Chương thứ mười tám – Ta mới là cha đứa nhỏ [3]
…
Dạ Vị Ương sớm biết Kiến An không thật sự muốn chết, một kiều nữ từ nhỏ đến lớn sống trong an nhàn sung sướng, đừng nói là tìm chết, e rằng chỉ bị đứt tay thôi cũng sợ đến mức khóc toáng lên.
Người tham sống sợ chết luôn miệng nói nghe thật hay, nếu quả thực muốn nàng chết, nàng ta phỏng chừng so với người khác chạy còn nhanh hơn, huống hồ nếu Kiến An tâm ý nguội lạnh, sẽ không ở yến hội đêm trước chuẩn bị vũ đạo tỉ mỉ như vậy.
Bất quá ngại quan hệ hai nước nên nữ nhân điên kia không chết được, nhưng về sau có lại xảy ra chuyện tương tự hay không, chẳng ai đoán trước.
“Đại nhân, đại nhân ngài không sao chứ, ngài làm ta sợ muốn chết.” Thường Thiếu Điển vừa rồi còn ghé vào bàn ngủ gật lúc này sợ đến mức buồn ngủ gì cũng bị đánh tan, hôm nay tuy rằng thời tiết nóng bức, nhưng bây giờ từ đầu đến chân hắn đều lạnh như băng.
Này vạn nhất Dạ Vị Ương xảy ra chuyện gì, lấy mạng hắn cũng không đủ bồi.
Thường Thiếu Điển muốn tiến lên dìu đỡ, Bắc Thần Diêu Quang đã nhanh chân tới trước, trực tiếp đem người cấp bế lên, hắn sợ đến mức vội vàng hô: “Ngươi làm gì vậy, mau buông ra!”
Ánh mắt Bắc Thần Diêu Quang tựa như lãnh đao bắn tới, Thường Thiếu Điển lưng chợt đổ mồ hôi, nhất thời cảm thấy đang lúc mùa hạ nắng trời chói chang, như thế nào lại giống như tuyết lạnh mùa đông có thể đem người đông chết a.
Sợ hãi thì sợ hãi, Thường Thiếu Điển không muốn Dạ Vị Ương gặp chuyện bất trắc, hắn vẫn kiên cường hô: “Đừng nhúc nhích, không được loạn động!”
“Người của ta, ta ôm không được sao?”
“Đều im hết cho ta.”
Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Dạ Vị Ương vừa lên tiếng tất cả mọi người đều lập tức im bặt.
Đại hồ ly bị làm cho tâm phiền ý loạn, Kiến An kia mỗi lần xuất hiện đều không để hắn dễ chịu, Dạ Vị Ương âm thầm quyết định, bất luận lần sau có hay không gặp lại Kiến An, thời điểm nàng ta xuất hiện hắn sẽ kiên quyết không đến nơi đó.
May mắn Kiến An biến thành chuột lột không bị vớt lên trên thuyền bọn họ, thuyền hoa chậm rãi hướng đến bờ hồ, sau khi tất cả im lặng bốn phía rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh.
Bị Bắc Thần Diêu Quang nói ôm liền ôm, vừa rồi hắn tuy rằng biểu hiện thật trấn định, nhưng trên thực tế vẫn còn chút kinh hồn chưa lui, Dạ Vị Ương hít sâu một hơi thử làm cho chính mình tỉnh táo.
Ta ôm ngươi về phòng.” Bắc Thần Diêu Quang không chút hoang mang ôm nam nhân trong ngực tiến vào khách phòng dùng để nghỉ ngơi.
Tới trong phòng liền cẩn thận đem người thả xuống giường, Dạ Vị Ương nhìn đám người đi theo hắn nói: “Ta không sao, đừng vây quanh ta, nên làm gì thì đi làm đi.”
Dạ Vị Ương không kiên nhẫn phất tay, tất cả đều vây quanh hắn làm gì, một đám vừa lớn vừa cao, không cho hắn hít thở chút không khí trong lành.
“Đúng rồi, đều tránh xa một chút, bằng không đại nhân không thể hô hấp.” Thường Thiếu Điển ở bên cạnh nói, vẫn là thái y hiểu biết nhiều.
