đệ hắn là học sinh Vân Lộc thư viện, đã thi đậu cử nhân công danh. 】

Đường đệ của Hứa Thất An là học sinh thư viện Vân Lộc, cũng thi đậu cử nhân? Hứa Thất An vì lập công chuộc tội không thể không tiếp nhận án Tang Bạc, mà trong đoạn thời gian kia, số 3 phi thường để bụng án Tang Bạc.... Cuối cùng thậm chí không tiếc bỏ mấy trăm lượng bạc xin số 2 bắt lại Chu Xích Hùng áp giải vào kinh, giao cho thư viện Vân Lộc.... Số 3 và Hứa Thất An sẽ là loại quan hệ gì.... Lại có quan hệ gì với người đường đệ kia?

Số 4 thấy tinh thần rung lên, cảm giác mình phát hiện một bí mật, hắn vì phát hiện này mà hưng phấn hẳn lên, cũng tích cực thúc đẩy bộ não, triển khai liên tưởng:

Lúc trước án Tang Bạc kiếm khí phóng tận trời, số 3 rất nhanh liền chiếm được tư liệu.... Khi tế tổ, Đả Canh Nhân đang thủ vệ ngay gần chỗ Tang Bạc.... Thư viện Vân Lộc muốn xếp gián điệp vào Đả Canh Nhân, mà nếu gián điệp là người nhà của học sinh thư viện, như vậy mức độ tín nhiệm có thể cam đoan....

Đã hiểu được, số 3 chính là người đường đệ kia, đường đệ của Hứa Thất An!

Số 4 nhịn không được muốn cười to, nói như vậy, đầu xuân sau hắn đi kinh thành, sẽ không cần mò kim đấy biển, bởi vì mục tiêu đã rõ ràng, trực tiếp đi gặp số 3.

Chính là người đường đệ kia!

【 Số 2: Còn nữa không? 】

Có thể vì liên quan đến thân phận số 3, nên các thành viên Thiên Địa hội vẫn tự động xem nhẹ tin tức quan trọng "Đường đệ là học sinh thư viện Vân Lộc".

"Các ngươi ăn ý bảo trì im lặng như vậy, ngược lại làm cho ta cảm thấy chột dạ...." Hứa Thất An đợi một chút, muốn chờ số 5 "vạch trần" hắn, từ đó xác nhận thái độ của các thành viên Thiên Địa hội.

Nhưng số 5 cũng hiếm thấy bảo trì im lặng.

... Ách, số 5 vẫn là đứa nhỏ, không nên yêu cầu nàng cao như vậy.

Hứa Thất An vẫn đang suy tư, số 1 trả lời số 2: 【 Người này rất được Ngụy Uyên tín nhiệm cùng coi trọng. 】

Được Ngụy Uyên tín nhiệm cùng coi trọng..... Ngắn gọn một câu, đã làm trong lòng các thành viên Thiên Địa hội nhấc lên sóng to gió lớn, cái tên Ngụy Uyên này, không chỉ ở Đại Phụng không người nào không biết không người nào không hay, cho dù ở Cửu Châu, cũng rất có trọng lượng.

Trừ việc có thể không biết tu hành, Ngụy Uyên gần như hoàn hảo, đương nhiên, cầm kỳ thư họa chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm. Điều Ngụy Uyên chân chính làm cho các thế lực Cửu Châu phải ái ngại là tài năng thống lĩnh của hắn.

Ngụy Uyên ban đầu là hoạn quan trong cung, bởi vì chơi cờ rất giỏi, được Nguyên Cảnh Đế thưởng thức, từ đó đề bạt lên.

Năm Nguyên Cảnh số 6, lão tướng quân Độc Cô trấn thủ phương bắc qua đời, tam đại bộ lạc man di tập kết sáu vạn đại quân xâm nhập biên cảnh, trong nửa tháng thổi quét ba ngàn dặm biên cảnh, giết người phóng hỏa, không chuyện ác gì không làm, xác chất đầy đường. Triều đình khẩn cấp điều binh khiển tướng, mới ngăn chặn được khí thế ào ạt của man tộc, nhưng chiến cuộc vẫn không thể lạc quan.

Thời điểm đó Trấn Bắc vương chỉ là một thân vương vừa bộc lộ tài năng mà thôi.

Lúc ấy Nguyên Cảnh Đế vẫn chăm chỉ việc nước đau đầu hết sức, Ngụy Uyên xin chiến, hắn lập xuống lời thề, trong vòng ba tháng, nếu không thể diệt trừ man tộc, xin lấy cái chết tạ tội.

Nguyên Cảnh Đế trẻ tuổi rất quyết đoán, lúc này ủy nhiệm Ngụy Uyên làm Binh Bộ Thị Lang kiêm Tả Đô Đốc, chỉ huy năm quân.

Ngụy Uyên quả nhiên không phụ hoàng ân, chỉ sau nửa tháng, liền đánh tơi bời man tộc, chỉ còn tàn quân hơn năm ngàn người trốn về phương Bắc.

Phần giai thoại này, đến nay vẫn còn thường xuyên được nhắc tới làm đề tài nói chuyện.

Chiến tích của Ngụy Uyên không chỉ có như thế, nổi tiếng nhất là chiến dịch Sơn Hải mười chín năm trước, ngay lúc đó Trấn Bắc vương dĩ nhiên là cao thủ danh chấn thiên hạ, nhưng hắn vẫn chỉ có thể làm một thanh kiếm sắc trong tay Ngụy Uyên, bị sử dụng để giết địch.

Thống soái tam quân vẫn đang là vị Đại hoạn quan uy chấn thiên hạ này.

Sơn Hải quan ở biên cảnh Tây Vực, man tộc phương Bắc đẩy quân xuôi nam, các tộc Nam Cương tiến quân tới phía bắc, ở Sơn Hải quan đánh một trận tử chiến với quân Đại Phụng và liên minh các nước theo đạo phật.

Trong vòng nửa năm, trăm vạn sinh linh hóa thành tro bụi, là một chiến dịch thảm thiết hiếm thấy từng ghi chép trong lịch sử.

Mà thân là Tả Đô Đốc Đại Phụng, Ngụy Uyên lại một lần nữa triển lãm cho thế nhân nhìn thấy năng lực cầm quân độc nhất vô nhị của hắn.

"Ta thật ngốc, hóa ra ta vẫn luôn xem nhẹ Hứa Thất An này...."

Lúc này, số 2 Lý Diệu Chân đã cởi bỏ khinh giáp, mặc áo sơ mi màu trắng, khoanh chân ngồi trên giường thì thào tự nói.

.... Nếu mình không đoán sai, nguyên nhân thanh khí trùng tiêu ở thư viện Vân Lộc là vì số 3, số 3 vô cùng có khả năng là đường đệ kia của Hứa Thất An... Hứa Thất An lại được Ngụy Uyên coi trọng như thế.... Cái này, cái này, đợi thêm vài năm, kinh thành liền xuất hiện một một nhân tài hiển hách.... Số 4 cảm khái ngàn vạn.

Rời kinh nhiều năm, có loại cảm giác buồn bã cảnh còn người mất.