Đại Phẩm Tây Sở

Chương 5




Theo chân cung nữ đi, từ sân lớn đến hành lang nhỏ, một đoạn đường rất xa. Linh Viện mà lúc nãy vị thái giám đó nói, thực sự cách rất xa đại điện.

Trên đường đi, Sở Lăng Yên được dịp đưa mắt nhìn mọi thứ nơi mình đi qua, càng nhìn càng thấy nơi hoàng cung này rất hoa sắc, rất nhiều thứ hoa màu cùng vật được trang trí khắp nơi. So với hoàng thành Tây Sở mà nói, thì rất khác biệt, Tây Sở bày trí có phần cứng nhắc hơn, lấy thiên nhiên hoang sơ làm chủ đạo, hoàn toàn không hoa sắc lộng lẫy như thế.

Lần đầu tiên tiếp nhận, Sở Lăng Yên thật sự có chút không quen mắt.

Bước trên đường mòn qua ngự hoa viên, dãy hoa rực rỡ màu đỏ tươi phía bên phải khiến Sở Lăng Yên chú ý nhìn đến, vừa tầm mắt, trùng hợp phía xa song song với nàng đột nhiên xuất hiện đoàn người, không gần cũng không xa nhưng có thể thấy rõ được thân ảnh cung bào dẫn đầu, khí thế uy nghiêm băng băng trên đường. Tuy rằng phớt nhẹ qua không rõ dung mạo nhưng để lại ấn tượng rất tốt.

Vốn trên đường đến đây nghe nữ tì của mình kể rất nhiều thứ từ Đại Quốc, chuyện Đại Quốc có hoàng hậu nương nương có dung mạo phi phàm cũng được nàng nhắc đến.

Hoàng hậu qua lời kể chính là quốc sắc thiên hương, kể cả dung mạo thần sắc hay dáng vóc đều như hoa như ngọc, bẩm sinh đã có khí chất cao quý, uy thế cao cao tại thượng, mỹ mạo tài trí đặt trong hậu cung chưa từng ai vượt qua được, vị thế vững chãi chưa lúc nào lung lay, hoàn toàn không có người uy hiếp được sủng ái của hoàng thượng cho hoàng hậu, thật sự là một người hoàn hảo khiến người khác phải kinh nể.

Người lúc nãy tuy lướt đi rất mau nhưng nhìn qua thấp thoáng mỹ mạo rất xinh đẹp, ý nghĩ thoáng qua người lúc nãy là hoàng hậu nương nương, nhưng ngay sau đó Sở Lăng Yên liền tự dập tắt, trẻ trung như thế, chắc chắn không thể là hoàng hậu.

Đi đoạn đường dài cuối cùng cũng đến điện nơi gọi là Linh Viện, hai chữ Linh Viện trước đại môn rất lớn, thật chất đi xa như vậy, Sở Lăng Yên cũng đã sớm đã biết nó là biệt viện, ở một góc riêng biệt.

Cấp cho hai chữ cống phẩm lên người, quả thực mà nói, hiện tại nàng như một vật có tri giác bị người khác nắm ở trên tay, giờ khắc này đã mất tự do.

Bước vào trong, mọi thứ tưởng chừng sẽ không mấy khả quan, nhưng ngoài tưởng tượng của Sở Lăng Yên, nơi này rất rộng, mọi thứ đều mới mẻ, cây cối khắp nơi khiến cho nơi này rất hài hoà.

Bước vào bên trong sảnh, càng khiến cho người ta bất ngờ hơn, quả thực tất cả đều xa hoa, vật dụng bày trí đều mới tinh. So ra vẫn rất tốt, đặc ân không tệ.

"Công chúa, nô tỳ thấy đặc ân này không thua kém phi tần." Nhìn căn phòng rộng lớn, mọi thứ đều sáng bóng, Uyển Lục không nhịn được mở miệng nói. Nơi này xem như rất được, vốn nàng cũng không nghĩ mình sẽ đến nơi rất tệ, rõ ràng hoàng đế chính là muốn công chúa của mình, lí nào lại đưa đến một nơi không tốt cho được.

Dù sao thì nơi này cũng chỉ là khởi điểm ban đầu.

"Không nói trước được chuyện gì cả." Sở Lăng Yên lắc đầu cất lời.