“Các ngươi lui xuống đi, Thiếu Điển lưu lại.” Thân thể chính mình có thể không quan tâm, nhưng tiểu hồ ly không chịu được dày vò.
Vì phòng ngừa vạn nhất, Dạ Vị Ương vẫn muốn Thường Thiếu Điển lưu lại giúp hắn nhìn một chút, sau đó uống thêm trà an thần.
Mọi người thức thời lui ra canh giữ ngoài phòng, Dạ Vị Ương đối với Bắc Thần Diêu Quang còn chưa chịu rời đi, nói: “Bảo bọn họ trước đừng cập bờ.”
Nên du hồ thì tiếp tục du hồ, trên mặt hồ không khí mát mẻ cảnh sắc ưu mĩ lại thập phần yên tĩnh, vừa lúc có thể để đại hồ ly đang bị kinh hách ngủ một giấc.
Bắc Thần Diêu Quang cũng không nói nhiều, xoay người ly khai phòng đem lời nói Dạ Vị Ương thông tri cho đám người ngoài cửa.
Này hết thảy đều được Thường Thiếu Điển xem trong mắt, hắn âm thầm kinh hãi, Diêu Quang hoàng đế trong lời đồn như thế nào nghe lời Dạ Vị Ương như vậy, cho dù biết là người này tựa hồ dị thường mê luyến Dạ Vị Ương, nhưng tận mắt chứng kiến chung quy cảm giác không giống.
Tình huống vừa rồi giữa Dạ Vị Ương cùng Bắc Thần Diêu Quang mà nói, thứ nhất không có xưng hô đối phương là ‘Diêu Quang bệ hạ’, thứ hai ngay cả từ ‘thỉnh’ cũng không dùng, trực tiếp mở miệng mang theo ngữ khí ra lệnh, Bắc Thần Diêu Quang kia lại không hề phản ứng mà thật sự đi ra ngoài.
Đối với Dạ Vị Ương mới đến thế giới này sinh sống hơn một năm, chuyện đó chẳng tính là gì, nhưng Thường Thiếu Điển lớn lên trong xã hội tập quyền phong kiến quả thực bị chấn động không nhỏ, hắn hiện giờ càng ngày càng bội phục đại hồ ly Dạ Vị Ương này.
Cấp Dạ Vị Ương bắt mạch, Thường Thiếu Điển trấn an nói: “Đại nhân, không sao cả, chỉ là có chút kinh hách, ăn vào an thần hoàn sau đó ngủ một giấc là tốt rồi.”
Dạ Vị Ương gật đầu, hắn đương nhiên biết trở thành cửu vĩ hồ sẽ không dễ dàng bị thương như vậy, nhưng ai biết tiểu hồ ly của hắn sẽ thế nào a.
Sau khi ăn xong an thần hoàn Dạ Vị Ương chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi một lát, bất quá hắn vừa uống được mấy ngụm nước, lại thấy Bắc Thần Diêu Quang đẩy cửa bước vào.
“Diêu Quang bệ hạ có việc gì sao?” Người mở miệng là Thường Thiếu Điển, hắn dị thường cảnh giác nam nhân vô cùng nguy hiểm này, đối phương bộ dáng bất động thanh sắc tựa như một tòa băng sơn nguy nga, không đem ngươi áp chết cũng bị đông chết.
“Thái y?” Bắc Thần Diêu Quang trở tay đóng cửa, đi tới trong phòng liền ở bên cạnh bàn ngồi xuống.
“Ta hiện tại không có việc gì, Thiếu Điển ngươi theo Diêu Quang bệ hạ ra ngoài đi.” Dạ Vị Ương nghĩ Bắc Thần Diêu Quang tìm Thường Thiếu Điển, chính là muốn cấp Kiến An rơi xuống nước bắt mạch?
“Hắn không cần đi.” Bắc Thần Diêu Quang tự rót cho mình chén trà, liếc mắt nhìn Thường Thiếu Điển hỏi: “Vị Ương vẫn tốt?”
