Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1047




Nỗ Nhĩ Hách Gia sắc mặt ác liệt, vung tay lên: “Chuẩn!”

Đại quân kêu gào ngược lại cứng lại, trong lúc nhất thời đánh giá không chuẩn ý tứ Viêm quân, rốt cuộc là chi bộ đội nào xuất chiến?

Đột nhiên, thống lĩnh Kỵ Binh doanh quát lớn một tiếng: “Theo ta xung phong!”

Một con ngựa đạp bụi mà đi.

Hắn vừa động, kỵ binh phía sau lập tức đuổi theo, đám đông ở trên lưng ngựa lên xuống, khí thế hùng hổ.

Thống lĩnh Mạch Đao quân khẩn trương: “Đều thất thần làm cái gì, xông lên theo lão tử.”

Tướng sĩ Mạch Đao quân ùn ùn hiểu ý, theo thống lĩnh nhà mình lao ra khỏi hàng ngũ.

Ngay sau đó, các bộ đội thỉnh cầu xuất chiến dốc toàn bộ lực lượng, tranh nhau, sợ bị cướp đi quân công.

Những bộ đội chưa thỉnh cầu xuất chiến kia vừa tức vừa vội, như là để người ta đoạt vợ.

“Cả thảy hai vạn nhân mã, xem ngươi có chết hay không.”

Một thống lĩnh như xả giận xì một tiếng khinh miệt, ảo não vô cùng. Thất phu họ Hứa kia của Đại Phụng nhất định chết không toàn thây, sao vừa rồi không đủ thông minh, không thỉnh cầu xuất chiến, tự dưng làm lợi cho bọn chó đẻ kia.

Đầu tường, tướng lĩnh đám người Trương Khai Thái vẻ mặt điên cuồng thay đổi, ở cao hướng xuống quan sát, chỉ thấy đám đông đông nghìn nghịt tựa như đàn chuột, như thủy triều, bụi bậm cuồn cuộn.

Mà ở phía trước thiên quân vạn mã này, là một bộ áo xanh nhuốm máu.

Một màn này, khiến các tướng sĩ đầu tường da đầu phát tê.

Ực... Một binh sĩ phòng thủ yếu hầu lăn lộn, thấp thỏm lo âu nói:

“Hứa, Hứa Ngân la có thể ngăn được không? Chúng ta, chúng ta xuống cứu người đi.”

“Hứa Ngân la sẽ rút về...”

“Bây giờ mở cổng thành, quân địch dưới thành sẽ chen chúc mà vào, chúng ta căn bản không cứu được người.”

Một sĩ tốt lớn tiếng nói: “Nhưng, cũng không thể nhìn Hứa Ngân la có nguy hiểm không để ý, hắn cần viện binh, cần viện binh...”

Thoạt nhìn, tư thế oai hùng không thể ngăn cản của Hứa Ngân la đã hoàn toàn chọc giận quân địch, dẫn tới việc bọn hắn không để ý trả giá tất cả, cũng muốn chém giết Hứa Ngân la.

Đám binh sĩ phòng thủ rõ ràng thấy, trong bộ đội xung phong đến, có kỵ binh xung trận vô địch; có Mạch Đao quân dưới một đao, người ngựa đều chết; Có Phá Trận quân tay cầm khiên mặc trọng giáp...

Tất cả đều là tinh nhuệ hạng nhất.

Mà những tinh nhuệ này rõ ràng không giỏi công thành, cho nên, đây là hướng về phía Hứa Ngân la.

Cho dù là Hứa Ngân la, đối mặt nhiều bộ đội tinh nhuệ như vậy, cũng đánh không lại nhỉ... Trong lòng các binh sĩ phòng thủ thấp thỏm, sùng bái Hứa Thất An như thế nào nữa, lúc này cũng nhịn không được lo lắng, thấp thỏm vì hắn.

Một đám người phía sau lo lắng cho hắn, bản thân Hứa Thất An thì ngược lại, thế mà lại nguy nga bất động, tựa như đang chờ đợi quân địch đến.

Hứa Thất An máu nóng bốc lên rồi... Bao gồm Trương Khai Thái ở trong, trong lòng các võ phu đồng thời sinh ra suy nghĩ này.

Đây không phải là điều hiếm thấy, hệ thống võ phu không như hệ thống khác, theo tu vi tăng cường, tâm niệm cũng sẽ càng ngày càng “coi trời bằng vung”, người lo trước nghĩ sau là không thể thành cao phẩm võ phu.

Căn cứ vào nguyên nhân này, khi giết địch sa trường, rất dễ dàng nhiệt huyết sôi trào, không quan tâm gì, rất nhiều võ phu sẽ giết rồi giết, thân hãm địch doanh, không quay đầu được.

Trong lòng Trương Khai Thái đột nhiên trầm xuống, cảm xúc sợ hãi lo lắng cuồn cuộn ở trong lòng, không để ý bảo vệ hình tượng vô địch của Hứa Thất An để cổ vũ sĩ khí, nhìn về phía các tướng lĩnh:

“Các ngươi ở đây thủ, ta đi cứu Hứa Thất An.”

