Đại Phẩm Tây Sở

Chương 7




Linh viện giờ đã là nửa đêm muốn qua canh hai.

Vừa nghe bốn chữ hoàng thượng giá lâm, Uyển Lục sững người tại chỗ, trên tay nàng còn bưng chậu nước rửa chân vừa rời tư phòng công chúa không lâu.

Tình huống này là tình huống quái gì, hoàng đế nửa đêm đến đây? Không phải là muốn...ừm chuyện kia sao!?

Vài giây sau, Uyển Lục giật mình, hoàn hồn, chậu nước vứt sang một bên, co chân mà chạy quay trở lại.

"Công chúa, hoàng thượng đã đến trước đại môn!" Uyển Lục quên mất việc gõ cửa, gấp gáp chạy vào.

Vừa nghe, ánh mắt Sở Lăng Yên hiện rõ bất ngờ, giờ cũng đã khá trễ, hoàng thượng lại đến đây, lo sợ là điều không thể tránh khỏi.

Vốn Sở Lăng Yên đã thoát ngoại y chuẩn bị đi nghỉ, không ngờ có chuyện này xảy ra, thân thể chỉ có một lớp áo mỏng muốn lộ da thịt.

Rất mau Sở Lăng Yên vơ vội lấy lớp áo dày nhất của mình choàng vào, nhanh chóng bước ra sảnh lớn, nếu không mau chóng chỉ sợ hoàng thượng sẽ đến thẳng đây.

"Hạ nữ tham kiến hoàng thượng."

"Mau, mau miễn đi." Chu Minh nhìn người vừa bước ra, ánh mắt rực rỡ, môi không ngừng dương lên mà cười.

Chu Minh đi đến ghế tự nhiên ngồi xuống, cầm lên tách trà mà cung nữ vừa rót, đưa mắt nhìn thấy Sở Lăng Yên vẫn cuối đầu, liền hiểu được nàng lo lắng, không để lâu liền mở giọng: "Không cần khẩn trương, trễ rồi vẫn đến chỉ là muốn cùng nàng đàm ít chuyện."

Nghe xong một câu này, Sở Lăng Yên mới bớt khẩn trương, nàng tự biết sớm muộn gì chuyện đó cũng xảy đến, ngay từ lúc đầu uy hiếp Tây Sở, nàng đã biết, thứ hắn muốn không phải là đất mà chính là nàng, chỉ là khi nghe Chu Minh nói như thế, lo lắng cũng giảm đi.

"Nàng quả thật rất xinh đẹp." Chu Minh càng nhìn Sở Lăng Yên càng động lòng, người trước mặt thật sự minh diễm đến động lòng người, là lời tán thưởng xuất phát từ nội tâm.

"Hạ nữ không dám nhận." Sở Lăng Yên hơi cười, giọng điệu có chút tôn kính, "Đến Đại Quốc mới mở mang tầm mắt, mỹ mạo của Lăng Yên không là gì so với mỹ nhân Đại Quốc, nghe qua hoàng hậu nương nương khiến thế nhân kinh thán, khi được điện kiến quả không sai."

"Nói hay lắm!" Chu Minh nghe nàng nói xong liền vỗ tay cười to, gương mặt thích thú, trông vô cùng sảng khoái.

Không lâu sau, Chu Minh ngưng cười xua tay, tiếp tục nói: "Nhưng mà nàng nói sai rồi! Là mỹ nhân Đại Quốc không so sánh được với Thiên Mạn công chúa nàng mới đúng."

Trong mắt Chu Minh chỉ thấy toàn si mê. Vóc dáng cao ráo, thần thái lại rất điềm đạm, còn nhìn ra chút lạnh nhạt, nhưng cớ gì hắn vẫn thấy nàng vô cùng mị hoặc quyến rũ. Mỗi cử chỉ hành động nhỏ trên gương mặt thôi cũng đủ khiến người ta rơi vào ma trận.

Sở Lăng Yên đối với lời Chu Minh nói, khoé môi hơi cong đáp lệ, hoàn toàn không nói gì thêm. Đối với những lời khen ngợi của Chu Minh bất quá chỉ cảm thấy sợ hãi.

"Nàng chính là người mà nam nhân trên thiên hạ luôn muốn có được, nàng có biết có rất nhiều kẻ để ý đến mình không? Tây Sở thật sự chịu tiến nạp viên ngọc vô giá cho Chu Minh này, cái này gọi là vinh hạnh thì cũng không quá."

Tính ra, hắn thừa biết có rất nhiều người mang mộng ôm mỹ nhân về, không hề ít người, còn có cả người trên giang hồ, chỉ một mỹ nhân nhưng lời đồn vang danh khắp thiên hạ, Thiên Mạn công chúa trở thành người bí ẩn ai cũng muốn một lần nhìn thấy.