Thường Thiếu Điển có chút không hiểu tình huống, chính là Bắc Thần Diêu Quang hỏi như vậy, hắn vẫn theo bản năng trả lời: “Dạ đại nhân chỉ bị kinh hách, dùng qua an thần hoàn sau đó ngủ một giấc liền tốt.”
Đây là chuyện gì a, thật giống như Bắc Thần Diêu Quang mới là chủ nhân nơi này, Dạ Vị Ương bất mãn nói: “Ta không sao, đa tạ bệ hạ quan tâm, ta phải nghỉ ngơi, bệ hạ cũng ra ngoài đi.”
“Ta còn lo lắng, để ta kiểm tra xem.” Buông chén trà, Bắc Thần Diêu Quang đứng dậy hướng đến bên giường.
“Từ từ, ngươi muốn kiểm tra cái gì, ngươi cũng không phải đại phu, lúc này ngươi ở đây chính là khiến ta thêm phiền.” Dạ Vị Ương đang tính toán gọi Chước Hoa đuổi người đi.
“Hồ ly, ngươi còn muốn giấu ta tới khi nào.” Bắc Thần Diêu Quang đột nhiên nói một câu làm người ta khó hiểu.
Dạ Vị Ương trừng con ngươi, nghi hoặc nhìn đối phương: “Cái gì?”
Khóe miệng khẽ nhếch, tầm mắt Bắc Thần Diêu Quang chậm rãi dời xuống bụng Dạ Vị Ương, hắn thong thả giống như tự thuật, “Thời điểm ôm ngươi, phát hiện hồ ly ngươi đã béo thêm một ít, bụng ban đầu bằng phẳng cũng hơi tròn lên.”
“Như thế nào, phát hiện ta béo nên thất vọng rồi? Biết làm sao được, Đại tướng quân rất tốt với ta, mỗi ngày đều cho ta ăn ngon ngủ kĩ, không béo mới lạ, đây gọi là phúc khí.” Tuy rằng không biết vì sao Bắc Thần Diêu Quang nhắc đến vấn đề này, nhưng Dạ Vị Ương vẫn dùng tốc độ cực nhanh để ứng phó.
Dạ Vị Ương muốn cho qua chuyện này, chính là thời điểm ở nhà cũng có nghĩ đến, vạn nhất tương lai bụng lớn lên thì phải xử lý thế nào?
Hắn Äã sá»m nghÄ© ra lý do thoái thác tá»t nhất, ÄÆ¡n giản nhất, chÃnh là nói béo lên, dù sao cÅ©ng không ai nghi ngá» má»t nam nhân lại hoà i bảo bảo.
Bắc Thần Diêu Quang nghe Äại há» ly trả lá»i tháºp phần lÆ°u loát, báºt cÆ°á»i thà nh tiếng: âDạ VỠƯơng, ngÆ°Æ¡i thấy ta rất dá»
bá» lừa sao? Ban Äầu ta cÅ©ng không nắm chắc mÆ°á»i phần, nhÆ°ng hiá»n tại, phản ứng của ngÆ°Æ¡i Äã cho ta Äáp án.â
âÄáp án gì?â
Mặt ngoà i giá»ng nhÆ° không có viá»c gì, trên thá»±c tế trong lòng Dạ VỠƯơng Äã sá»m lá»p bá»p.
Chẳng lẽ bá» phát hiá»n rá»i? Không nên a, Dạ VỠƯơng nói thầm, Bắc Thần Diêu Quang có lẽ nghÄ© hắn sinh bá»nh kỳ quái nà o Äó?
Dạ VỠƯơng không tin, Bắc Thần Diêu Quang sẽ cho rằng hắn mang Äứa nhá», Äá»i vá»i ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng mà nói chuyá»n nà y quá mức phi lý, nhÆ°ng hắn Äã quên, tên nà o Äó không phải là ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng.