“Chỉ huy sứ đại nhân, chúng ta đi cùng ngươi.”

Mấy vị tướng lĩnh cao cấp không đồng ý hắn một mình xuất chiến.

Trương Khai Thái lắc đầu:

“Các ngươi ở lại chỗ này, chúng ta đi xuống hết, Nỗ Nhĩ Hách Gia như hổ rình mồi nhất định ra tay. Ta đi cứu Hứa Thất An, ta đi, hắn là hậu bối nha môn Đả Canh Nhân ta, ta phải bảo vệ thay Ngụy Công.”

Một lần này Lý Diệu Chân chưa ngăn trở, sóng mắt lấp lánh nhìn bóng lưng Hứa Thất An. Kim Đan của nàng nói cho nàng, người nọ còn có dư sức, đủ chống đỡ tới lúc Trương Khai Thái đi cứu người.

...

Quân địch mãnh liệt ập đến, tựa như đàn chuột, khoảng cách hai bên không ngừng rút ngắn.

Một trăm trượng, tám mươi trượng, năm mươi trượng, ba mươi trượng... Thống lĩnh các bộ xung phong ở phía trước mặt lộ vẻ dữ tợn. Đám kỵ binh vung dây thừng, Mạch Đao quân giơ quân đao hạng nặng, Phá Trận doanh giơ cao tấm khiên, xung phong nhanh hơn.

Không có ai nhìn thấy, trong kẽ ngón tay Hứa Thất An, bột phấn màu tím bay lả tả, theo gió bay đi.

Pháp khí che chắn khí vận Giám chính tặng cho hắn, bị hắn tự tay bóp nát.

Không thứ gì có thể ngăn khí vận mênh mông của hắn nữa, cũng không có gì, có thể ảnh hưởng hắn thu lấy lực lượng chúng sinh nữa.

Hứa Thất An chậm rãi thu đao vào vỏ, sụp xuống toàn bộ khí cơ, thu liễm toàn bộ cảm xúc.

Lấy phép dưỡng kiếm ý Sở Nguyên Chẩn dạy, điều động lực lượng chúng sinh, là ý nghĩa thâm ảo hắn lĩnh ngộ ở trong đấu pháp Phật môn.

Trung tâm chính là mượn ý chúng sinh, dưỡng đao ý của ta.

Hơn một vạn sĩ tốt Đại Phụng phía sau, ngưng tụ ra khí phách vô địch, giờ phút này, quy hết về trong cơ thể Hứa Thất An.

Thực coi Hứa Thất An ta là thịt cá mặc cho người ta xâm lược?

Một khắc nào đó, Hứa Thất An mở mắt.

Keng!

Thiên Địa Nhất Đao Trảm!

Ánh đao màu vàng đậm thổi quét trong thiên địa.

Kỵ binh xung phong mất đi nửa thân dưới của mình, cùng với đầu của ngựa chiến cùng nhau lăn lông lốc.

Bộ tốt cầm khiên không chịu khống chế ngã gục, sau đó cùng nửa thân dưới hãy còn chạy của mình va vào nhau, song song té ngã.

Mạch Đao quân được xưng dưới một đao người ngựa đều chết, tự mình bị một đao nghiền nát hết trước.

Hai vạn tinh nhuệ, dưới một đao này, trực tiếp tổn hại một phần ba.

Một đao chém xuống, trong thiên địa hơn bảy ngàn chiến hồn.

Rõ ràng là chiến trường mấy vạn người, giờ phút này, lại lâm vào tĩnh mịch, tạm thời không có tiếng động.

Vài giây sau, tiếng điên cuồng ghìm cương ngựa lúc trầm lúc bổng, đám kỵ binh, Mạch Đao quân cùng với bộ tốt Phá Trận may mắn còn sống kia đồng thời dừng xung phong, sau đó, hốt hoảng chạy trốn.

Ngàn lượng vàng cũng tốt, Thiên hộ hầu Bách hộ hầu cũng thế, ở giờ khắc này giống như ảo ảnh trong mơ.

Uy lực một đao kia, làm bọn hắn bị dọa vỡ mật, sợ hãi nổ tung ở trong lòng.

Chỗ xa hơn, quân địch phía sau Nỗ Nhĩ Hách Gia xôn xao một trận.

Trống đầu hăng hái tiếng thứ hai suy yếu tiếng thứ ba cạn kiệt, đánh đến bây giờ, sĩ khí liên quân hai nước sụp đổ đã không thể tránh né, bị một võ phu Đại Phụng, mạnh mẽ đánh tan.

Tam phẩm, tam phẩm?! Hắn quả nhiên còn có con bài chưa lật... Con ngươi Nỗ Nhĩ Hách Gia co rút lại từng trận, trái tim kịch liệt nhảy lên, có sợ hãi, có đau lòng, có lửa giận thiêu đốt tất cả.

Một đao này chém, là tinh nhuệ hai nước Viêm Khang cần mấy năm, thậm chí mười mấy năm mới có thể nuôi dưỡng ra.