Nay nàng lại ở đây, trở thành người của hắn, cảm xúc có được thật sự rất lạ.

"Hoàng thượng, Lăng Yên thật sự chỉ là một nữ nhân có chút dễ nhìn, hoàn toàn không phải như lời người nói." Sở Lăng Yên không chịu được lời khen ngợi thái quá của Chu Minh liền đáp lời. Những lời trước mặt nói, đối với Sở Lăng Yên mà nói chỉ là lời đường mật hư giả.

Đương nhiên Sở Lăng Yên sẽ không biết ngoài kia có bao nhiêu người thất điên bát đảo vì mình. Thiên hạ rộng lớn, nàng chỉ ở hoàng thành Tây Sở, những chuyện ngoại quốc liền không hay biết.

"Không quá...lần đầu gặp gỡ hồn phách của trẫm đã muốn bay theo nàng rồi. Hậu cung của trẫm ba ngàn giai nhân, nhưng chính trẫm cũng không thể kiểm soát trái tim mình rung động trước nàng."

Hậu cung của hắn vô số người gọi là mỹ nhân, mỗi người dung mạo mỗi kiểu, chung quy chính là xinh đẹp, gặp qua đã nhiều, nhưng lần đầu gặp Sở Lăng Yên trước đại điện, vẫn không thể kiềm chế cảm xúc của mình, một cái gỡ khăn che mặt xuống sớm đem hồn phách hắn lấy đi.

Tây Sở có công chúa Sở Lăng Yên dung mạo xinh đẹp động lòng người không ai không biết, nhưng đó cũng chỉ là lời đồn, vốn dĩ rất ít người được gặp qua, như thế càng làm cho nhiều người si tâm vọng tưởng. Nhưng Tây Sở là một nơi rất kín lại có rất nhiều thứ kì lạ, chỉ có người Tây Sở mới được đặt chân vào hoàng thành, hoàng cung còn là chuyện khó hơn.

Thiên hạ, rốt cục cũng chỉ có hắn mới làm được điều này, bức ép Tây Sở giao ra mỹ nhân.

Càng nghe mấy lời mật ngọt của người trước mặt càng cảm thấy ngượng nghịu, Sở Lăng Yên lãng tránh sang chuyện khác:

"Hoàng thượng, mời người dùng trà."

Nhìn Sở Lăng Yên rót trà vào tách, Chu Minh vui vẻ nở nụ cười, một đường cho hết trà vào miệng, một hơi cạn sạch.

"Đây là tấm lòng của nàng, trẫm đương nhiên phải nhận hết."

Sở Lăng Yên hơi mỉm cười, không phải cười vì câu nói vừa nghe, mà cười vì tất cả những gì người đang mặc long bào uy quyền này nói từ lúc nãy đến bây giờ. Hoàng thượng quả thật nói rất hay, lời lẽ cũng rất hoa mĩ, chỉ thấy toàn những lời mật ngọt, mỹ nữ trầm mê trước những lời tán dương này hẳn không hề ít.

"Cười rồi!" Chu Minh có chút điêu đứng nhìn cánh môi đỏ cong lên gần trong gang tấc, không khỏi thốt lên, "Nàng cười lên thật sự rất đẹp."

Bởi vì Sở Lăng Yên gần trong gang tấc, Chu Minh vừa vặn đưa tay muốn chạm vào tay Sở Lăng Yên.

Sở Lăng Yên theo bản năng, dứt khoát rút người về phía sau, tránh đi bàn tay Chu Minh vừa tiến đến.

Chu Minh nhìn theo, bắt gặp gương mặt không chút e dè của người trước mặt, ánh mắt liền lộ rõ ý cười.

"Trẫm nhất định sẽ có được nàng. Thứ trẫm muốn không phải là ngọc thể nàng, mà là có được trái tim nàng." Chu Minh đứng dậy đi đến gần ngay Sở Lăng Yên, có chút nhỏ giọng.

Sở Lăng Yên lần này ngẩng đầu, ánh mắt không chút sợ hãi trực diện với Chu Minh, trong lòng liền có dự tính.

"Thứ trẫm muốn chính là linh hồn, là trái tim của nàng, muốn tâm nàng chính là trẫm. Trẫm nhất định sẽ khiến nàng yêu trẫm!" Chu Minh nói, lời nói như khẳng định đây chính là sự thật, khẳng định hắn sẽ làm được, cảm giác muốn chinh phục nổi lên, khiến Chu Minh rất hưng phấn.

"Nếu hoàng thượng có khả năng..." Sở Lăng Yên buông nhẹ vài lời, giọng điệu mềm mại nhưng hàm ý lại cứng rắn.

Hàm ý chính là thách thức đế vương, nhưng không khiến cho Chu Minh cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thích thú hài lòng gật đầu.