âNgÆ°Æ¡i mang Äứa nhá» của ta.â Mặt không Äá», tim không loạn, Bắc Thần Diêu Quang nhìn thẳng Dạ VỠƯơng, xuyên qua Äôi mắt xinh Äẹp kia, lặp lại má»t lần: âDạ VỠƯơng, ngÆ°Æ¡i mang Äứa nhá», con của chúng ta.â
Không khà trong phòng giá»ng nhÆ° ngÆ°ng trá», ThÆ°á»ng Thiếu Äiá»n bá» dá»a không nhẹ, hắn vá»i và ng hÆ°á»ng Dạ VỠƯơng nhìn qua, gặp con há» ly cÅ©ng là má» to mắt bất khả tÆ° nghá» nhìn Bắc Thần Diêu Quang.
âNgÆ°Æ¡i lặp lại lần nữa?â Dạ VỠƯơng nghÄ©, hắn vừa rá»i nhất Äá»nh nghe lầm.
âDạ VỠƯơng, cha của Äứa nhá» trong bụng ngÆ°Æ¡i chÃnh là Bắc Thần Diêu Quang ta, chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i còn muá»n gạt ta?â
âNói ngÆ°Æ¡i bá»nh thần kinh chÃnh là bá»nh thần kinh, ta là nam nhân nhÆ° thế nà o mang Äứa nhá»?â Äại há» ly láºp tức lòi Äuôi, trá»±c tiếp hÆ°á»ng Bắc Thần Diêu Quang Äánh tá»i.
Má»t tay vững và ng bắt lấy Äuôi Dạ VỠƯơng, Bắc Thần Diêu Quang cÆ°á»i Äến gian trá, biá»u tình nà y khiến gÆ°Æ¡ng mặt nam nhân trá» nên sá»ng Äá»ng, tá»±a nhÆ° Äây không phải Bắc Thần Diêu Quang, mà là má»t ngÆ°á»i khác.
âThẹn quá hóa giáºn sao, há» ly?â Nắm Äuôi Dạ VỠƯơng, Bắc Thần Diêu Quang cháºm rãi Äi tá»i bên giÆ°á»ng, mãi Äến khi hắn ngá»i thấy mùi hÆ°Æ¡ng thản nhiên thÆ¡m mát từ mái tóc Dạ VỠƯơng
Nhắm mắt hÃt má»t ngụm tháºt sâu hÆ°Æ¡ng vá» nhà n nhạt ấy, thá»i Äiá»m Bắc Thần Diêu Quang má» mắt, trong con ngÆ°Æ¡i thâm thúy kia Äã nhiá»
m má»t tầng ôn nhu cùng thÆ°Æ¡ng tiếc: âCó phải tháºt sá»± mang Äứa nhá» hay không, Äá» ta xem mạch liá»n biết.â
âVì cái gì ta phải cho ngÆ°Æ¡i xem mạchâ¦â Ngữ khà Dạ VỠƯơng Äã muá»n yếu Äi, hắn nhanh chóng xê dá»ch táºn lá»±c kéo dà i khoảng cách vá»i Äá»i phÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng trong lòng không có khẩn trÆ°Æ¡ng nhÆ° tÆ°á»ng tượng.
Giá»ng nhÆ° là , cho dù Bắc Thần Diêu Quang biết hắn có Äứa nhá» cÅ©ng không có gì nguy hiá»m, loại trá»±c giác nà y cứ nhÆ° váºy mà ná»i lên trong lòng.
âVì sao lại sợ ta biết ngÆ°Æ¡i mang Äứa nhá» của ta, há» ly, chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i muá»n vá» sau con của chúng ta không có cha sao?â Ãn nhu ÄÆ°a tay nhẹ nhà ng xoa hai má nam nhân, thanh âm Bắc Thần Diêu Quang tháºp phần dá»u dà ng.
âCho dù ta có Äứa nhá», cÅ©ng không phải con của ngÆ°Æ¡i.â Biết không thá» giấu Äược nữa, Dạ VỠƯơng không tÃnh toán tiếp tục lừa ngÆ°á»i dá»i mình.
Bắc Thần Diêu Quang nhất thá»i giÆ¡ khóe miá»ng, trong mắt lóe tinh quang: âNgÆ°Æ¡i là m sao biết⦠Äứa nhá» kia không phải con của ta?â
Hết chÆ°Æ¡ng thứ mÆ°á»i tám