Chương thứ hai mươi – Ta mới là cha hài tử [5]
…
Dạ Vị Ương ngồi trên giường cúi đầu vuốt bụng nhỏ hơi nhô lên, với người bình thường mà nói, sau khi mang thai bụng hẳn là thực rõ ràng, mà hắn thì vẫn nhỏ như thế.
Liền giống như trước kia Bắc Thần Diêu Quang từng nói, không giống như mang thai, ngược lại giống như gần đây ăn nhiều đồ vật nên béo lên.
Bất quá hiện giờ Dạ Vị Ương không phải lo lắng tiểu hồ ly sẽ ở trong bụng bao lâu, mà là cha tiểu hồ ly rốt cuộc là ai.
Kiến An cầm dao đâm hắn, Bắc Thần Diêu Quang nói lời dọa người.
Cha tiểu hồ ly có thể là một người, cũng có thể không là một người, ngày đó nghe xong những lời của Bắc Thần Diêu Quang, Dạ Vị Ương liền cảm thấy đau đầu.
Nhưng suy cho cùng thì, nếu để hắn lựa chọn giữa “Phụ thân tiểu hồ ly không phải Lưu Bá Hề” cùng “Phụ thân tiểu hồ ly là Lưu Bá Hề, nhưng cũng là của những người khác”, hắn tình nguyện lựa chọn vế sau.
Nếu thật sự phát sinh vế trước, hậu quả Dạ Vị Ương không dám tưởng tượng đến, hiện giờ chuyện Lưu Bá Hề là cha đứa nhỏ đã gần như chắc chắn, vấn đề còn lại chính là vạn nhất giống như Bắc Thần Diêu Quang nói, cha đứa nhỏ không chỉ có một, kia đúng là “phấn khích vạn phần”.
Dạ Vị Ương luôn muốn có một đại gia đình nhiệt nhiệt nháo nháo, nhưng lão gia đối với không khỏi quá tốt, đưa tới một Đại tướng quân ngọc phụ lâm phong liền thôi, còn khuyến mãi theo tặng phẩm, Dạ Vị Ương quả thực có chút ăn không tiêu.
Hắn rất muốn giơ tay hô: lão bản, cho hộp thuốc trợ tiêu hóa!
“Aii.” Hắn nhẹ nhàng nâng bụng nhỏ, Dạ Vị Ương thấp giọng hỏi: “Tiểu hồ ly, ngươi có phải đã biết tên đại biến thái Bắc Thần Diêu Quang kia là phụ thân của ngươi, nên ngày đó hắn chạm vào ta, ngươi liền an tĩnh xuống?”
Lừa mình dối người không phải là thói quen tốt, mặc kệ hiện tại là cái dạng gì, sự thật là người nào, Dạ Vị Ương đều nguyện ý mở lòng lý trí mà đi đối mặt.
Gút mắt của đời trước không nên liên lụy đến đời sau, Dạ Vị Ương không nghĩ sẽ vì ham muốn của chính mình mà tự tiện thao túng cuộc sống tiểu hồ ly, hoặc là cố ý giấu diếm sự thật.
Nếu phụ thân tiểu hồ ly thật sự không phải một người, về sau tiểu hồ ly sinh ra, Dạ Vị Ương cũng sẽ nói chi tiết cho tiểu tử kia.
“Đại nhân, Hoàng thượng bọn họ đang chờ ở đại sảnh, ngài muốn đi ra ngoài hay để bọn họ lại đây?” Ngoài cửa là thanh âm Chước Hoa.
“Để Hoàng thượng bọn họ lại đây.” Dạ Vị Ương suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định đem sự tình nói ở trong phòng, vạn nhất đến lúc đó kết quả không như hắn mong muốn, kia hắn còn có thể chui vào trong chăn giả chết.
Ngày đó sau khi nghe lời Bắc Thần Diêu Quang, Dạ Vị Ương đã có ý đi đến Ngọc Hành sơn hỏi sư phụ, chân tướng có phải như Bắc Thần Diêu Quang nói hay không.
Lo lắng Dạ Vị Ương bây giờ không thích hợp lặn lội đường xa bôn ba, Lưu Bá Hề cùng Tịch Thiên Thương kỵ mã đến Ngọc Hành sơn, nếu thúc ngựa chạy không ngừng nghỉ, thì từ hoàng cung chạy đến Ngọc Hành sơn thời gian chưa đến một ngày.
