Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1293




Cơ Huyền tương lai có thể trở thành người nối nghiệp, bọn họ cũng sẽ theo đó một bước lên mây. Ngược lại, thì cả đời chỉ có thể ngồi không ăn bám.

“Từ Khiêm là thần thánh phương nào, Thiên Cơ cung cùng Phật môn điều tra ra chưa.”

Hứa Nguyên Sương bỗng nhiên nói.

Nàng hỏi ra nghi vấn của mọi người, mọi người ăn ý nhìn về phía Cơ Huyền.

Cơ Huyền lắc đầu: “Thiên Cơ cung vẫn chưa hướng ta lộ ra lai lịch người này.”

Sau khi nói vài câu nữa, Hứa Nguyên Hòe xách thương đi ra ngoài, thản nhiên nói: “Ta ra ngoài so chiêu với đám ô hợp kia.”

Cơ Huyền cười nói: “Nhớ nương tay, đừng gây ra án mạng, khiêm tốn thu mình là chính.”

Hắn lại quay đầu nhìn về phía Hứa Nguyên Sương, nói: “Nguyên Sương, muội ra bên ngoài theo dõi, nếu có kí chủ long khí tới gần, nhớ rõ ngay lập tức thông báo.”

Hứa Nguyên Sương “Vâng” một tiếng, đuổi theo bước chân đệ đệ, cùng nhau rời khỏi.

Lúc này, Khất Hoan Đan Hương nhiên đi nhanh chạy ra khỏi nội sảnh, nâng mắt nhìn về phía bầu trời, nháy mắt, một con chim sẻ kêu líu ríu, đáp ở lòng bàn tay hắn.

Tiêu Diệp lão đạo thận trọng, hỏi: “Làm sao vậy.”

Khất Hoan Đan Hương chăm chú nhìn con chim sẻ nhỏ trong lòng bàn tay, nhíu mày nói:

“Con chim này ở trong sân bay qua lại hai lần, có chút cổ quái, vừa rồi ta nhanh chóng lấy lực lượng Tâm Cổ thao túng nó, lại chưa phát hiện manh mối. Là ta quá nhạy cảm rồi.”

Cơ Huyền cười gật đầu: “Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, nhưng chúng ta bây giờ vẫn tính là khiêm tốn thu mình, không cần quá lo lắng.”

Mọi người liền không chú ý nữa.

...

“Nguy hiểm thật, trong bọn họ thế mà còn có một Tâm Cổ sư, đơn thuần lấy cảnh giới Tâm Cổ mà nói, so với ta còn mạnh hơn...”

Ngoài doanh trại, trong đám người, Hứa Thất An chậm rãi phun ra một hơi.

Đám người kia so với hắn tưởng tượng còn sâu sắc, cẩn thận hơn, mới vừa rồi nếu không phải hắn cơ trí, kịp thời thu hồi khống chế, nói không chừng đã bị “đồng nghiệp” phát hiện.

Kí chủ long khí theo bọn họ một tấc cũng không rời, ta nhắm chừng không có cơ hội, còn phải cân nhắc Phật môn cùng Thiên Cơ cung mai phục... Người khác đều là võ giả, muốn đánh lén gần như không thể.

Đến không một chuyến cũng không cam lòng, bắt người về tra hỏi, có lẽ còn có thể coi đây là con tin cũng nói không chừng...

Ừm, nữ nhân váy đỏ kia ngực to, là con mồi không tệ, đáng tiếc đi là võ đạo.

Hắn vừa tự hỏi, vừa nhìn phía doanh trại, vừa vặn thấy một thiếu nữ nhảy lên nóc nhà, tập trung nhìn xuống đám người xem.

Đồng thời, trong ngõ rẽ ra một thiếu niên đeo thương.

Thiếu niên đó vừa đi, vừa cởi trường thương trên lưng, ném mạnh.

Trường thương hóa thành bóng đen, đóng đinh ở trên lôi đài, đá vụn bắn tung tóe.

Hắn nhảy lướt lên, lướt ngang qua biển người, đứng ở trên cán thương dựng chênh chếch, quan sát mọi người phía dưới:

“Ai dám lên đài chiến một trận với ta.”

Quần hùng tức giận mắng không thôi, ồn ào muốn dạy dỗ tiểu tử cuồng vọng vô tri này.

“Tiểu tử làm màu rất có thủ đoạn nha...”

Hứa Thất An dời ánh mắt, đánh giá thiếu nữ trên nóc nhà xa xa, hắn kiên nhẫn chờ đợi một lát, không thấy các đồng bạn của nàng đi ra.

“Vọng Khí Thuật, là thuật sĩ à... Ánh mắt Phật môn cùng Thiên Cơ cung đều tập trung ở trên người kí chủ long khí, không có ai sẽ nghĩ đến mục tiêu của ta là thiếu nữ kia.

“Nàng tu hành Vọng Khí Thuật, quá nửa là đệ tử Hứa Bình Phong tên chó kia bồi dưỡng, nàng có lẽ sẽ biết một ít bí mật, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”

Khoảng cách còn chưa đủ, Hứa Thất An làm bộ ngắm phong cảnh chung quanh, yên lặng tới gần kiến trúc chỗ thiếu nữ.