Bên ngoài cung nữ vừa nãy dẫn các nàng vừa lui ra, thì lập tức từ cửa lớn bước vào vài nữ nhân khác.

"Thiên Mạn công chúa, chúng nô tỳ được tổng quản công công phân phó đến đây hầu hạ công chúa, từ sau có việc cứ gọi chúng nô tỳ là được." Một cung nữ trong số bốn người vừa bước vào hơi cuối đầu nói.

"Được, các ngươi trước lui làm việc của mình đi." Nhìn qua một lượt cung nữ lui xuống, Sở Lăng Yên nhẹ giọng nói.

Chỉ có Uyển Lục là tinh mắt, đem bọn họ một lượt quan sát đánh giá, chỉ có người lúc nãy vừa nói nhìn ra có chút tâm ý, còn lại dù không dám thể hiện ra mặt, nhưng nhìn ra bọn họ không hề có thiện ý.

Chuyện này, cũng không hề lạ so với suy nghĩ của Uyển Lục, nhưng chút chuyện nhỏ như vậy, thật không đáng để tâm, trước mắt còn vô số sóng to gió lớn công chúa của mình phải đối đầu, bọn họ không phục công chúa là chuyện của bọn họ, phục lệnh vẫn phải phục lệnh.

"Công chúa dù sao cũng phải cẩn thận những người này, nhất định không ít tai mắt phía sau." Uyển Lục thật sự bị hoảng trong phút chốc, trong đầu lúc nào cũng không thôi suy nghĩ người khác tiêu cực, đề phòng đến mức cao nhất.

"Được rồi." Sở Lăng Yên bật cười, "Ta biết muội lo lắng, đề phòng là tốt, nhưng không thể đem lần gặp gỡ đầu tiên liền biến người khác thành không tốt, hơn nữa ta còn có chuyện quan trọng cần biết hơn..."

Uyển Lục cười trừ, gảy đầu: "Công chúa cứ việc hỏi, nô tỳ biết sẽ trả lời ngay."

"Muội có thấy người lúc nãy ở ngự hoa viên chúng ta gặp không? Tuy không nhìn được dung mạo nhưng quả thực rất có khí chất." Sở Lăng Yên vẫn chưa thôi tò mò về người lúc nãy, trong lòng vẫn không yên.

Người hiên ngang bước đi lúc nãy luôn lập lại trong đầu. Mang thần thái rất lãnh đạm.

"Nô tỳ có thấy. Tuy là rất xa không thể nhìn kĩ dung mạo nhưng sơ qua thân ảnh như lời người nói, quả thực rất có khí chất."

Có chút lạ trong trong suy nghĩ của Uyển Lục, công chúa của nàng sao lại chú ý đến người lúc nãy, người khiến cho công chúa dụng tâm chú ý, chủ động mở miệng hỏi danh tính, quả thực chỉ đếm trên đầu ngón tay, bình thường đều là mình nhiều lời kể cho người nghe. Chứng tỏ người lúc nãy vô tình bước ngang rất đặc biệt a.

"Ở Đại quốc hoàng hậu nương nương chính là đệ nhất mỹ nhân, nô tỳ thấy người lúc nãy dung mạo rất tốt nhưng dáng dấp cùng cung phục không thể là hoàng hậu được."

Sở Lăng Yên nghe xong liền gật đầu, tự bản thân cũng cảm thấy lạ, bản tính của mình nàng đương nhiên rõ nhất, đột nhiên hôm nay lại tò mò vì một người thoáng qua, thực sự lâu rồi chưa thấy mình vì ai mà sinh ra hiếu kì tò mò như thế.

"Ta cũng từng nghe nói qua, hoàng hậu nương nương là người chưa bao giờ bị thất sủng có đúng không?"

"Hồi công chúa, đúng vậy, hậu cung ba ngàn giai nhân nhưng chưa bao giờ nàng bị thất sủng. Quả thực là người rất quyền lực, ngày sau chúng ta phải cẩn thận." Uyển Lục gật gù, song song lời nói cũng thở dài, chỉ cảm thấy ngày sau thật sự đều là những ngày trời đen tối, cuối mỗi câu luôn là cẩn thận.