Hiện giờ bọn họ đã trở về, nói như vậy cũng đã từ Ngọc Hành sơn tìm được đáp án đi.
“Đại nhân…” Chước Hoa không có lập tức rời đi, do dự giống như có gì muốn nói.
“Làm sao vậy?” Dạ Vị Ương bước xuống giường, lúc mở cửa quả nhiên nhìn thấy Chước Hoa vẻ mặt lúng túng đứng bên ngoài.
“Phát sinh chuyện gì?”
“Bắc Thần Diêu Quang cũng tới, đại nhân, bọn họ đều đang ở đại sảnh, chính là…”
Chước Hoa bộ dáng ấp a ấp úng Dạ Vị Ương nhìn đến khó chịu, hắn vội hỏi: “Chính là cái gì a, người đừng làm ta sốt ruột, mau nói.”
“Bọn họ ở đại sảnh nháo lên.” Lúc này Chước Hoa không có nói lắp, rất nhanh một hơi nói xong.
Nháo lên?
Dạ Vị Ương hỏi: “Bọn họ nháo cái gì?”
“Này… Ta không tiện nói rõ, đại nhân nếu không tự mình đi nhìn một cái.” Chước Hoa mặt lộ vẻ khó xử, Dạ Vị Ương cũng không miễn cưỡng đối phương, tựa như Chước Hoa nói, muốn biết bọn họ nháo cái gì, đi nhìn một cái liền rõ.
Cầm ngoại y phủ thêm, Dạ Vị Ương theo Chước Hoa hướng tới đại sảnh, còn chưa đi đến nơi, hắn quả nhiên nghe thấy tiếng tranh cãi của mấy nam nhân, mơ hồ còn nghe được thanh âm phát hỏa của Đại tướng quân.
Dạ Vị Ương âm thầm cảm thán, mấy nam nhân này đang nháo chuyện gì a, ngay cả Đại tướng quân ngày thường không hay nổi nóng cũng ầm ĩ theo.
Mang theo tò mò, Dạ Vị Ương tăng nhanh cước bộ, từ từ tiếp cận, hắn cũng dần nghe rõ trọng tâm cuộc khắc khẩu của bọn họ.
“Ta mới là cha đứa nhỏ! Đây là Vị Ương chính miệng nói.” Đại tướng quân hổn hển vỗ mạnh bàn, Dạ Vị Ương dường như nghe thấy tiếng bàn nứt gãy.
“Ha hả, Lưu Bá Hề, cảm giác lừa người dối mình như thế nào, đối mặt sự thật còn không dám thừa nhận sao?”
Không cần nghi ngờ, loại thanh âm mang theo châm chọc cùng lãnh tiếu này tự nhiên phát ra từ Bắc Thần Diêu Quang.
“Được rồi, hai người các ngươi, ở đây là nhà Vị Ương, muốn nháo thì ra ngoài nháo, đừng nháo tới đứa nhỏ của ta.”
Từ từ, giọng nói này không phải là của Tịch Thiên Thương đi? Xú hoàng đế này như thế nào cũng vô giúp vui.
“Đứa nhỏ của ngươi? Ha hả, ta tuy rằng nói cha của đứa nhỏ không chỉ có một, cũng không nói có phần của ngươi.” Đối mặt với địch nhân mới, Bắc Thần Diêu Quang không quên đả kích một phen.
Tịch Thiên Thương cũng không quan tâm, hướng trên ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, trong tay cầm chén trà phá lệ khinh thường nói: “Phải hay không phải cũng chưa đến phiên Bắc Thần Diêu Quang ngươi định đoạt, ta cùng Tiểu Ương Tử đã có một khoảng thời gian khoái hoạt, các ngươi không biết.”
A phi phi phi! Ai cùng ngươi có khoảng thời gian khoái hoạt! Dạ Vị Ương ở ngoài cửa nghe lén không ngừng phỉ nhổ, sự tình phát sinh trong phòng, ba đại nam nhân tranh trước tranh sau muốn là cha tiểu hồ ly.
Lúc đầu còn nói đạo lý đòi chứng cứ, sau đó không có biện pháp thuyết phục đối phương ba nam nhân lập tức liền đem khắc khẩu thăng cấp thành mỗi người một ý tranh cãi ầm ĩ.