"Nói chuyện cùng nàng thật sự rất vui vẻ!" Chu Minh lần nữa cười lớn, không biết từ lúc đến đây mình đã cười bao nhiêu lần như thế, tâm trạng cũng thật tốt, hoàn toàn là cảm giác chưa từng có, "Được, trẫm sẽ không chạm vào nàng, cho đến khi nàng nguyện ý, đồng thời nàng cũng không được ra ngoài trong nửa năm này, nàng thấy thế nào?"

"Đa tạ Hoàng thượng." Sở Lăng Yên nhẹ giọng gật đầu. Trong lòng khi nghe xong liền thấy nhẹ nhõm.

"Cũng đến lúc trẫm phải trở về rồi. Nàng cũng sớm nghỉ ngơi, chiếu cố bản thân thật tốt."

"Đa tạ hoàng thượng quan tâm." Sở Lăng Yên trước sau cuối đầu cung kính đáp.

"Chưa có gì có thể làm khó Chu Minh này, riêng nàng cũng vậy!" Trước khi rời đi, Chu Minh tiến đến nắm lấy cổ tay Sở Lăng Yên đưa lên cao nói.

Sở Lăng Yên đang cuối đầu, đột nhiên bị nắm tay có chút giật mình nhìn lên, đối diện với gương mặt của Chu Minh. Lại thấy bộ dạng nghiêm túc của y, xác thực lời y nói rất chắc chắn.

Chu Minh đi một lúc rồi, Sở Lăng Yên có chút căng thẳng ngồi tựa vào ghế. Ánh mắt nhắm nghiền lại, trong đầu bắt đầu suy nghĩ nhiều thứ phức tạp.

Uyển Lục lúc này bước vào, nhìn công chúa mệt mỏi nhắm mắt, cảm giác đau lòng không tránh khỏi. Trước kia tâm nhàn hạ, trí thanh thản bấy nhiêu, thì bây giờ lại ngược lại bấy nhiêu. Công chúa của mình như cành dương liễu trước gió lớn, chỉ có thể một mình yếu ớt chống đỡ, phía sau không có lấy điểm tựa chống đỡ.

Công chúa chọn một bước này, thật sự đánh đổi quá nhiều, cần bao nhiêu dũng khí, cần bao nhiêu bản lĩnh, cần bao nhiêu can đảm, mới dám chọn con đường này, một con đường ngoằn ngèo rẻ lối như mê cung, phía trước chỉ thấy mù mịt, không có lối ra.

Lại ép buộc bản thân phải chịu những điều không thích, công chúa làm sao có thể chịu đựng được? Đem thân thể của mình ra áp đặt lên. Như vậy thật sự rất uỷ khuất, nghĩ đến đây, Uyển Lục thấy bất bình, thức thời xúc động.

"Công chúa, người mệt rồi, trời cũng đã rất trễ, nên vào bên trong nghỉ ngơi." Uyển Lục không đành lòng nhưng vẫn phải gọi công chúa thức tỉnh.

Sở Lăng Yên không muốn mở mắt, môi cũng không hé mở, gương mặt bất động tưởng chừng như đã thiếp đi không nghe thấy lời Uyển Lục nói. Nhưng Uyển Lục dù sao theo nàng cũng đã lâu, biểu hiện nhỏ trên gương mặt công chúa liền nhận ra, hàng mi cong vừa rồi có run lên nhè nhẹ, chính là thể hiện thay ý ta biết rồi.

Một lúc lâu trôi qua, Sở Lăng Yên mới chịu mở mắt, mắt nhìn ngay Uyển Lục đang cuối đầu, biểu cảm nhìn một cái liền thấy rõ, biết rõ nàng lo lắng cho mình.

"Uyển Lục, muội sao lại yếu đuối rồi." Sở Lăng Yên nói nhỏ nhưng là nghiêm giọng.

"Nô tì..." Nghe công chúa nói, Uyển Lục hơi ấp úng, nhất thời thức tỉnh, hít một hơi, ngẩng đầu, môi mỉm cười. Điều đầu tiên công chúa luôn chỉ bảo mình chính là không được yếu đuối, dù trong bất cứ tình cảnh nào, nhất định phải kiên cường, vững chí, chút nữa đã quên mất mà yếu lòng.

"Uyển Lục, ta nhất định không để bản thân mình chịu thiệt."

Đôi mắt mị hoặc của Sở Lăng Yên mang theo tia kiên quyết là minh chứng cho câu nàng vừa nói.

Uyển Lục là vì lo lắng nhiều thứ mà sớm quên một ít chuyện đã cùng công chúa nói.

Nhìn ánh mắt của công chúa truyền đến, tức khắc hiểu dụng ý, đáy mắt Uyển Lục đột nhiên sáng lên, biểu tình nhận ra việc mình đã quên.

Trong tâm liền được trấn an, thì ra mình đã quên một việc quan trọng đến như vậy.