"Chẳng phải muội nói hoàng hậu nương nương công tư phân minh sao?" Sở Lăng Yên nghiên đầu nhìn nàng, vừa rồi Uyển Lục thở dài lo lắng bộ dạng thật khiến người ta xót xa.

"Thì nô tỳ cũng chỉ là nghe thiên hạ đồn, cái gì cũng đều nghe đồn mà thôi, thực hư chưa biết được thế nào." Uyển Lục bỉu môi, ủ rủ.

"Đừng lo lắng." Khoé môi Sở Lăng Yên hơi cong lên mang theo lời nói nhẹ tựa như gió thoảng, khẽ đưa tay nắm lấy cổ tay Uyển Lục trấn an.

"Cũng may là nô tỳ được theo hầu hạ người, nếu không người phải biết làm sao đây!" Uyển Lục khuỵ gối dưới ghế bên cạnh công chúa của mình, đôi mắt có chút hoe đỏ khi nói ra mấy lời này.

_______

Trời mới đó đã sụp tối, màu trời tối đen hơn thường khi, có lẽ vì bầu trời hôm nay không có trăng.

Thức ăn sớm được dọn ra bàn tròn, tuy rằng chỉ có mình Sở Lăng Yên dùng nhưng bày biện ra rất nhiều món, nếu so với một bàn thì ít, nhưng chỉ có một mình Sở Lăng Yên dùng xem như rất nhiều.

Một mình nàng không thể nào dùng hết số thức ăn này được, nhìn qua thức ăn có phần rất đẹp mắt, cách trang trí cũng rất cầu kì, một đĩa chỉ có một miếng thịt nhỏ, nhưng cộng thêm trang trí lại thành ra một đĩa to.

Quả nhiên nàng được mở rộng tầm mắt, Tây Sở vốn dĩ sống theo cách đơn giản hơn, tuy rằng có trang trí nhưng cũng không đến mức cầu kì, màu sắc hoa lệ như thế này.

Sự thật hiện tại Tây Sở vẫn thua Đại Quốc rất nhiều, thậm chí là mọi mặt, muốn đối đầu, như lấy trứng chọi vào đá, chỉ còn cách cầu hoà, lí do đến đây, cho dù là ép buộc, Sở Lăng Yên nàng cũng không cảm thấy uất ức oán hận, bởi vì, hy sinh mình để đổi lấy sinh mạng nhiều người, rất thoả đáng.

"Công chúa, người mau mau dùng, nếu không thức ăn sẽ nguội lạnh mất ngon, đây chính là khẩu phần bữa tối dành cho phi tử trong cung, người được chuẩn bị thức ăn như thế, coi như ngang bằng với các phi tử rồi." Cung nữ bên cạnh nhìn Sở Lăng Yên cầm đũa nhưng không có ý định gắp thức ăn liền nhắc nhở. Nàng cũng chính là cung nữ được tiến cử đến Linh Viện, người lúc sáng mở lời nói với Sở Lăng Yên.

Nàng thừa biết đối đãi đương nhiên sẽ không tệ, bản thân hiện tại cho dù là cống phẩm nhưng lại có giá trị. Vả lại mục đích của hoàng thượng ngay từ đầu đã rõ rành, không lí nào không đối đãi tốt với mình cho được, chuẩn bị bữa ăn giống với phi tần của y không có điều gì ngạc nhiên.

Gắp lấy vài đũa thức ăn cho vào bát, nàng nâng tay cho một ít vào trong miệng, cử chỉ hết sức nhẹ nhàng, tạo nên cảnh tượng thập phần thanh tao nhã nhặn. Không hổ là Thiên Mạn công chúa Tây Sở, nhất cử nhất động của nàng đều muốn mê hoặc lòng người.

Thức ăn nhìn vào rất ngon, nhưng có điều, nhìn số thức ăn này, nàng lại không có cảm giác muốn ăn. Chắc có lẽ không quen miệng, đột nhiên thay đổi, bản thân có chút thích ứng không kịp, chỉ mới gắp một đũa, Sở Lăng Yên đã muốn buông đũa gỗ.

Cố gắng không để bụng trống, Sở Lăng Yên ăn thêm một chút, liền dừng tại đó. Phất tay cho người dọn xuống, bản thân lúc này cũng đã thấm mệt, hương vị lại thập phần xa lạ, hoàn toàn nuốt không trôi.