“Ta mới là nam nhân của Vị Ương, là cha của tiểu hồ ly!” Đại tướng quân quả nhiên khí phách.
“Ta cùng Vị Ương sớm đã bái thiên địa uống rượu giao bôi, các ngươi có không? Hắn cả đời đều là người của ta, đứa nhỏ trong bụng cũng là của ta.” Bắc Thần biến thái vẫn là bộ dáng chiếm dục trước sau không thay đổi.
“Các ngươi đừng tranh cãi, nháo cũng không nháo ra kết quả gì, muốn hay không ra ngoài thành thật đánh một trận?” Tịch Thiên Thương giở trò xấu, còn muốn trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.
,,,,,,,,
Dạ Vị Ương ở bên ngoài nghe lén chốc lát, nhìn đám người không ngừng ầm ĩ, rõ ràng đều nhân vật thân phận không tầm thường, lại nháo đến lúc sau còn cường điệu rằng ta mới là cha đứa nhỏ!
Mặc kệ trong bọn họ ai là cha đứa nhỏ, thì ba ba thỏa đáng nhất của tiểu hồ ly vẫn là Dạ Vị Ương hắn.
“Các ngươi đừng nháo, muốn nháo liền cút ra ngoài.” Dạ Vị Ương nghe không nổi nữa, hoàn hảo Chước Hoa trước đã đem mọi người phụ cận đại sảnh tản đi hết, bằng không để cho những người khác biết việc này cũng không dễ xử lý.
Chẳng biết có phải mấy người kia quá tập trung tinh thần hay thanh âm Dạ Vị Ương quá nhỏ, Đại tướng quân cùng Bắc Thần Diêu Quang vẫn còn trừng mắt nhìn nhau, ngược lại ngư ông Tịch Thiên Thương dẫn đầu phát hiện đại hồ ly đang đứng ngoài cửa.
Thả chén trà xuống bàn, Tịch Thiên Thương tròng mắt lưu lưu nhất chuyển, trước khi Dạ Vị Ương mở miệng lần nữa liền nhanh chóng đem người lôi đi.
“Để bọn họ tiếp tục nháo đi, cũng sẽ không động thủ đánh nhau, Bắc Thần Diêu Quang tuy rằng là kẻ điên, nhưng tâm lý hắn biết nếu thật động thủ sẽ không đánh lại Lưu Bá Hề.”
Kéo tay Dạ Vị Ương, Tịch Thiên Thương mang đại hồ ly đến đình viện bên cạnh đại sảnh ngồi xuống.
Hai mắt hướng vào trong đại sảnh, gặp hai người nọ vẫn còn cãi nhau, Dạ Vị Ương nghĩ không muốn đi vào, hắn theo Tịch Thiên Thương ngồi xuống, vội hỏi: “Sư phụ nói thế nào?”
“Ngươi xem bọn họ nháo như vậy cũng biết, sư phụ nói, cửu vĩ hồ sẽ bởi vì cùng người động tình kết hợp mà sinh hậu đại, nhưng trong khoảng thời gian đó nếu động tình với người khác mà phát sinh quan hệ, không loại trừ khả năng trong thân thể đứa nhỏ chảy huyết mạch của nhiều người.”
Tịch Thiên Thương nói tới đây liền nhích mông đến gần Dạ Vị Ương, cười nói: “Hồ ly, ngươi nói ta có phải cũng là cha đứa nhỏ? Thời điểm ở Quảng Nam chúng ta chính là tương thân tương ái a.” Bạn đang
âÄi Äi Äi!â Äem xú hoà ng Äế Äẩy ra, Dạ VỠƯơng má»t tay nâng má, rầu rÄ© nói: âHiá»n giá» cả sÆ° phụ cÅ©ng nói cha Äứa nhá» trong bụng ta có thá» không phải má»t mình Bá Há», khiến ta là m sao còn mặt mÅ©i Äến Ngá»c Hà nh sÆ¡n nữa.â
âSợ cái gì, nếu hắn biết Äứa nhá» ngÆ°Æ¡i mang trong bụng chÃnh là tôn tá» của hắn, khằng Äá»nh nam nhân kia má»i ngà y Äá»u ngóng trông ngÆ°Æ¡i Äến Ngá»c Hà nh sÆ¡n.â Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nói.