Khi khoảng cách hai bên không đến hai mươi trượng, thiếu nữ kia tựa như đã nhận ra hắn, nhướng mày, cúi đầu nhìn.

Ánh mắt hai người tiếp xúc, Hứa Thất An nhếch nhếch miệng, thân hình bị một cái bóng bao vây, chậm rãi “tan chảy”.

Hứa Nguyên Sương khẽ biến sắc, vẫn chưa nghĩ mục tiêu của nam tử xa lạ này là mình, mở to mắt đẹp, lấy Vọng Khí Thuật tìm kiếm tung tích người này.

Đột nhiên, trong cái bóng dưới chân thò ra một cái tay, túm mắt cá chân của nàng.

Hứa Nguyên Sương hoảng mà không loạn, vòng ngọc trên cổ tay trắng trẻo sáng lên, dâng lên một luồng hào quang, ý đồ mang cái tay kia đánh văng ra.

Cái tay kia bị lực lượng vòng ngọc đẩy ra một chút, nhưng không thể hoàn toàn giãy thoát.

Mà đối phương tạm thời cũng không cách nào xuyên thấu thanh quang, trong lúc nhất thời lâm vào giằng co.

Tay phải Hứa Nguyên Sương từ trong lòng lấy ra một khẩu súng khắc đầy trận văn, nòng súng nhắm vào cái bóng dưới chân, bình tĩnh nổ súng.

Phành phành!

Viên đạn bắn vào trong cái bóng, nhưng không cách nào đánh cho mục tiêu bị thương.

Súng chưa thể có hiệu quả, sắc mặt Hứa Nguyên Sương trầm xuống, dứt khoát vứt bỏ pháp khí súng, món pháp khí thứ hai thứ ba theo đó ra sân, phân biệt là một tấm gương đồng, một cái ngọc bội hình tròn.

Thân là trưởng nữ của Hứa Bình Phong, nàng cũng không thiếu pháp khí bên người.

Hứa Nguyên Sương lật mặt gương, nhắm ngay cái bóng dưới chân, quát: “Hiện hình!”

Gương đồng rung lên “Ong”, bắn ra chùm tia sáng vàng óng, chiếu vào trong cái bóng, bóng tối xua tan từng chút một, đường nét một nam nhân bị phác họa ra.

Nam nhân cả người bị cái bóng bao vây chậm rãi ngẩng đầu lên, nhếch miệng nói:

“Pháp khí nhiều như vậy, thân phận không đơn giản.”

Lòng bàn tay chợt phát lực, “Phành” một tiếng, vòng ngọc trên cổ tay Hứa Nguyên Sương vỡ nát, gương đồng nứt nẻ.

Lúc này, đầu ngón tay Hứa Nguyên Sương phát lực, muốn bóp vỡ ngọc bội hình tròn.

Đây là một pháp khí truyền tống, bóp vỡ vật này, có thể tùy ý truyền tống đến bất cứ nơi nào trong vòng phạm vi ba mươi trượng.

“Hự...”

Thân thể mềm mại của Hứa Nguyên Sương run lên, nháy mắt mềm mại vô lực, ngọc bội hình tròn từ trong tay nàng rơi xuống.

Tình Cổ!

Mà cả người nàng, nháy mắt chìm vào trong cái bóng, biến mất không thấy.

Ngay sau đó, “Phành” một tiếng, một cây trường thương bay vút đến, xuyên thấu mái hiên, ngói vỡ văng khắp nơi.

Ở trên lôi đài “chơi đùa” Hứa Nguyên Hòe đã nhận ra động tĩnh, ném trường thương trợ giúp tỷ tỷ, nhưng chung quy là chậm một bước.

Bóng người hắn từ trên trời giáng xuống, rơi ở trên nóc nhà, đập toàn bộ căn phòng kịch liệt chấn động, tro bụi “rào rào” rơi xuống.

Hứa Nguyên Hòe nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng tỷ tỷ, tức giận thét dài một tiếng.

Nóc tòa kiến trúc này không chống đỡ được nữa, xà nhà ùn ùn gãy, mái hiên sụp xuống.

...

Ngoài thành Ung Châu, bên bờ ruộng màu đen, Hứa Thất An mang thiếu nữ khiêng trên vai, hung hăng ném ở trên đống cỏ khô dân chúng đắp lên.

Thân thể mềm mại của Hứa Nguyên Sương ở trên đống cỏ khô tơi xốp bật lên một cái, hai tay nàng chống xuống đất, để mình dựa vào đống cỏ khô ngồi dậy, khuôn mặt nóng rát, hít thở phun ra khí tức nóng rực.

Hormone nhanh chóng tiết ra, miệng khô lưỡi khô, hai chân như nhũn ra.

Ta trúng độc rồi, là tình độc, trúng khi nào...

Thân là thuật sĩ, Hứa Nguyên Sương tinh thông dược lý, làm phân tích chính xác nhất đối với trạng thái thân thể của mình.

Tình độc không thuốc nào giải được, chỉ có thể dựa vào sức mạnh ý chí áp chế, hoặc, hoặc...

Trong mắt nàng hiện lên một tia sợ hãi cùng bối rối, nhưng nhanh chóng áp chế, lạnh như băng nhìn Hứa Thất An: “Ngươi là ai?”