Chuyến Äi nà y ngÆ°á»i cao hứng nhất chÃnh là Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng, nguyên bản nghÄ© hắn cùng Dạ VỠƯơng là hoà n toà n không quan há», nhÆ°ng không ngá» Bắc Thần Diêu Quang Äá»t nhiên xuất hiá»n là m sá»± tình biến Äá»i.
Tuy nói nếu Bắc Thần Diêu Quang là cha tiá»u há» ly là m ngÆ°á»i ta rất không thÃch, nhÆ°ng nếu nhÆ° hắn cÅ©ng là cha tiá»u há» ly, Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng chá» có thá» nói lá»i xin lá»i vá»i hảo huynh Äá» LÆ°u Bá Há», hắn nguyá»n ý duy trì kiến giải âCha tiá»u há» ly không chá» có má»tâ.
Ãt nhất, từ nay vá» sau hắn cùng VỠƯơng chÃnh là bá» không Äược má»i dây dÆ°a vô cùng vô táºn nà y.
âCác ngÆ°Æ¡i Äá»u nói là cha Äứa nhá», rá»t cuá»c ngÆ°á»i nà o má»i Äúng, là m cho ta nghe Äến Äầu Äá»u Äau.â Dạ VỠƯơng ÄÆ°a tay sá» bụng mình, âMay mắn hai ngà y nay ta Äã suy nghÄ© kÄ©, cÅ©ng Äã chuẩn bá» tâm lý.â
Nhìn gÆ°Æ¡ng mặt Dạ VỠƯơng không có gì Äặc biá»t hay tá» vẻ bà i xÃch, Tá»ch Thiên trong lòng vui vẻ, nói: âNga? Há» ly ngÆ°Æ¡i suy nghÄ© thế nà o?â
âCha Äứa nhá» bất luáºn là ai ta cÅ©ng nháºn thức, cÅ©ng không quản là bao nhiêu ngÆ°á»i, dù sao không thá» Äá» tiá»u há» ly thiếu cha.â Dạ VỠƯơng nhìn Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng nói: âTa không muá»n là m lá»n vấn Äá» nà y thêm nữa, hoặc là phát sinh chuyá»n xấu gì.â
âBá Há» cùng ta tình cảm sâu nhất, hiá»n giá» muá»n hắn tạm thá»i tin tÆ°á»ng cha tiá»u há» ly không chá» có má»t, hắn khẳng Äá»nh không dá»
chá»u, còn Bắc Thần Diêu Quang kia, liá»n giá»ng nhÆ° kẹo cao su muá»n Äuá»i cÅ©ng Äuá»i không Äi, lúc nà y chá» còn Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i xem nhÆ° có lý trà má»t chút.â
Nghe Äược Äại há» ly khen ngợi Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng trong lòng ná» hoa, Dạ VỠƯơng cuá»i cùng cÅ©ng phát hiá»n ra Äiá»m tá»t của hắn.
âNgÆ°Æ¡i muá»n thế nà o cÅ©ng Äược, ta vẫn luôn Äứng bên cạnh ngÆ°Æ¡i, sÆ° phụ cÅ©ng sẽ Äứng vá» phÃa ngÆ°Æ¡i.â Tá»ch Thiên ThÆ°Æ¡ng thuáºn tiá»n kéo Tá»ch Thiên Lâu vá» Äá»i của mình.
Thái Äá» nà y là m cho Dạ VỠƯơng an tâm không Ãt, thẳng thắn nói: âDá»±a theo kiến giải hiá»n tại, trÆ°á»c khi tiá»u há» ly sinh ra, ai cÅ©ng là cha của nó.â
Biá»n pháp nà y tháºt tá»t a, nhÆ° thế bá»n há» sẽ không tiếp tục tranh già nh ầm Ä© nữa, cÅ©ng miá»
n phát sinh khả nÄng Äánh nhau, hÆ¡n nữa má»t Äám tá»± cho mình là cha Äứa nhá», sẽ không là m chuyá»n gì thÆ°Æ¡ng tá»n Äến tiá»u há» ly.
Dạ VỠƯơng cảm thấy bản thân tháºt cÆ¡ trÃ.
Hết chương thứ hai mươi